Mục Thần Ký

Chương 182: Nước Nam Cương quá sâu




Thuyền trộm Truy Vân bay một ngày rưỡi, cuối cùng cũng đến Dũng Giang, đi tới nơi đóng quân bên cạnh bờ sông.
Vùng ven sông phủ Lệ Châu đã được trọng binh canh gác, doanh trại đại quân nối liền hơn hai trăm thủy trại, quân mã đông đảo. Bọn họ đi tới nơi này thì một trận ác chiến đã đến hồi kết thúc, trên mặt sông từng chiếc từng chiếc lâu thuyền dàn hàng ngang, có thuyền đã bị đánh vỡ, cột buồm và boong thuyền bốc cháy, khói đặc cuồn cuộn tỏa ra.
Trên mặt sông trôi nổi từng bộ từng bộ thi thể.
Trên lâu thuyền có binh sĩ đang giăng lưới đánh cá vớt thi thể, dùng móc kéo thi thể treo ở đuôi thuyền, chuẩn bị mang lên bờ chôn lấp.
Tần Mục mở ra Thanh Tiêu Thiên Nhãn nhìn về bờ sông bên kia, bờ bên kia có một toà thành tàn tạ, còn có chiến đấu lẻ tẻ, bởi vì trong thành vẫn còn có thần thông bùng phát ra đủ loại ánh sáng.
Tuy nhiên quy mô chiến đấu đã rất nhỏ, hẳn là quân đội Duyên Khang quốc đang tiêu diệt kẻ địch trong thành.
Phạm Vân Tiêu dừng lâu thuyền lại, chậm rãi hạ xuống quân doanh, có tướng sĩ bay lên lâu thuyền tra hỏi, biết được là sĩ tử Thái học viện thì lập tức vung cờ, để những người bắn tên phía dưới hạ cung tên xuống.
Lâu thuyền hạ xuống trong quân doanh, con mắt Phạm Vân Tiêu một đen một trắng, nhìn về chiến đấu lẻ tẻ phía bờ bên kia, liếc đám người Thẩm Vạn Vân, Vân Khuyết một chút, lắc đầu nói: "Tần lão đệ, mấy tên sĩ tử này chỉ có thể gây phiền phức cho ngươi, không giúp được gì. Chiến đấu quy mô lớn, mấy tên sĩ tử các ngươi đây căn bản không pháy huy được công dụng, rất khó bảo toàn mạng sống. Ta đi đây, chờ ta kiếm đủ Huyền Thiết và bản vẽ bảo thuyền liền tới tìm ngươi!" Dứt lời liền bảo đám cướp trên thuyền khởi động lò luyện đan, nghênh ngang rời đi.
Đám người Vân Khuyết bị đả kích, Thẩm Vạn Vân cười lạnh nói: "Thực lực của người này không tồi thế nhưng ánh mắt rất có vấn đề."
Một vị tướng lĩnh đi tới, hỏi: "Là sĩ tử Thái học viện phải không?"
Tần Mục gật đầu, nói: "Thiếu doãn phủ Lệ Châu, Ngu Uyên Sơ Vũ có ở tiền tuyến hay không? Làm phiền thông báo một tiếng, nói Tần Mục huyện Đê Giang cầu kiến."
Vị tướng lĩnh kia kinh ngạc, không dám thất lễ, vội vã rời đi.
Qua không lâu, chỉ nghe tiếng giáp trụ va chạm truyền đến, mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một nữ tướng quân khoác áo giáp, cắp một cái mũ giáp dưới nách đi tới, tư thế oai hùng, dáng dấp cũng cực đẹp, mày phấn môi đỏ, khiến người ta nhìn một lần là khó quên.
Chắc nàng mới từ chiến trường trở về, trên người còn có vết máu.
"Hóa ra là cậu em Tần Mục."
Ánh mắt Ngu Uyên Sơ Vũ rơi vào trên người Tần Mục, con ngươi sáng ngời: "Cậu bé mấy tháng trước mới từ huyện Đê Giang đi ra ngoài kia, hôm nay đã có thành tựu như sấm động. Ta nghe anh ta nói về chuyện của ngươi, hiện tại ngươi cũng coi như nổi bật hơn mọi người, trong lòng ta cũng cao hứng dùm ngươi."
"Tỷ tỷ cứ đùa."
Tần Mục thẹn thùng, nói: "Trước đây gạt tỷ tỷ, không có nói là ta tới từ Đại Khư."
Ngu Uyên Sơ Vũ nói: "Ngươi đi rồi ta vẫn còn suy nghĩ, huyện Đê Giang có Tần gia nào mà có thể dạy dỗ con cháu xuất sắc như thế. Sau đó anh trai ta truyền tin lại, nói tới ngươi, hóa ra là đến từ Đại Khư."
Đám người Vân Khuyết, Việt Thanh Hồng khiếp sợ trong lòng, phủ Lệ Châu là điểm dừng chân của toàn bộ sĩ tử thái học ra ngoài rèn luyện, không nghĩ tới Tần Mục vậy mà quen biết với Thiếu doãn phủ Lệ Châu!
Quan lớn của những địa phương cỡ này, bản thân chính là tướng soái một vùng, hơn nữa lai lịch của Ngu Uyên Sơ Vũ cũng không tầm thường, chính là Công chúa của Ngu Uyên quốc năm xưa, mà một vị Thái tử Ngu Uyên quốc khác đó là Ngu Uyên Xuất Vân, làm Đại tướng quân ở kinh thành.
Rõ ràng Tần Mục chỉ là vứt bỏ dân đến từ Đại Khư, làm sao sẽ dính líu quan hệ cùng Ngu Uyên Sơ Vũ?
"Sơ Vũ tỷ tỷ, Thi Tiên giáo sao rồi?" Tần Mục hỏi.
"Thi Tiên giáo đã bị ta dẹp yên, nhưng còn có chút dư nghiệt đào tẩu, đi tới Nam Cương."
Ngu Uyên Sơ Vũ mang theo bọn họ đi lên trên tường thành, nói: "Hiện giờ, Nam Cương là nơi các đám phản quân tụ tập, còn có các môn phái tạo phản, thế lực hỗn tạp. Các thành trì ven sông cũng đã đóng quân, nghiêm phòng tử thủ, ít ngày nữa liền đánh vào Nam Cương, chỉ là nước nơi này quá sâu, thế cục trước mắt còn không rõ ràng."
"Nước quá sâu?" Tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Ngu Uyên Sơ Vũ mỉm cười: "Thời đại hiện nay, ngươi biết ai là trung, ai là gian sao? Chẳng hạn như ta, ta là Công chúa của Ngu Uyên quốc đã mất, các ngươi ai biết sau một khắc ta sẽ không phản?"
Trên trán đám người Thẩm Vạn Vân bốc lên mồ hôi lạnh, rất lo lắng vị nữ tướng quân oai hùng hiên ngang này trong chớp mắt tiếp theo liền trở mặt giết người, tuyên bố tạo phản.
Ngu Uyên Sơ Vũ lạnh nhạt nói: "Triều đình và thời đại lúc trước liên hệ quá chặt chẽ, quốc sư muốn dựa trên cơ sở này sáng tạo ra một thời đại hoàn toàn mới, thế nhưng ông ta có thể dùng thường thường đều là thế lực của thời đại trước. Thời đại mới của ông không cách nào hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của thời đại trước, vì lẽ đó ai biết tông phái nào, quyền thần nào sẽ làm phản tiếp đây?"
Hòa thượng Vân Khuyết run lập cập nói: "Thế nhưng Thiếu doãn đại nhân sẽ không làm phản, đúng không?"
Ngu Uyên Sơ Vũ nhìn hắn một chút, trên mặt lộ ra nụ cười làm người không rét mà run, nhẹ giọng nói: "Ngươi đoán đi. Đoán đúng ngươi có thể không chết."
Sắc mặt Vân Khuyết như đất, tè ra quần.
Quan lớn cỡ như Ngu Uyên Sơ Vũ đã hình thành nên một loại khí thế, nàng tuy là con gái, thế nhưng sắc mặt phát lạnh cũng có thể làm cho người ta sợ đến tan vỡ.
Ngu Uyên Sơ Vũ khẽ cười một tiếng, gọi một vị tướng lĩnh lại, dặn dò một câu, tướng lĩnh kia lập tức điều binh khiển tướng, điều đến một nhánh đại quân hơn ngàn người.
Ngu Uyên Sơ Vũ đi xuống tường thành, cất bước đi trên mặt sông, phía sau hơn ngàn vị tướng sĩ cũng cất bước đi tới, chân đạp mặt sông, tiến về phía bờ bên kia.
Tần Mục đuổi theo nàng, bước chân rơi vào trên mặt sông, nguyên khí bắn ra lòng bàn chân, vững vàng nâng hắn lên, cười nói: "Tỷ tỷ không cần phải doạ hắn."
Mấy người Thẩm Vạn Vân cũng vội vàng đuổi theo đến, từng người khống chế nguyên khí, không để cho mình chìm vào trong nước.
Bọn họ có thể chạy trên mặt nước, thế nhưng cất bước không nhanh không chậm trên mặt nước liền có chút vất vả, ngoại trừ cần điều khiển nước, còn cần tu vi nguyên khí hùng hồn.
Ngu Uyên Sơ Vũ nhiều hứng thú hỏi: "Đệ không cho là ta sẽ làm phản triều đình sao?"
Tần Mục lắc đầu: "Bởi vì bản thân trận phản loạn này chính là cái bẫy để quốc sư quét sạch triều chính. Tỷ tỷ là người thông minh, nhìn rất chuẩn. Nếu tỷ tỷ ngốc một chút thì đã sớm làm phản chứ sẽ không chờ đến hôm nay."
Ngu Uyên Sơ Vũ cười nói: "Ngươi nói đúng mà cũng không đúng. Sở dĩ ta không phản, cũng không phải đơn thuần bởi vì ta đủ thông minh. Không ít người đến đây khuyên ta làm phản, đều đầy tự tin mà đến, cho rằng nhất định có thể làm cho ta tạo phản. Tuy nhiên bọn hắn đều đoán sai rồi. Cái mà gia tộc Ngu Uyên ta coi trọng cũng không phải là ngôi vị Hoàng Đế, mà là bách tính của Ngu Uyên. Năm đó lúc Ngu Uyên quốc vẫn còn thì Duyên Khang quốc đã lớn mạnh, lúc nào cũng có thể đánh tới. Cha ta biết nếu như khai chiến, chắc chắn nước mất nhà tan, mà quốc sư tiến vào Ngu Uyên, bàn luận cùng cha ta, lúc đó văn võ bá quan đều có mặt, nói đến chính là trị quốc và dân sinh. Ta và anh ta cũng ở trên triều. Sau đó, chúng ta thất bại."
Sắc mặt nàng bình tĩnh, nói: "Dù là đạo trị quốc hay đạo dân sinh đều thất bại thảm hại, tâm phục khẩu phục. Cha ta rời bỏ ngôi vị Hoàng Đế, để anh trai ta kế nhiệm, anh trai ta không nhận, truyền ngôi cho ta. Ta... "
Nàng lộ ra vẻ tươi cười, không biết là tự giễu hay là cười thật: "Ta nói với quốc sư Duyên Khang, trị quốc ta không bằng ngươi, dân sinh cũng không bằng ngươi, như vậy Ngu Uyên quốc liền giao cho ngươi. Nếu việc trị quốc và dân sinh của ngươi không thể làm ta thoả mãn, tương lai ta liền phản ngươi. Quốc sư đồng ý, để ta thống trị Ngu Uyên, cũng chính là Lệ Châu hiện tại."
"Thì ra là vậy." Mọi người bỗng hiểu ra.
Hồ Linh Nhi kinh ngạc nói: "Tỷ tỷ, nguyên lai ngươi còn là một vị nữ Hoàng Đế đấy!"
Ngu Uyên Sơ Vũ cười nói: "Nữ hoàng Đế cũng đã làm một ngày, không có gì vui. Nếu ngươi muốn làm Hoàng Đế, tùy tiện tìm một chỗ tự lập làm là được, đơn giản chỉ là vấn đề cai quản nhiều người hay ít người mà thôi."
Nàng nhìn về khói và lửa cuồn cuộn trên mặt sông, thu hồi ánh mắt, hướng về đám người Thẩm Vạn Vân cười nói: "Các ngươi có thể đi theo cậu em này thật là may mắn của các ngươi. Bản lãnh của hắn rất không tầm thường."
Việt Thanh Hồng và Vân Khuyết hai mặt nhìn nhau, không biết vị nữ tướng quân này từ đâu mà nhìn ra bản lĩnh của Tần Mục bất phàm.
Ngu Uyên Sơ Vũ nhớ tới đám hồng thi trùng đầy khắp núi đồi tìm thấy ở phía bắc huyện Hổ Dương, ngoại trừ hồng thi trùng còn có một bộ xương khô, máu thịt trên thi thể kia đã biến mất, chỉ còn lại xương và quần áo, từ trên quần áo đã phân biệt ra được là một vị cao thủ của Thi Tiên giáo.
Tuy không nhìn ra được vị cao thủ Thi Tiên giáo này là ai, thế nhưng từ thủ đoạn và số lượng thi trùng hắn điều khiển đến xem thì chỉ sợ tu vi của hắn đã đạt đến cảnh giới Thất Tinh.
Thi Tiên giáo sở trường về dụng thi thể và chất độc, cảnh giới tu vi cũng không cao lắm, thế nhưng đánh nhau cùng Thi Tiên giáo, mặc dù tu vi và sức chiến đấu cao hơn bọn họ cũng rất khó vượt qua bọn họ.
Vậy mà vị cao thủ Thi Tiên giáo này lại trúng độc mà chết, mà độc chết hắn, chỉ e chính là cậu em tướng mạo trung hậu thành thật bên cạnh mình đây.
Lúc đó cu cậu này liền gạt cả mình, còn cấp cho cậu ta giấy đi đường, giới thiệu hắn đến kinh thành.
Trong lòng Ngu Uyên Sơ Vũ, đám người Thẩm Vạn Vân có thể đi theo tên nhóc giảo hoạt như vậy ra ngoài rèn luyện, thậm chí còn muốn an toàn hơn đi theo Quốc Tử giám, cho nên mới nói đó là may mắn của mấy người Thẩm Vạn Vân.
Đến đối diện, tòa thành bên kia sông đã bị đánh cho tường thành sụp xuống, không biết bao nhiêu người tử thương.
Ngu Uyên Sơ Vũ dẫn quân tiến vào trong thành, nói: "Ta mới vừa nói nước sâu, ngoại trừ nguyên nhân kia (dùng người của thế lực cũ), còn có một nguyên nhân nữa. Các ngươi xem, ta đánh hạ huyện Lộc cũng không tốn sức, rất dễ dàng liền công chiếm nơi này. Phản quân không khỏi quá yếu chứ?"
Tần Mục hơi run run: "Dụ địch thâm nhập?"
"Không chỉ là dụ địch thâm nhập, mà là cáo già đều không nhúc nhích."
Ánh mắt Ngu Uyên Sơ Vũ lấp lóe: "Ba lão quái vật đánh quốc sư bị thương kia đến giờ chưa hề xuất hiện, e rằng lão quái vật thời đại trước không chỉ có ba người bọn họ. Ly Tình cung chủ Cừu Điệp Y, ba vị bảo chủ Tam Kỳ bảo, Thượng thư Đại Hành đài làm phản, còn có Long Vương của Ngự Long Môn, cùng với cường giả cấp Giáo chủ khác, một ngươi cũng chưa hiện thân. Những Giáo chủ, Tông chủ, Môn chủ to to nhỏ nhỏ khác đều rất yên tĩnh. Hơn nữa... "
Nàng thấp giọng nói: "Ai biết là thời đại trước có còn Thần linh sống sót hay không?"
Tần Mục liên tục rùng mình mấy cái.
Mấy người Thẩm Vạn Vân cũng sởn cả tóc gáy.
Ngu Uyên Sơ Vũ hiển nhiên biết rất nhiều chuyện của thời đại trước, nhưng không có nói nhiều: "Các ngươi yên tâm, những lão quái vật này sẽ không dễ dàng đối phó bọn tiểu bối như các ngươi, mục tiêu của bọn họ là quốc sư, là quan nhất phẩm trong triều. Chiếm giữ huyện Lộc chính là một môn phái không lớn hơn Thi Tiên giáo bao nhiêu, gọi là Cửu U môn, huyện Lộc mới vừa dẹp yên, còn có chút dư đảng của Cửu U môn bỏ chạy, ta giao các ngươi một công việc nhẹ nhàng, tiêu diệt dư đảng."
Mắt nàng sáng ngời, rơi vào đám người Tần Mục, nói: "Cửu U môn giỏi về giả thần giả quỷ, nói là có thể mời quỷ thần tới trợ chiến, các ngươi sớm chuẩn bị trước một chút, đợi các sĩ tử khác chạy đến là các ngươi đi tiêu diệt bọn họ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.