Mục Thần Ký

Chương 1293: Ba mươi tỷ năm (2)




Tần Mục ngửa đầu nhìn trời, lẳng lặng chờ đợi, nhưng thiên không và hư không đê ̀u không có động tĩnh gì.
Hắn đợi nửa ngày mà vâ ̃n không có động tĩnh gì hết, trong lòng thoáng yên tâm. Hắn lấy Thái Thuỷ Chi Noãn ra, nghiên cứu Thái Thuỷ Phù Văn hết sức chuyên chú.
Hắn đã nghiên cứu ra Thái Thuỷ Phù Văn đầu tiên, có thể nói là nhập môn rồi, chỉ cần nhập môn, việc nghiên cứu Thái Thủy Phù Văn tiếp theo sẽ thoải mái hơn râ ́t nhiê ̀u.
Hơn mười ngày trôi qua bình yên như vậy, từ đầu đến cuối Hư Không Thú vẫn không vây đánh nơi này, Tần Mục cũng yên tâm, thầm nói:
- Thời gian càng trì hoãn càng tốt, chỉ cần những Thiên Tôn khác muốn rời khỏi nơi này thì sẽ phải đê ́n tìm ta. Đến lúc đó, cho dù Tường Thiên Phi muô ́n giết ta thì cũng bó tay, xem như ta đã được an toàn rồi.
Hắn nhịn không được lẩm bẩm một tiếng:
- Kiếm một phần Thần Thạch của Cung Thiên Tôn cũng chẳng dễ dàng gì…
Mà lúc này, quần áo của Tường Thiên Phi không chỉnh tề, mình đầy thương tích, chật vật không chịu nổi chạy ra khỏi mạch khoáng của Nữ Tân Thị, trên mặt nàng cũng đều là vết bầm tím, rõ ràng là bị đánh rất thảm, phía sau còn có Cung Thiên Tôn đang đuổi theo truy sát.
Tường Thiên Phi giận dữ, tức giận nói:
- Chỉ có Thái Sơ và tiểu tử Mục Thiên Tôn biết thân phận của ta. Mà Thái Sơ và ta đang ở trạng thái cân bằng, nếu hắn tố cáo ta thì ta cũng có thể tố cáo hắn, vì vậy hắn tuyệt đối sẽ không bán đứng thân phận của ta. Thế thì đương nhiên chỉ có thể là gã Tâ ̀n Mục kia!
- Rõ ràng ngươi đang tìm đường chết! Năm lần bảy lượt khiêu khích râu hổ của ta!
Thâ ̀n thức của nàng bộc phát, Hư Không Mẫu Thú cư trú trong hư không tầng thứ mười chín hệt như
nhận được mệnh lệnh ngay lập tức, ầm ầm đứng lên, lắc lắc thân hình vô cùng khổng lồ, giận dữ rống lên một tiếng.
Giờ khắc này, tâ ́t cả Thiên Tôn ở Tổ Đình đều cảm giác được chấn động truyền đến ở chỗ sâu trong hư
không, ai nấy đều nhao nhao đi ra khỏi cung điện của mình, ngẩng đầu nhìn lên.
Nhưng chỉ thấy trên bầu trời đột nhiên hiện ra một con mă ́t khổng lồ dài mấy trăm dặm, tầm mắt lướt xuống, một nhãn cầu khô ̉ng lồ xuất hiện, liên tục đảo qua đảo lại.
Tiếp theo trên bầu trời vang lên tiếng bộp bộp, hết con mắt khổng lồ này đến con mắt khổng lồ khác xuất hiện, vô cùng tà khí, giống như nấm mọc lên sau cơn mưa, rất nhanh đã chật kín bâ ̀u trời!
Ngoài ra, trên mặt đất, trên sông hồ biển cả, cũng có vô số con mắt hiện ra!
Chư vị Thiên Tôn đều cười khẩy, ai nấy đều không để ý đến chuyện này lắm.
Tuy rằng Hư Không Thú mạnh mẽ, nhưng mà vẫn kém hơn những Thiên Tôn như bọn họ rất nhiều, cho dù là Hư Không Mẫu Thú thì bọn họ cũng không sợ chút nào.
Bọn họ cũng có quyết tâm diệt trừ Hư Không Mẫu Thú, chỉ là con Hư Không Mẫu Thú này â ̉n nâ ́p ở trong hư không tầng thứ mười chín, thần thức của bọn họ không đủ mạnh mẽ, không giống Tạo Vật Chủ chuyên môn tu luyện thần thức.
Bọn họ không thể mang theo thân thể xuyên qua hư không, nê ́u nguyên thần tiến vào hư không tầng thứ
mười chín thì sẽ rất nguy hiểm.
Có điều chỉ cần Hư Không Mẫu Thú thoát ra thì bọn họ sẽ có thể dễ dàng diệt trừ Mẫu Thú này.
Trên bầu trời, mặt đất, trên sông hồ biển cả, vô số Hư Không Thú xuất hiện, Hư Không Thú trên bầu trời rung động đôi cánh bằng thịt giữa sáu chi bay lên trên cao, mà ở trên mặt đất, từng con Hư Không Thú
chạy như điên bằng sáu chân!
Ngoài ra, cũng có từng con Hư Không Thú khổng lồ cũng xuyên qua hư không, gần như tất cả Hư Không Thú đều đang rục rịch vào thời điểm này, ồ ạt chạy về cùng một phương hướng!
Mà nơi đó, chính là phương bă ́c của Tổ Đình!
Ngay cả những Hư Không Thú đang nằm sấp trên vết nứt trên bầu trời dự định xé vết nứt càng lớn hơn nữa cũng lần lượt buông móng vuốt của chúng ra, ngã xuống từ trên vết nứt.
Chúng xoắn cả cơ thể trên đường rơi xuống, màng thịt của sáu chi mở ra, quét qua từ trên bầu trời.
- Phương Bắc, hẳn là…
Trong Đại Trạch, Hô ̀ng Thiên Tôn ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ kinh ngạc, nói:
- Đại Hắc Sơn! Nơi đó vô cùng hoang vắng, là nơi hiê ̉m ác và âm tà quỷ dị nhất trong Tổ Đình, ngay cả Tạo Vật Chủ của thời đại Thái Cổ cũng không đến nơi đó, còn trốn tránh ra xa! Những con Hư Không Thú này chạy về phía nơi đó, chẳng lẽ nói có người chạy đến nơi đó?
- Không có ai trong mười Thiên Tôn là kẻ ngu dốt cả, bọn họ đều có thể thấy được sự đáng sợ của Đại Hắc Sơn, cho nên cũng sẽ không lựa chọn Đại Hắc Sơn…
Sắc mặt hắn khẽ thay đổi, giậm chân nói:
- Hỏng rồi! Ta biết ai đã đến Đại Hắc Sơn rồi! Chỉ có tên tiểu tử đó là can đảm như vậy!
Năm đó Thiên Công cũng từng sống những năm tháng dài đằng đẵng Tổ Đình, hắn cũng hiểu rất sâu về
Tổ Đình, thời đại Thái Cổ có quá nhiều truyền thuyết quỷ dị liên quan đến Đại Hắc Sơn.
Có người nói ở đó là những tro tàn mà lúc thế giới trước đây bị hủy diệt đã lưu lại, cũng có người nói ở đó giam giữ Ma Vương có sức mạnh đủ hủy diệt cả vũ trụ.
Đã từng có Tạo Vật Chủ thăm dò ở đó, nhưng cho dù là bao nhiêu người cũng một đi không trở lại!
Năm đó Thiên Công cũng từng thử thăm dò Đại Hắc Sơn của Tổ Đình, hắn rút ra được một kết luận khiến hắn sởn tóc gáy, đó chính là vũ trụ đã từng sinh sôi rồi lại bị hủy diệt hơn mười sáu lần.
Mà thật ra Đại Hắc Sơn là một cái cây chống đỡ vạn vật trong vũ trụ, chẳng qua không biết vì nguyên nhân gì mà cây Thần Thụ này đã chết đi, chỉ còn lại cái gốc cây.
Có lẽ nó chết lúc vũ trụ bị hủy diệt trong lần trước đó, để lại cho người đời sau những tưởng tượng xa vời vô tận.
Có điều lúc đó lúc Thiên Công thăm dò Đại Hắc Sơn đã nhìn thấy rất nhiều hình ảnh cực kỳ quỷ dị, khiến hắn không rét mà run, từ đó luôn trốn tránh ra xa.
Theo những gì hắn biết, Thổ Bá cũng đã từng đến Đại Hắc Sơn, có điều khi hắn hỏi Thổ Bá đã nhìn thấy gì ở Đại Hắc Sơn, Thổ Bá lại giữ kín như bưng, không muốn nói đến, hắn cũng chỉ coi như không có gì.
Đi vào trong Tổ Đình, ai dám gan to tày trời như thế, lấy nơi quỷ dị như Đại Hắc Sơn này làm của riêng chứ?
Hồng Thiên Tôn dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết người này là ai!
- He he, ta không cần nhìn mặt mũi của hắn cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tìm cái chết của tên nhãi đó!
Mặc dù Hồng Thiên Tôn phát ra tiếng cười, nhưng sắc mặt lại tái nhợt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.