Mục Thần Ký

Chương 168: Các ông lão




Đại Khư, Tàn Lão thôn.
Trưởng thôn giống như thường ngày, cùng dược sư đồng thời tê liệt ngồi trong ghế nằm ở cửa thôn, chậm rì rì uống trà. Đột nhiên, dược sư nghiêng người hỏi: "Trưởng thôn, ngươi tê liệt như vậy đã lâu rồi chứ? Hình như hai ngày gần đây ngươi đều tê liệt như vậy, khi bóng tối tập kích cũng không thèm nhúc nhích, chưa từng về phòng ngủ thì phải? Sáng sớm hôm nay ta dậy đã thấy ngươi co quắp ở đây."
Trưởng thôn lười biếng, híp mắt, nói: "Dược sư, tâm ngươi loạn. Từ sau khi Mục nhi đi rồi, tâm của ngươi liền rối loạn."
Dược sư cười lạnh nói: "Tâm của ta loạn? Rõ ràng là tâm của ngươi loạn mới đúng! Ngươi xem ta mỗi ngày còn rửa mặt sạch sẽ, ngược lại ngươi, rối bù, chỉ kém chưa có chết ở trên ghế nằm."
Trưởng thôn nói: "Rõ ràng là sáng sớm hôm qua ngươi chuyển ta tới cửa thôn, sau đó đến buổi tối ngươi quên đưa ta trở về, không phải tâm ngươi loạn hả? Việc ngươi làm hàng ngày, đột nhiên ngươi lại quên."
Dược sư tức điên mà cười: "Ta quên đưa ngươi trở về nhà, chính ngươi không tự về được hả? Không biết bay trở lại? Tu vi thông thiên triệt địa của ngươi còn cần dùng làm gì?"
Trưởng thôn trầm mặc chốc lát, chán nản nói: "Ngươi cũng biết, ta không có chân, lại không có tay... "
Dược sư phát điên, lão già đáng chết này tối hôm qua bị bỏ lại trong bóng tối, nguyền rủa và ma quái trong bóng tối đều không có giết chết hắn, hắn lại còn có mặt mũi nói mình không có chân.
Ông đang định tranh luận cho ra lẽ thì đột nhiên ngẩng đầu lên, trưởng thôn cũng lập tức giật mình lại, đề cao tinh thần, cười nói: "Có bằng hữu từ phương xa tới, chết đi được sao? Đạo hữu, ngươi thật ung dung."
Một già một trẻ đang từ hạ du Dũng Giang tiến đến, đi tới ngoài thôn, hướng về trong thôn.
Trưởng thôn nhìn về phía dược sư, vội vàng nói: "Lược của ngươi đâu? Đừng giấu, ta biết trên người ngươi thường xuyên mang theo lược, liền ở trong ngực! Nhanh lấy ra, hai ngày rồi ta không có rửa mặt, sao tiện gặp khách?"
Dược sư cười lạnh một tiếng, không hề bị lay động.
Trưởng thôn cười làm lành nói: "Là hai ngày nay ta lười vận động, là lỗi của ta."
Dược sư đưa lược cho ông, trưởng thôn dùng nguyên khí điều khiển lược, chải sơ đầu, tốt xấu gì cũng chỉnh tề một chút.
Thiếu niên Tổ sư và Chấp pháp trưởng lão đi tới, dừng bước chào, trưởng thôn cười nói: "Người tàn tật, không cách nào đáp lễ, kính xin đạo hữu thứ lỗi. Mời ngồi. Dược sư, lo pha trà."
Thiếu niên Tổ sư ngồi xuống, nhìn Chấp pháp trưởng lão đứng bên cạnh một chút, cười nói: "Ta đã không còn là Tổ sư của Thánh giáo, không có nhiều quy củ như vậy, cùng ngồi xuống đi."
Chấp pháp trưởng lão cũng ngồi xuống, gỡ giỏ trúc phía sau để ở một bên.
Dược sư mang bộ trà tới, một bình nước mới đun, bỏ lá trà vào, chờ trà ngấm một lát, rồi châm trà cho hai người.
"Cách uống của dược sư là ở phía nam đây." Thiếu niên Tổ sư cười nói.
Dược sư cười nói: "Ta xuất thân phía nam, quen uống trà phía nam. Thói quen của phương bắc là nhìn chồi non lên xuống chìm nổi, nước trà phía nam thì trong trẻo chiếu thấu lòng người, mỗi nơi đều có cái hay riêng."
Thiếu niên Tổ sư cười nói: "Khó trách hai người các ngươi thường ngồi ở chỗ này. Trưởng thôn, ta xin ở lại thôn mấy ngày, ý của ngươi thế nào?"
Trưởng thôn còn chưa kịp nói chuyện, dược sư vỗ tay cười nói: "Được, quá tốt rồi! Từ khi Mục nhi đi rồi, lão già này suýt nữa có thể làm ta tức chết, mỗi ngày tê liệt ở đây, không nói lời nào, cũng không động đậy."
Trưởng thôn lườm hắn một cái, nói với thiếu niên Tổ sư: "Hiện giờ ngươi thanh nhàn, đến ở mấy ngày cho đầu óc yên tĩnh cũng là một chuyện vui."
Thiếu niên Tổ sư nói: "Ta rất kính phục đạo huynh, Thánh giáo chủ được mấy vị bồi dưỡng, thực sự là vô cùng nổi bật, không giống người thường, bởi vậy muốn đến nhờ chỉ bảo. Thánh giáo chủ là Bá thể bẩm sinh, hơn nữa tu luyện Bá Thể Tam Đan công, một thân bản lĩnh quả thực bất phàm. Kiến thức của ta nông cạn, không biết thế gian này còn có Bá thể, mấy ngày này vừa vặn xin đạo huynh chỉ giáo... "
"Bá thể!"
Trưởng thôn và dược sư liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên phụt cười, hai ông lão tuổi cũng đều không nhỏ, cười ngoác cả miệng, cười đến chảy nước mắt nước mũi, cười đến không thở nổi.
"Bá thể... Ha ha ha!"
Trưởng thôn cười đến té ngã, từ trên ghế nằm lăn xuống, dược sư cũng cười từ trên ghế nằm cười xuống, hai tay đấm đất, không bò lên nổi.
Thiếu niên Tổ sư và Chấp pháp trưởng lão bị hai người bọn họ cười đến không hiểu ra sao, Chấp pháp trưởng lão bỡ ngỡ trong lòng: "Ngày thường hai người này tẻ nhạt đến cỡ nào? Rõ ràng không có chút gì đáng cười, lại một mực cười đến sắp đứt hơi. Ta và Tổ sư ngủ lại đây, thời gian dài có thể cũng biến thành bộ dạng này hay không đây?"
Trưởng thôn yên lặng chốc lát, nằm trên đất vù vù thở dốc, dược sư chỉ vào thiếu niên Tổ sư cười nói: "Chúng ta đã gạt được cả Tổ sư Ma giáo rồi! Ha ha ha ha!"
Trưởng thôn lại điên cuồng cười to lên, dược sư lại đang đấm đất.
Qua một lúc lâu, trưởng thôn bay lên, trở lại ghế nằm, nguyên khí cuốn lấy lược chải lại đầu tóc bù xù. Dược sư đi xa một chút, vỗ vỗ bụi đất trên người, lại đi rửa mặt, sau đó lấy một cây lược nhỏ khác từ trong lồng ngực, chải chuốt một hồi rồi mới trở về, ra dáng đường hoàng ngồi xuống, áy náy nói: "Hai vị đạo huynh, trong thôn chỉ còn sót lại hai chúng ta, mỗi ngày buồn muốn chết, Kê Bà Long cũng đi ra ngoài quyến rũ một con đực, ấp ấp ra một đống Kê Bà Long nhỏ. Hiếm thấy có người kể chuyện cười cho chúng ta nghe, vì lẽ đó khó tránh khỏi có chút thất lễ."
Thiếu niên Tổ sư nhìn về phía sau bọn họ, chỉ thấy một con Kê Bà Long cao hơn một người mang theo một đám Kê Bà Long nhỏ đang đi dạo trong thôn, con gà mái kia vỗ vỗ cánh, nhấc lên một cơn gió lớn.
"Bá thể đến cùng là chuyện gì xảy ra?"
Thiếu niên Tổ sư khiêm tốn thỉnh giáo, nói: "Kính xin hai vị vui lòng chỉ giáo. Quả thực tầm mắt của ta có chút nông cạn... "
"Đừng nói."
Trưởng thôn nhịn cười: "Ta nói cho các ngươi biết là được."
Sau một lát, thiếu niên Tổ sư và Chấp pháp trưởng lão kinh ngạc khi biết được sự thật, giống như bị Thiên Lôi đánh một trăm lần rồi lại bị trâu hoang quần đạp lên một trăm lần nữa, hồi lâu chưa hoàn hồn lại.
Bá thể mạnh mẽ nhất, vậy mà sẽ là thân thể bình thường, Bá Thể Tam Đan công mạnh mẽ nhất, vậy mà sẽ là Đạo Dẫn Công bình thường mà người bình thường dùng để rèn luyện thân kiện cho khỏe mạnh!
Thế nhưng Tần Mục lại khăng khăng tu luyện loại công pháp này, còn coi chính mình là Bá thể.
Đây còn chưa phải là quan trọng, quan trọng chính là, Tần Mục tin tưởng không nghi ngờ, dùng thân thể người thường và Đạo Dẫn Công, đánh cho nhân tài, đại tài, thiên tài tè ra quần, thật sự là một Bá thể chân chính!
Trưởng thôn và dược sư dương dương tự đắc, liếc mắt nhìn nhau, trưởng thôn nói nhỏ: "Ngươi xem vẻ mặt của bọn họ, cùng ta nghĩ tới giống nhau như đúc."
Thiếu niên Tổ sư thở hắt một hơi, sắc mặt quái lạ: "Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy... Thế nhưng Bá Thể Tam Đan công quả thật có vấn đề, vô cùng không tầm thường."
"Mặc dù Bá Thể Tam Đan công là Đạo Dẫn Công tùy ý có thể thấy được, nhưng quả thực có vấn đề. Chỉ là, có thể tu luyện môn công pháp này tới loại cấp độ như Mục nhi, đã ít lại càng ít, hoàn toàn có thể nói chỉ có một mình Mục nhi."
Trưởng thôn nghiêm mặt nói: "Ít nhất ta chưa từng thấy. Ta hoài nghi, môn công pháp này là công pháp trước khi Đại Khư biến thành Đại Khư, hẳn là còn chưa hư hại, không biết làm sao lưu truyền tới nay và trở thành Đạo Dẫn Công bình thường nhất, thế nhưng ta không dám xác định. Ai cũng không nghĩ ra, môn công pháp này vậy mà có ngày được người luyện thành."
Ánh mắt thiếu niên Tổ sư lấp lóe: "Hoặc là có thể nói, trước khi Đại Khư biến thành Đại Khư, người bình thường cũng có thể tu luyện, Bá Thể Tam Đan công chính là phương pháp tu luyện của người bình thường khi đó. Thế nhưng bởi vì một cơn biến cố lớn, dẫn đến người bình thường không thể tu luyện, tứ đại linh thể cũng là sau đó mới xuất hiện, trở thành xu hướng chủ yếu của hiện tại."
Dược sư khẽ nhúc nhích trong lòng, nói: "Người bình thường không cách nào tu luyện thì sao Mục nhi lại có thể tu luyện? Vẻn vẹn chỉ bằng việc nó cố công gấp trăm lần những người khác thì không còn gì để nói, trên đời nhất định còn có người cố công hơn nó. Chỉ dựa vào tài nguyên nó tiêu hao gấp trăm lần người bình thường khác thì cũng không còn gì để nói, có thể sẽ có người cam lòng tiêu tốn tài nguyên khổng lồ như vậy để kích phát thân thể bình thường. Như vậy, nhất định là nó có chỗ không giống người bình thường."
Trưởng thôn giật mình trong lòng, nói: "Hay nó là người bình thường của Đại Khư trước khi biến thành Đại Khư."
Ba người liếc mắt nhìn nhau, từng người tán đồng ý nghĩ này. Thiếu niên Tổ sư nói: "Như vậy, người bình thường trước tai biến này, nó từ đâu tới đây?"
Trưởng thôn và dược sư trăm miệng một lời nói: "Vô Ưu Hương!" Hai người dứt lời, ánh mắt đối diện, trong lòng đều có chút chấn động.
Chỉ có suy nghĩ của Chấp pháp trưởng lão là không xoay chuyển nhanh như bọn họ, rơi vào trong sương mù, không thể góp lời.
"Ta cảm thấy tư duy của ta không theo kịp bọn họ... " Chấp pháp trưởng lão có một loại cảm giác tự nhiên bị xa lánh.
"Vô Ưu Hương?"
Thiếu niên Tổ sư khẽ nhúc nhích trong lòng, nói: "Xin hỏi Vô Ưu Hương này ở nơi nào?"
Trưởng thôn khẽ mỉm cười: "Không biết. Tuy nhiên nếu đạo hữu có hứng thú mà nói thì tối hôm nay, chúng ta có thể rời thôn tìm kiếm."
"Ra ngoài thôn sao?"
Thiếu niên Tổ sư quay đầu, nhìn về phía Đại Khư mênh mông vô ngần, trong lòng đột nhiên có chút sốt sắng, lại có chút chờ mong.
Đến đúng rồi.
Ông nghĩ thầm trong lòng.
Đã lâu không có loại cảm giác kích động hưng phấn này, cái đám bại hoại Tàn Lão thôn khiến cho ông có kích động và mạo hiểm của thời niên thiếu.
Hai ông lão sắp bước một chân vào quan tài, thêm một ông lão nữa, một dược sư nửa giả nửa trẻ, cùng tiến vào nơi sâu trong Đại Khư thần bí khó lường thám hiểm, hơn nữa là thám hiểm trong bóng tối, suy nghĩ một chút cũng thật khiến cho người ta hưng phấn đây.
Thánh Lâm sơn, Tần Mục phân phó nói: "Linh Nhi, tuy ngọn núi này là Thánh địa của Thiên Thánh giáo ta, nhưng đây là lần đầu tiên ta tới nơi này, không biết nơi đây còn có hung hiểm gì, ngươi không nên chạy tán loạn khắp nơi, chờ ta tu thành pháp môn truyền tống trên vách tường này liền dẫn ngươi đi ra ngoài."
Hồ Linh Nhi đáp một tiếng, xoay người chạy khỏi cung điện này.
Tần Mục ngồi xuống trước vách tường, cẩn thận đánh giá pháp môn truyền tống trên tường.
Pháp môn truyền tống trên vách tường này là một loại phương pháp luyện chế bảo vật, các loại phù văn, trận pháp, thần thông trong đó đều không thể sử dụng riêng lẻ, nhất định phải luyện chế thành bảo vật mới có thể thúc giục hiệu quả truyền tống.
Rất nhiều cao tầng của Thiên Ma giáo luyện chế cờ truyền tống, áo truyền tống, chính là đạo lý này.
Cờ truyền tống cuốn một cái, những nơi bị cờ lớn che phủ, toàn bộ đều có thể truyền đi, có thể mang theo nhiều người. Mà áo truyền tống che khuất thân thể, chỉ có thể mang chính mình rời đi.
Tần Mục tỉ mỉ tìm hiểu ảo diệu của pháp môn truyền tống, qua một ngày, cuối cùng cũng coi như tìm hiểu cặn kẽ pháp môn truyền tống trên vách tường, trong lòng lại bắt đầu tính toán ra.
Pháp môn truyền tống của Thiên Ma giáo là dựa vào phù văn để kích thích trận pháp, trận pháp lại khống chế thần thông, bởi vì quá phức tạp, rất khó trực tiếp triển khai ra thần thông, dẫn đến nhất định phải luyện chế thành bảo vật mới có thể tiến hành truyền tống.
Nếu có thể trực tiếp triển khai thần thông, cũng có thể có hiệu quả truyền tống, chắc chắn sẽ linh hoạt hơn các loại bảo vật như cờ truyền tống, áo truyền tống.
Hơn nữa, Tần Mục tìm hiểu lâu như vậy, phát hiện pháp môn truyền tống này kỳ thực cần kỹ xảo tính toán cao minh hơn, tu vi toán pháp càng cao hơn thì mới có thể càng nhanh nắm giữ thần thông truyền tống hơn.
"Mình cần điển tịch thuật số càng cao minh hơn!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.