Mục Thần Ký

Chương 1296: Gi3t chết Mẫu Thú (2)




Hư Không Mẫu Thú lại đuổi đến chư thiên thứ mười, Thiên Cầu lại chìm xuống chư thiên thứ mười một, Hư Không Mẫu Thú theo sát không tha, rất nhanh đã đuổi đến chư thiên thứ mười tám, chỉ thấy cả thần hình của nó sắp nhô ra khỏi hư không thứ mười bảy rồi.
Đúng lúc này, Tần Mục đột nhiên thay đổi trận hình chư thiên, hai mươi tám chư thiên điên cuồng chuyển đổi, hai mươi tám chư thiên hệt như nham thạch phun trào làm cho vô số những Hư Không Cự
Thú xông vào trong chư thiên đều đầu váng mắt hoa, không đứng vững nổi, văng ra khỏi từng chiếc trọng bảo!
- Dừng!
Tần Mục hét lớn một tiếng, hai mươi tám chư thiên đột nhiên dừng xoay tròn, vô số Hư Không Thú bị
ném lên trên lớp rào cản của thế giới chư thiên rồi bị từng lớp rào cản ấy đâm cho nát bét!
Tần Mục khom người lạy một cái, nói:
- Xin bảo bối gi3t chết kẻ địch mạnh!
Hai mươi tám chư thiên sắp tan biến, từng món trọng bảo sắp rơi xuống từ trong chư thiên, chính vào lúc này, Thiên Cầu đột nhiên rung động, b ắn ra một luồng sức mạnh cuồn cuộn mênh mông, uy năng trọng bảo của các chư thiên mở ra, vọt tới từ bốn phương tám hướng, bắn phá lên trên cơ thể của Hư Không Mẫu Thú!
Bùm…
Những tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, đủ loại ánh sáng chói mắt tuôn ra, âm thanh rung chuyển, thân hình vô cùng to lớn của Hư Không Mẫu Thú kia vỡ tan tành trong ánh hào quang, nổ tung, đầu thú khổng lồ rơi xuống từ trên cái cổ đang đứt gãy kia!
Bùm bùm bùm…
Vô số những tiếng nổ lớn nối liền thành một tràng, nghiền nát đầu và cả thân của Mẫu Thú, máu tươi lênh láng trong không trung, một trận mưa máu rơi từ trên trời xuống hệt như thác chảy.
Sau đó hai cái chân thú của Hư Không Mẫu Thú vẫn đang ẩn náu ở trong hư không thứ mười chín cũng rơi xuống.
Tần Mục nhìn thấy cảnh tượng này thì mừng rỡ, nhưng hắn lại đột nhiên cảm thấy hơi hoa mắt chóng mặt, tự biết là lần này đã dốc hết trí tuệ để chống lại đám Hư Không Thú dẫn đến tinh thần của bản thân bị tổn hại.
Có điều bây giờ đám thú không còn đầu đàn, đây chính là thời cơ tốt để gi3t chết cả đám Hư Không Thú.
Hắn mạnh mẽ chấn chỉnh lại tinh thần, thúc giục Lưu Ly Thanh Thiên Tràng, sau đó là uy lực Thiên Cầu, điều động uy năng của từng món trọng bảo, bóp ch3t đám Hư Không Thú xông vào hai mươi tám chư
thiên.
Đám thú hoảng loạn tự mình chiến đấu, rất nhanh đã bị hắn gi3t chết hơn một nửa, nhưng hai mươi tám chư thiên bị phá hủy, vẫn còn có rất nhiều Hư Không Thú chạy trốn ra ngoài.
Tần Mục cố gắng chống đỡ, liên tục thúc giục trọng bảo, cuối cùng cũng quét sạch Hư Không Thú trong hai mươi tám chư thiên.
Trước mắt hắn tối sầm lại, thầm biết tinh thần của bản thân đã cạn kiệt nhưng vẫn cắn răng, khom người lạy Lưu Ly Thanh Thiên Tràng một cái, âm thanh khản đặc nói:
- Xin bảo bối hãy chữa trị bản thân.
Những tổn hại của hai mươi tám chư thiên đang từ từ trong quá trình hồi phục.
Tần Mục thở phào một cái, trong lòng biết những động tĩnh ở đây lớn như vậy, nhất định khó có thể giấu được những Thiên Tôn khác, lúc đang muốn mở miệng nói thì đột nhiên cơn buồn nôn trong lồ ng ngực khó kìm lại, bắt đầu nôn khan.
Hắn vội vàng thúc giục Bá Thể Tam Đan Công để hồi phục tinh thần, nhưng lại nhìn thấy những cái bóng quen thuộc đang từ phía xa bước đến gần Hắc Mộc quần sơn.
Hắc Mộc quần sơn đã bị thi thể của Hư Không Thú chôn vùi hoàn toàn, không còn nhìn thấy diện mạo ban đầu, hiện tại Tần Mục cũng khó có thể điều động sức mạnh của Lưu Ly Thanh Thiên Tràng ngăn cản sự xâm nhập của những Thiên Tôn này.
Tám vị Thiên Tôn Hạo, Hiểu, Cung, Tường, Hồng, Nghiên, Lang Hiên và Tổ Thần Vương chân không chạm đất đi đến Đại Hắc Phong. Tần Mục cố gắng áp chế cảm giác nôn khan, hành lễ với mọi người, lạnh nhạt nói:
- Bái phỏng các vị đạo hữu.
Tường Thiên Phi thân thiện nói:
- Mục Thiên Tôn, sắc mặt ngươi trắng bệch, rõ ràng là đã tiêu hao tinh thần quá nhiều, đừng cố ép bản thân gắng sức.
Tần Mục hừ một tiếng:
- Ta chịu được, các vị đến đây, là do mỗi người đã tự lựa chọn xong lãnh địa, định rời khỏi Tổ Đình sao?
Hiểu Thiên Tôn quan sát đánh giá khắp nơi, khen:
- Đúng là một nơi tốt, quả nhiên Mục Thiên Tôn tuệ nhãn vô song, vậy mà lại nhận biết được bảo địa, ở
đây cảnh sắc tươi đẹp, chắc hẳn là đệ nhất bảo địa trong Tổ Đình!
Đám người Lang Hiên Thần Hạo, Nghiên Thiên Tôn cũng đều gật đầu, khen:
- Đệ nhất bảo địa! Đệ nhất bảo địa! Mục Thiên Tôn đã kiếm được hời lớn rồi!
Mọi người đều bắt đầu cười lớn.
Hiểu Thiên Tôn cười nói:
- Chuyện ở đây đã xong, bọn ta cũng không thể ở lại đây lâu được, nếu như đã có được lãnh địa, còn có trọng bảo trấn thủ, vậy cũng nên rời khỏi rồi. Mục đạo huynh, ngươi hãy thi pháp đưa bọn ta ra ngoài đi.
Tổ Thần Vương kích động nói:
- Mục Thiên Tôn cần nghỉ ngơi không?
- Cần!
Tần Mục rất dứt khoát trả lời ngắn gọn, sau đó ngồi xuống.
Tổ Thần Vương đen sì mặt lại, ban đầu hắn còn tưởng Tần Mục sẽ cố gắng chống đỡ thi pháp đưa bọn họ
ra ngoài, khiến cho nguyên khí bị thương nặng đến nỗi tu vi cũng bị tổn hại, không ngờ tên tiểu tử này lại thẳng thắn đáp ứng như vậy.
- Mặc dù tuổi tác của vị Mục Thiên Tôn này còn nhỏ, nhưng mức độ vô sỉ còn hơn cả ta, không thể khinh thường mà!
Trong mắt Tổ Thần Vương lộ ra một tia tán thưởng.
Không lâu sau, tinh thần Tần Mục khôi phục lại, nét mặt hồng hào, trong lòng các vị Thiên Tôn đều sợ
hãi:
- Năng lực khôi phục của hắn nhanh thật đấy. Còn nhanh hơn Thần Ma bình thường không biết bao nhiêu lần!
Tần Mục suy nghĩ một chút, gọi Long Kỳ Lân và Yên Nhi đến, nói:
- Ta cũng cần phải rời đi một chuyến, đến Diên Khang tìm kiếm một vài thần nhân đến khai thác Thần Khoáng, thăm dò Hắc Mộc quần sơn, hai người các ngươi tạm thời ở lại đây.
Long Kỳ Lân và Yên Nhi sợ giật nảy mình, liên tục lắc đầu.
Tần Mục cười nói:
- Các ngươi không cần phải sợ Hư Không Thú, ta để lại Lưu Ly Thanh Thiên Tràng ở đây, có bảo vật này trong tay, các ngươi có thể yên tâm. Phi điều khiển bảo vậy này không kém hơn ta. Hơn nữa Hư Không Mẫu Thú kia đã chết, cho dù có Hư Không Mẫu Thú mới, có lẽ cũng cần phải mấy năm mới có thể trưởng thành được, không cần lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.