Mục Thần Ký

Chương 1320: Mạch khoáng kỳ lạ (2)




Mọi người trên thuyền nhìn Vạn Đại Hắc Sơn kia, vẻ mặt không khỏi dại ra, nơi này quá lớn quá rộng, còn rộng lớn mênh mông hơn cả Đại Khư năm đó!
Nếu muốn khai thác Thần Khoáng ở chỗ này thì không biết phải khai thác bao lâu.
Điều càng làm bọn họ kinh ngạc hơn là, vậy mà món dị bảo Lưu Ly Thanh Thiên Tràng này lại hình thành hai mươi tám tầng chư thiên giống như từng thế giới vây quanh nơi này, thủ hộ vùng bảo địa này.
Phong cách như này, quả thật quá kinh người!
Chỉ riêng mình Thúc Quân Thần Vương nhìn thấy vùng Vạn Đại Hắc Sơn này thì biến sắc, muốn nói lại thôi.
Thuyền tốc độ cao chạy vào hai mươi tám tầng chư thiên, người câm vội vàng để Tần Mục dừng thuyền lại.
Hắn tung người nhảy xuống từ trên thuyền, bước nhanh đi tới chân Hắc Sơn tầng ngoài của Đại Hắc Mộc, gẩy gẩy đất, đào ra một khối đá từ trong đất.
Tần Mục hạ thuyền tốc độ cao xuống, đáp trên mặt đất, mọi người xuống thuyền nhìn, chỉ thấy trong tay người câm là một khối đá cứng ngắc, cục đá đơn giản không màu sắc loè loẹt, giống như đã cọ rửa ở
trong lòng sông không biết bao nhiêu năm, bị đánh mài thành hơi bằng phẳng nhẵn bóng.
Người câm mở cái hòm ra, thò tay vào trong hòm, lấy một cây búa lớn từ trong hòm ra.
Mọi người nhao nhao nhìn vào trong hòm, bên trong cũng chỉ có một vài viên sắt, không còn cái gì khác nữa.
Tần Mục khẽ mỉm cười, hắn cũng đã từng tò mò rốt cuộc trong hòm có cái gì giống những người tuổi trẻ
này, người câm còn thường xuyên diễn ảo thuật như vậy cho hắn xem.
Người câm giơ búa lên, định đập cục đá cứng ngắc ra, nhưng đột nhiên lại dừng lại, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Mục Nhi, độ cứng của hai mươi tám chư thiên này của ngươi thế nào?
Tần Mục nói:
- Cũng tạm, có thể chống đỡ được công kích của cường giả Ngọc Kinh Lăng Tiêu, trong thời gian ngắn sẽ
không bị đánh vỡ.
Người câm thở phào nhẹ nhõm, vung búa lớn lên rồi mạnh mẽ đập xuống cục đá cứng ngắc kia, trầm giọng nói:
- Vậy thì tốt rồi! Nếu như thứ bên trong cục đá chạy ra, vậy thì muốn bắt lại sẽ khó đây!
Keng…
Một âm thành lớn vang lên, chấn động đến nỗi khiến lỗ tai mọi người vang lên tiếng ong ong, hồi lâu không nghe được lời của những người khác.
Chỉ thấy một búa của người câm rơi xuống, cục đá cứng ngắc vỡ ra, một vật khắp người toả sáng bay ra từ
trong vết nứt của cục đá rồi bay đi, ầm một tiếng đâm vào bên trên vách thế giới chư thiên tầng ngoài của Lưu Ly Thanh Thiên Tràng, rồi sau đó bị bắn trở về.
Tốc độ của đồ vật kia cực nhanh, va chạm một lần không thể đập vỡ, thế là nó quay sang chỗ khác, trong thời gian ngắn ngủi phút chốc đã bay vạn trăm nghìn đất, nhanh chóng va chạm vào vách thế giới của Lưu Ly Thanh Thiên Tràng, nhiều lần bị bắn ngược về.
Mọi người định thần nhìn lại, đó lại là một thanh Phi Kiếm giống như nước trong vắt dưới ánh trăng.
Phi Kiếm tự tỏa ra Thần quang giống như vầng trăng, phóng ra ánh sáng lướt đi!
Tần Mục cúi đầu nhìn về phía cục đá cứng ngắc kia, chỉ thấy bên trong cục đá cứng có một cái bọng rỗng, bốn vách của bọng rỗng là cặn của Thần Kim, hiển nhiên cây kiếm này là do Thần Kim bên trong cục đá cứng tích dưỡng sinh ra, hấp thụ hết Thần Kim xong, nó bị nhốt ở trong cục đá không cách nào thoát thân.
Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Tần Mục nhìn thấy Thần binh trời sinh!
Đám người Giang Vân Gian nhao nhao bay người lên đuổi theo luồng lưu quang của Phi Kiếm, muốn hàng phục thanh Thần kiếm này, nhưng mà còn chưa đi tới trước mặt Phi Kiếm kia thì đã thấy kiếm quang sáng rực lớn đến hơn mấy chục dặm chém về phía bọn họ, uy năng cực kỳ đáng sợ!
Dường như thông linh của Thần kiếm kia có ý thức của mình, không muốn rơi vào tay người khác, muốn chém chết mọi người!
Tần Mục đang muốn ra tay giúp đỡ, người mù cười nói:
- Tùy bọn họ đi. Ngươi cũng không phải gà mái ấp trứng, không thể che chở bọn họ cả đời được.
Tần Mục suy nghĩ một chút, kiềm chế xuống.
Cửu lão ở thôn Tàn Lão cũng nuôi thả hắn, mặc dù lo lắng cho hắn, nhưng cũng tùy hắn hành tẩu giang hồ, rất ít để ý tới.
Bản thân hắn lo lắng cho thế hệ trẻ tuổi của Diên Khang, nhưng thế hệ trẻ tuổi cũng cần phải rèn luyện mới có thể trưởng thành.
Người câm lại đang cúi đầu tìm kiếm, lại tìm thấy mấy cục đá cứng ngắc, kinh ngạc nói:
- Mạch khoáng nơi này đã quá cổ xưa, ngay cả những Thần Kim này cũng đã có linh hình thành Thần binh của thiên nhiên! Trong mạch khoáng này chắc chắn có một tên đầu sỏ nào đó!
Hắn lại đập mấy khối đá cứng ra, chỉ thấy cục đá nứt ra, bên trong có các bảo vật khác nhau bay ra ngoài.
Nào là ngọc, bài, đỉnh, đao, thậm chí còn có một con Kim Ngưu, gặp gió sẽ lớn, hóa thành khổng lồ. Nó mạnh mẽ lao tới đụng ngã dược sư, sau đó nghênh ngang rời đi!
Đám thế hệ trẻ tuổi Giang Vân Gian hưng phấn đến hô to gọi nhỏ, mặc dù cũng có người bị thương, nhưng mà thương thế không nặng.
Người câm thở phào một cái, trầm giọng nói:
- Người mù, ánh mắt của ngươi tốt nhất, ngươi đến xem thử mạch khoáng này thông đến nơi nào? Có thể
nhìn thấy tên đầu sỏ ở chỗ sâu nhất của mạch khoáng hay không?
Thần quang trong đôi mắt người mù đột nhiên phóng ra rồi thấm vào lòng đất, tìm kiếm dọc theo mạch khoáng, bỗng nhiên thân thể chợt chấn động, quát to một tiếng, xoay người nhảy về phía sau.
Chỉ thấy một vệt Thần quang phá vỡ mặt đất, suýt nữa đã bắn xuyên qua hắn!
Trong lòng mọi người chợt sợ hãi, chỉ thấy vệt Thần quang kia soạt một tiếng bắn xuyên qua chư thiên xung quanh Lưu Ly Thanh Thiên Tràng, bay ra bên ngoài, hóa thành một cầu vồng rất rực rỡ!
Ánh mắt Tần Mục có hơi ngây dại, vệt Thần quang vừa rồi chính là dị tượng mà Thần Nhãn của người mù dò xét đến bảo vật ở chỗ sâu trong mạch khoáng, bảo vật tự động phản kích mà tạo thành.
Vậy mà bảo vật kia có thể xuyên thủng chư thiên bên ngoài Lưu Ly Thanh Thiên Tràng, uy lực quả là đáng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.