Mục Thần Ký

Chương 1306: Thái Dịch sửa núi




Thổ Bá nho nhỏ lộ ra vẻ hoang mang, chỉ chỉ dưới chân núi, hỏi:
- Ọ?
- Đúng vậy.
Lão giả gật đầu:
- Bọn họ ở dưới đó, nhưng bọn họ đã chết từ rất lâu rồi, có lẽ bọn họ đã chết trước cả khi cái vũ trụ này sinh ra.
Thổ Bá nho nhỏ càng hoang mang hơn, vò đầu nói:
- Ọ?
- Cùng không thể nói thế được.
Lão giả kia suy nghĩ một lát rồi nói tiếp:
- Thật ra ranh giới giữa sống và chết không chặt chẽ đến vậy. Sống và chết chỉ là khác nhau về trạng thái, bọn họ thoạt nhìn như đã chết lúc vũ trụ bị hủy diệt, nhưng trước khi vũ trụ bị hủy diệt thì họ còn sống, bọn họ chỉ cần có thể nắm lấy cơ hội, nhân lúc trước khi vũ trụ chưa hủy diệt đi từ quá khứ đến hiện tại thì có thể sống sót.
Thổ Bá nho nhỏ gãi gãi đầu, vẫn chưa hiểu hoàn toàn.
Lão giả đúng là tốt tính, lại giải thích tiếp:
- Tại sao xác của đám Hư Không Thú kia lại biến mất? Là do bị chúng kéo về quá khứ, vũ trụ quá khứ có thêm một bộ phận của vật chất hiện tại thì bọn họ có thể nhân cơ hội mà thay thế vật chất đó ở đây. Đây chính là nguyên nhân mà bọn họ có thể trèo từ nơi đó lên đây.
- Ọ?
- Không phải nghi ngờ, rất đơn giản. Vốn dĩ gốc Đại Hắc Mộc này vẫn còn sống, căn tu của nó kết nối với mười sáu thời đại vũ trụ, mỗi thời đại vũ trụ là một năm, vật chất của nó nối liền năm tháng vô tận.
Lão giả kiên nhẫn giải thích:
- Có vài sinh vật đáng sợ bèn lợi dụng điều này, bám theo căn tu của nó đi từ quá khứ đến hiện tại. Ngươi không hiểu cũng không sao, ngươi thử nghĩ đến vị Mục Thiên Tôn sáng tạo ra ngươi ấy, hắn mang theo ngươi cùng ngồi Quỷ Thuyền xuyên trở lại quá khứ, ngươi sẽ hiểu ngay.
Long Kỳ Lân và Yên Nhi dùng cành liễu vảy hết một lượt nước rồi quay về đỉnh núi thì thấy lão giả kia vẫn đang nói chuyện với Thổ Bá nho nhỏ, không biết đang nói chủ đề gì.
Long Kỳ Lân để cành liễu vào trong thùng sắt nhỏ, trả lại cho lão giả. Lão giả đứng dậy, hai tay chống nạnh, hoạt động gân cốt một chút rồi than thở:
- Cũng do ta tạo nghiệt, bởi vậy ta chỉ có thể ở đây sửa chữa lỗi lầm, vả lại cũng không thể trách Mục Thiên Tôn của các ngươi được. Nước này sắp hết rồi, ta phải đi lấy một ít nữa. Đa tạ hai vị tiểu hữu, ngày khác gặp lại.
Long Kỳ Lân đang định nói thì đã thấy lão giả kia mang cái thùng sắt nhỏ rời đi, chớp mắt đã biến mất.
- Lại là một chuyện kỳ lạ nữa!
Yên Nhi hoảng sợ nói.
Nàng không hề nhìn ra được lão giả kia biến mất như thế nào.
Đúng vào lúc này, đột nhiên Đại Hắc Sơn ầm vang một tiếng, khe nứt khép lại, Đại Hắc Sơn khôi phục nguyên trạng, năm vết rạch trên đỉnh núi cũng biến mất.
Vào ban đêm, Long Kỳ Lân và Yên Nhi mang theo Thổ Bá nho nhỏ ở lại trên Hắc Sơn này. Chuyện kỳ lạ lại xuất hiện, đủ kiểu dị tượng nườm nượp kéo đến, giống như có con quái vật khổng lồ trong núi đang cố
gắng phá vỡ đỉnh núi, điên cường xông ra ngoài khiến ngọn núi chấn động rung lắc dữ dội.
Nhưng ngọn núi vẫn chưa bị vỡ. Trận giằng co này kéo dài đến tận quá nửa đêm mới dần dần yên tĩnh lại.
Khi hừng đông, Long Kỳ Lân nhìn xung quanh thì thấy trong Thập Vạn Đại Sơn lại có hai ngọn núi vỡ ra, trong khe của một ngọn núi còn hiện lên vết lõm hình khuôn mặt!
Hắn và Yên Nhi đang bàn luận xem có phải có người sinh trưởng ở trong ngọn núi không thì thấy một tiểu phụ nhân tuấn tú xách theo cái thùng sắt nhỏ đi tới, vẫy tay với bọn họ:
- Lại gặp mặt.
Hai người kinh ngạc hoang mang.
Phụ nhân kia thả thùng sắt nhỏ xuống, cười khúc khúc nói:
- Thân thể hôm qua già quá, không làm được việc gì cả, hôm nay đổi sang cái trẻ hơn. Hôm nay ta mang thêm nhiều nước, cũng mang thêm cành liễu, hai ngọn núi bị vỡ, có lẽ thời gian sửa chữa sẽ lâu hơn một chút.
Long Kỳ Lân há to miệng, nói lắp bắp:
- Nương tử, ngươi là lão tiên sinh hôm qua à?
Phụ nhân kia cười đáp:
- Là hắn mà cũng chẳng phải hắn. Xin ba vị hãy giúp đỡ, mau mau sửa chữa lại, tránh cho trời tối bọn họ
chạy đến.
Long Kỳ Lân và Yên Nhi lập tức đi lên hỗ trợ. Long Kỳ Lân cầm cành liễu vẩy nước, dè dặt hỏi:
- Xin hỏi lai lịch của tiểu nương tử ra sao?
Phụ nhân kia cười nói:
- Ta giống với đám các ngươi, đều là người bình thường, cũng được trời sinh đất dưỡng. Nhưng cách sống của chúng ta không giống nhau, ta khá là vất vả, trời này thủng chỗ nào thì ta đi vá chỗ đấy, đất này nứt chỗ nào thì ta đi sửa chỗ đấy, đều là việc nặng nhọc cả.
Long Kỳ Lân và Yên Nhi giúp nàng sửa xong hai Đại Sơn thì nước trong thùng cũng dùng hết. Phụ nhân than thở:
- Dòng suối kia của ta sản xuất không được nhiều nước lắm, nếu như lại nứt thêm vài ngọn núi nữa thì cũng chẳng còn nước mà sửa.
Nàng mang cái thùng sắt nhỏ đi xa, mà hai Hắc Sơn kia cũng khép lại ngay, khôi phục như lúc ban đầu.
Long Kỳ Lân nhìn nàng cứ biến mất như vậy, trong lòng vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ:
- Đại Hắc Mộc này không phải là một nơi quá tốt, buổi tối mỗi ngày đều sợ hãi đến ngủ không yên, có nên nói cho giáo chủ biết nên chọn một nơi khác hay không đây?
Lại một đêm nữa trôi qua, trời rung núi chuyển, mười mấy Hắc Sơn bị nứt ra. Long Kỳ Lân thấy có mười mấy thiếu niên đều cầm thùng sắt nhỏ trong tay, trong thùng cắm cành liễu.
Một thiếu niên trong đó nói với hắn:
- Mấy ngày nay các ngươi giúp ta vẩy nước, ta cho các ngươi biết một tin tốt. Hư Không Mẫu Thú mới sinh ra vẫn còn rất non nớt, bây giờ là cơ hội tốt để hàng phục Hư Không Mẫu Thú.
Long Kỳ Lân cực kỳ muốn cơ hội này, hỏi:
- Làm sao để hàng phục Hư Không Mẫu Thú?
Thiếu niên kia cười như không cười đáp:
- Chẳng phải giáo chủ nhà ngươi đã truyền thụ cho ngươi rồi à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.