Mục Thần Ký

Chương 1298: Thần khí thứ mười một




Trên mặt nàng mang theo sát khí, lạnh lùng nói:
- Chắc chắn Thái Đế cũng đang chờ đợi cơ hội lần này, thu thập Hư Không Thú, làm hại thiên hạ! Vì suy nghĩ cho an nguy của thiên hạ chúng sinh, chúng ta không thể mở Tổ Đình được!
Hiểu Thiên Tôn và Cung Thiên Tôn liếc nhìn nàng một cái, Tường Thiên Phi quang minh lẫm liệt, nhìn xung quanh một vòng, nói:
- Hẳn là các vị đồng ý với ý kiến của ta chứ?
Đám người Tổ Thần Vương, Lang Hiên Thần Hoàng ho khan một tiếng, nói:
- Cũng không thể nói như vậy. Tuy rằng thả một phần Hư Không Thú rất nguy hiểm, nhưng việc Cổ Thần chính thức trở lại cũng cực kỳ nguy hiểm. Giữa hai cái hại thì lấy cái nhẹ hơn, vẫn nên bàn bạc thêm một chút.
Mọi người nhao nhao nhìn về phía Hạo Thiên Tôn, nói:
- Hạo Thiên Tôn, ngươi là người đứng đầu mười Thiên Tôn, ngươi nói mấy câu đi. Bọn ta đều nghe theo ngươi.
Hạo Thiên Tôn nhìn xung quanh một lượt, thản nhiên nói:
- Thái Đế vẫn luôn ẩn nấp, rất lâu đến nay cũng chưa từng hiện thân. Không dẫn Thái Đế ra thì mãi mãi khó mà diệt trừ hắn. Lần này trái lại là một thời cơ tốt để dẫn Thái Đế ra.
Trong lòng mọi người khẽ rung động, nhao nhao gật đầu.
Hạo Thiên Tôn tiếp tục nói:
- Cổ Thần cũng chỉ còn lại hai cục xương cứng rắn khó gặm là Thiên Công và Thổ Bá này, lòng của chúng ta buộc chặt với thiên hạ chúng sinh, vì đó phấn đấu một triệu năm, mắt thấy đã sắp thành công, sao có thể bởi vì một chuyện Hư Không Thú mà để Cổ Thần khôi phục lại?
Đám Thiên Tôn khách khí nói:
- Vậy thì ý của Hạo Thiên Tôn là?
Hạo Thiên Tôn nói:
- Mở phong ấn của Tổ Đình, đánh ra từ chỗ khe nứt, sau đó chúng ta lại thực hiện phong ấn ở chỗ khe nứt một lần nữa. Bằng vào thực lực của tám vị Thiên Tôn chúng ta, có lẽ phong ấn cũng không khó đâu nhỉ?
Mọi người nhao nhao nhìn về phía Tường Thiên Phi, nói:
- Thiên Phi nương nương nghĩ sao?
Gương mặt Tường Thiên Phi lộ vẻ rối rắm, một lúc sau mới thất vọng thở dài, nói:
- Bây giờ cũng chỉ đành phải như vậy thôi. Nhưng lần này bất kể như thế nào thì chúng ta cũng cần phải dốc hết toàn lực phong ấn lại lần nữa, không thể cho gian tặc Thái Đế kia có bất cứ cơ hội nào!
Mọi người rối rít nói:
- Thiên Phi nương nương có tấm lòng từ bi, trách trời thương dân.
Tần Mục nhìn thấy cảnh tượng này chỉ cảm thấy tất cả mọi chuyện xảy ra trên tế đàn thật hoang đường và ly kỳ.
Tám vị Thiên Tôn này, mỗi người đều là đạo đức nhân nghĩa đầy miệng, suy nghĩ cho thiên hạ chúng sinh, nhưng mà bọn họ gây hoạ lớn còn nhiều hơn Cổ Thần.
Tường Thiên Tôn chính là gian tặc Thái Đế trong miệng nàng, Hiểu Thiên Tôn chính là Cổ Thần Thiên Đế
Thái Sơ, Cung Thiên Tôn là một trong ba Đại Thần Vương của Tạo Vật Chủ, Thái Cổ Thần Vương nô dịch Cổ Thần, hình như Nghiên Thiên Phi là Đế Hậu nương nương, Hồng Thiên Tôn còn là Thiên Công phải lật đổ trong miệng bọn họ!
Về phần Hạo Thiên Tôn, Lang Hiên Thần Hoàng và Tổ Thần Vương, họ cũng đều là con trai của Cổ Thần có quyền thế nhất!
Những người này nói ra những lời quang minh chính đại kia gần như khiến hắn cười ra tiếng.
- Trào phúng, cmn trào phúng thật đấy…
Tần Mục nhìn vẻ mặt trịnh trọng của bọn họ, cuối cùng không nhịn được mà ha ha cười lớn.
Tám vị Thiên Tôn liếc nhìn hắn một cái, mọi người đều hừ lạnh một tiếng.
- Mục Thiên Tôn, ngươi đã không còn tác dụng với bọn ta nữa rồi, ngươi cười cái gì?
Tổ Thần Vương khó hiểu nói.
Tần Mục cười nói:
- Thần Vương sai rồi, ngoại trừ số ít người ra, những đạo hữu ở đây sẽ giết ta. Bởi vì ta đã biết quá nhiều bí mật, nếu như lúc này phơi bày ra, mọi người đều sẽ xong đời!
Dứt lời, hắn ha ha cười lớn.
Hiểu Thiên Tôn, Hồng Thiên Tôn, Cung Thiên Tôn, Nghiên Thiên Phi và Tường Thiên Phi cũng cười theo, chỉ còn lại Hạo Thiên Tôn, Lang Hiên Thần Hoàng và Tổ Thần Vương không cười.
Hạo Thiên Tôn thản nhiên nói:
- Biết rất nhiều bí mật, tuy đôi khi có thể giữ được tính mạng, nhưng đôi khi cũng sẽ khiến mình bị chết rất nhanh, chết bất đắc kỳ tử. Chẳng hạn như Đại Nhật Tinh Quân.
Tần Mục cười híp mắt nói:
- Đa tạ Hạo đạo hữu chỉ dạy, chỉ cần hiện tại có thể sống, ta đã thỏa mãn rồi.
Hạo Thiên Tôn quay người qua, nói:
- Nếu đã như vậy, vậy chúng ta hãy phá vỡ khe nứt của Tổ Đình, rời khỏi nơi này trước, rồi lại phong ấn khe nứt lại!
Tám vị Thiên Tôn bay về phía vết nứt trên bầu trời Tổ Đình kia, Tần Mục cũng đi theo phía sau bọn họ.
Tám vị Thiên Tôn này, mỗi người đều mang ý nghĩ xấu xa, mặc dù bọn họ không đến mức trở mặt tại chỗ
mà gi3t chết Tần Mục, nhưng việc phong ấn Tần Mục ở bên trong Tổ Đình thì bọn họ vẫn có thể làm được, vì vậy Tần Mục cần phải nắm chặt cơ hội, xông ra ngoài cùng bọn họ.
Vết nứt Tổ Đình, tám vị Thiên Tôn liếc nhìn nhau, Hồng Thiên Tôn cười nói:
- Các vị, mỗi người chúng ta thi triển bản lĩnh, loại bỏ phong ấn của Tổ Đình này thôi.
Mọi người đồng loạt nói được.
Tám vị Thiên Tôn lập tức đồng loạt ra tay, lần ra tay này, đã có thể nhìn ra tu vi của tất cả mọi người cao thấp ra sao.
Hạo Thiên Tôn là xuất chúng nhất, vừa ra tay chính là hai mươi tám tòa Thiên Cung trùng trùng điệp điệp, nhìn thật nguy nga tráng lệ.
Tiếp theo chính là Lang Hiên Thần Hoàng, hắn có tổng cộng hai mươi sáu tòa Thiên Cung, Thiên Cung kết nối với nhau tạo thành một vùng Thiên Đình.
Hồng Thiên Tôn có hai mươi lăm tòa Thiên Cung, Tường Thiên Phi, Nghiên Thiên Phi cũng có hai mươi bốn tòa, Hiểu Thiên Tôn khá ít, chỉ có hai mươi tòa, Tổ Thần Vương và Cung Thiên Tôn chỉ có mười tám tòa.
Tần Mục ghi nhận trong lòng, mặc dù số lượng Thiên Cung đại diện cho tu vi cao thấp của riêng mỗi người, nhưng đối với số lượng Thiên Cung mà tám vị Thiên Tôn này đã biểu hiện ra, Tần Mục đều không tin chút nào!
Cho dù là Hạo Thiên Tôn đã thể hiện ra bản thân có hai mươi tám tòa Thiên Cung không chỉ một lần, hắn cũng không tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.