Mục Thần Ký

Chương 1341: Từng đóa hoa đào nở




Thần thông của đóa hoa đào kia cực kỳ tinh diệu, cánh hoa cắt trong không trung, hơn nữa có vẻ càng lúc càng lớn, dần dần lấp kín trời đất, khiến cho trong mắt mọi người không còn thứ gì khác.
Năng lượng của quỷ thuyền hoàn toàn bùng nổ, xung kích vô cùng cuồng bạo nhưng không thể phá vỡ
thế giới mà đóa hoa đào hình thành.
Nhưng mọi người lại cảm nhận được dao động vô cùng kh ủng bố đó ở ngoài cánh hoa đào, mặt không ngừng biến sắc.
Nếu như luồng dao động này truyền lên người bọn họ, sợ rằng năng lượng thời không trong cơ thể bọn họ
sẽ hoàn toàn nổ tung, không còn tồn tại nữa!
Cuối cùng, dao động cũng lắng lại.
- Nguyệt Thiên Tôn…
Tần Mục ngơ ngác nhìn những đóa hoa xoay xung quanh, tâm trí kích động một phen, thế vội vã cố gắng ổn định lại.
Bây giờ bọn họ không thể có bất kì dao động cảm xúc nào, dù sao bọn họ cũng không có thân xác, chỉ có cơ thể năng lượng này, hễ cảm xúc dao động là năng lượng dao động.
Năng lượng dao động là năng lượng không ổn định, có thể nổ bất cứ lúc nào!
Trong cơ thể bọn họ không có vật chất gì để trói buộc năng lượng, nếu nổ tung thì sẽ bị hủy diệt hoàn toàn, tất cả đều không sót lại chút gì, ngay cả một hạt bụi linh hồn cũng không tồn tại nữa!
- Có lẽ đây là một loại thần thông toàn hủy diệt linh hồn khác…
Tần Mục nghĩ đến đây thì thấy hơi kỳ lạ, bản thân đang ở trong tình cảnh không sống không chết lại có thể thảnh thơi suy nghĩ tới thần thông.
Lúc này, cánh hoa đào xoay xung quanh ngày càng nhỏ lại, không ngừng thu hẹp, một nữ tử tóc dài tung bay giống như Thần Nữ trong cung trăng không nhiễm bụi trần nhẹ nhàng đưa tay ra dẫn dắt hai đoạn Thiên Hà đi.
Nàng nối Thiên Hà lại với nhau, sau đó duỗi ngón giữa ngón cái ra bóp nhẹ, siết lấy cành đào trơ trụi ở
trong tay.
Mà những cánh hoa xoay tròn cứ bay tới từng chút một, rơi lên cành đào, hợp lại thành một đóa hoa đào, nhụy hoa khẽ lay động.
Nữ tử kia cúi đầu ngửi hoa đào, nhưng hoa đào này lại vỡ tan thành từng mảnh một.
Hoa đào chỉ là hoa đào bình thường, là do phép thần thông của nàng trên nó cản lại năng lượng bùng nổ
của quỷ thuyền, nhưng hoa đào đó đâu thể chống đỡ sự công kích đáng sợ ấy? Bởi vậy nó vẫn bị chôn vùi.
- Tiếc thật đấy…
Nữ tử đó lộ ra vẻ mặt thương tiếc, dáng vẻ có chút đau thương, nhưng vui vẻ trở lại ngay lập tức, cười nói:
- Hoa rơi không phải vật vô tình, chúng rơi xuống đất hóa thành thứ phân xanh để nuôi dưỡng hoa. Ta gieo ngươi xuống, năm sau ngươi sẽ thành cây đào, cây đào sẽ thành rừng đào, nói không chừng sẽ trải rộng đến cả chư thiên vạn giới.
Nàng cất cành đào đi, nhìn về phía nhóm người Tần Mục, lộ ra vẻ hiếu kỳ.
Tần Mục phi lên trước, khom người chào hỏi:
- Lại gặp nhau rồi, Nguyệt Thiên Tôn.
Nữ tử này đúng là Nguyệt Thiên Tôn, vẻ kinh ngạc trên mặt hắn ngày càng đậm.
- Mục Thiên Tôn?
Nàng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, ngập ngừng nói.
Tần Mục bất đắc dĩ gật đầu, nói:
- Là ta.
Nguyệt Thiên Tôn cuống quýt tiến đến, định nắm lấy tay hắn, nhưng chỉ nắm được một khoảng trống, không khỏi giật mình, bắt lại lần nữa, vẫn chỉ nắm được khoảng không.
Tần Mục bất đắc dĩ nói:
- Tình cảnh của bọn ta bây giờ hơi đặc biệt, một lời khó nói hết. Bên kia là sư huynh Ngụy Tùy Phong của ta, còn có mấy vị bằng hữu…
Ngụy Tùy Phong vội vàng đi tới chào hỏi, Phượng Thu Vân nhìn thấy Nguyệt Thiên Tôn xa xa, không dám tiến lên phía trước, nhưng Thượng Hoàng Đế Thi lại biết Nguyệt Thiên Tôn, không khỏi kích động gầm lên một tiếng, ngay lập tức Đế Thi càng ngày càng sáng.
Mọi người lập tức biến sắc.
Nguyệt Thiên Tôn nhíu mày, hái một phiến lá trên cành đào, run run tay rồi ném đi.
Phiến lá đó ngày càng to, xoẹt một tiếng đã đi tới bên cạnh Thượng Hoàng Đế Thi, bao bọc quanh hắn giống như một cái bánh chưng.
Lại một cú nổ kinh thiên động địa nữa truyền tới, một chùm ánh sáng khủng khiếp từ trên xuống dưới của bánh chưng kia nổ tung bầu trời, để lộ ra một cái hố cực kỳ sâu trên mặt đất.
“Lại thiệt hại thêm một phiến lá…”
Nguyệt Thiên Tôn thở dài, nhíu mày nói:
- Người lúc nãy nổ kia, hình như là vị Ngụy Đế của Bắc Thượng Hoàng Thiên Đình, không phải hắn đã chết rồi sao?
Nàng không hiểu gì cả.
Rất nhiều Vũ Lâm Quân kéo đến một cái hòm có ánh sáng rực rỡ, trong cái hòm có hai nữ tử nằm song song, không cần mở hòm cũng có thể nhìn thấy rõ mồn một.
Một người trong đó có dung mạo mỹ lệ khiến người ta phải mê mẩn si dại, chỉ tiếc rằng đã hóa thành thể
năng lượng.
Mà người còn lại là Đế Hậu nương nương, nàng là Cổ Thần, cho dù đã chết rồi nhưng thân xác vẫn giữ
nguyên, chưa bị đạo Thái Thủy thiêu hủy mất.
Tần Mục yên tâm, ngoài tính mạng của mọi người trên quỷ thuyền này ra thì thân xác của Đế Hậu nương nương và Tuyệt Vô Trần là quan trọng nhất.
- Nguyệt Thiên Tôn, trạng thái của bọn ta cực kỳ không ổn định, có thể tìm một chỗ yên tĩnh không?
Tần Mục nói:
- Ta cần bình tĩnh lại, suy nghĩ một chút xem xem có thể giải quyết được vấn đề khó khăn mà bọn ta đang gặp phải trước mắt hay không.
Nguyệt Thiên Tôn cười nói:
- Các ngươi đi theo ta. Vừa hay Nguyên Giới của ta có một chỗ có thể cho các ngươi dung thân, không phải lo lắng bị quấy rầy. Vả lại Địa Mẫu Nguyên Quân cũng sợ ta nữa, có ta ở đó thì nàng ấy không dám trêu chọc.
Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có hơi tò mò:
- Địa Mẫu Nguyên Quân? Bây giờ là thời đại nào thế?
- Đương nhiên là thời đại Thượng Hoàng rồi.
Nguyệt Thiên Tôn quay đầu lại cười nói:
- Bây giờ Nam Thượng Hoàng đăng cơ hơn một vạn chín nghìn năm rồi, qua vài năm là đại thọ hai vạn năm của Thượng Hoàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.