Mục Thần Ký

Chương 1277: Không đưa ngươi đi chơi




Bên ngoài mạch khoáng, cả người Tổ Thần Vương phát ra ánh sáng sáng chói, hào quang tề thiên, bốn mươi chín tia sáng nối liền đất trời, tỏa ra ánh sáng khác nhau hệt như con công đang xòe đuôi.
- Bảo địa này, không thể xem thường.
Ánh sáng trong mắt của Tổ Thần Vương đang xoay chuyển, hắn là con trai của Thiên Công, được thừa hưởng huyết thống của Thiên Công, đây là huyết thống cao cấp nhất, là thể Đô Linh tiếng tăm lừng lẫy, có thể tu luyện tập bất kỳ đạo pháp thần thông quảng đại nào dễ như trở bàn tay.
Hắn nhìn khí hỗn độn tràn ngập trong mỏ khoáng, khí hỗn độn này không tầm thường, nó tràn ra trong mỏ khoáng này, chắc chắn đây là bảo địa lớn, chứng minh bảo vật trong mỏ khoáng càng kinh người hơn cả khí hỗn độn.
- Không nói đến bất cứ thứ gì khác, mặc dù khí hỗn độn và Hỗn Độn Thạch rất khó để chế tạo thành bảo vật, nhưng cũng không thể so với những bảo vật tầm thường khác, dùng khí hỗn độn để điêu khắc tượng thần, trấn áp chư thiên, ai có thể chống lại cơ chứ?
Hắn bước vào trong mỏ khoáng, thì thào nói:
- Cho dù trong mỏ khoáng không có bảo vật nào khác thì hai ngọn núi tạo thành từ Hỗn Độn Thạch này cũng có thể luyện thành binh khí, luyện thành song tiên, vung vẩy qua lại, gi3t chết lão già còn thuận buồm xuôi gió hơn ấy chứ!
Hắn vừa mới nghĩ đến đây thì mặt đất rung chuyển, đất rung núi chuyển.
Tổ Thần Vương nghẹn họng nhìn chằm chằm, thấy hai ngọn núi được hình thành từ Hỗn Độn Thạch này đang rung chuyển và bắt đầu sụp đổ!
Hỗn Độn Thạch rơi xuống, cái kiểu thanh thế này thật sự là kinh thiên động địa, ngay cả hắn cũng không khỏi có chút bỡ ngỡ!
Sức mạnh của Hỗn Độn Sơn quá khủng khiếp, không giống như sụp đổ mà giống như toàn bộ đều bị tan rã!
Tổ Thần Vương vội vàng lùi lại, nhưng nhìn thấy mạch khoáng hỗn độn lập tức biến mất vào hư không, vỡ
tan thành vô số tảng đá, khối Hỗn Độn Thạch nặng nề nhấn chìm bộ mạch khoáng xuống lòng đất!
Hỗn Độn Sơn sụp đổ, năng lượng khí hỗn độn ẩn trong Hỗn Độn Thạch ngay lập tức được giải phóng, luồng không khí rộng lớn giống như một làn sương mù lan tỏa khắp nơi!
Nơi luồng không khí cuồng bạo kia đi qua, mặt đất không ngừng bị đè xuống, toàn bộ thần Kim Thần Sơn cũng bị đè xuống tới mức không ngừng thu nhỏ, cho dù là những Hư Không Thú phi thiên độn địa kia thì cũng bị nghiền nát thành từng mảnh trong chớp mắt, ngay cả trốn cũng không kịp!
Tổ Thần Vương hãi hùng khiếp vía, chống lại trùng kích của khí hỗn độn, nhìn về phía hai dãy Hỗn Độn Sơn và mạch khoáng, nhưng chỉ thấy chúng đã trở thành hai vết nứt lớn chìm xuống đất!
- Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?
Hắn không thể không tự hỏi.
Lúc này dưới đất vang lên những tiếng rung động và tiếng thở hổn hển, trong lòng Tổ Thần Vương lại kinh ngạc: “Chẳng lẽ ở đây vẫn còn có quái vật khủng khiếp còn sống sao? Quái vật đó đã làm sập mạch khoáng thạch này ư?”
Trong màn sương, Hỗn Độn Thạch ở bốn phía bay lên cao, bị ném lên rất cao, giống như những vì sao đập vào mặt đất, khiến cho mặt đất vỡ nát, lộ ra những cái hố không đáy.
Khí hỗn độn mênh mông đến mức che khuất tầm nhìn của hắn, hắn cũng không thể nhìn thấy con quái vật nào đang chạy ra khỏi đó.
Dường như “con quái vật” đó bị chôn trong hầm mỏ, nó đang đào một con đường ngay tại đây.
Tổ Thần Vương trở nên thận trọng hơn, từng tòa thiên cung trôi lơ lửng phía sau lưng hắn, hoàn toàn khác với sự liều lĩnh và thô lỗ mà hắn thường thể hiện.
Có thể sống qua các thời đại của Long Hán, Xích Minh, Thượng Hoàng, Khai Minh cho đến bây giờ, trở
thành một Thiên Tôn, chắc chắn không phải là một kẻ ngu xuẩn.
Mặc dù hắn là Thiên Tôn nhưng cũng phải thận trọng, không dám bất cẩn với loại nguy hiểm nơi như Tổ
Đình này.
Một lúc lâu sau, “con quái vật” ngừng ném Hỗn Độn Thạch ra ngoài, mà bước ra ngoài, chỉ nghe thấy một giọng nói vui mừng: “Cuối cùng cũng ra ngoài rồi! Phi, Yên Nhi, có thể ra ngoài rồi.”
Khi Tổ Thần Vương nghe thấy giọng nói này, mặt hắn không khỏi đen lại.
Sau một lúc nữa, Tần Mục đưa Long Kỳ Lân và Yên Nhi ra khỏi khu vực bị sụp đổ, khi hắn thu hồi Lưu Ly Thanh Thiên Tràng, hắn nhìn thấy Tổ Thần Vương cũng đang đứng trong khí hỗn độn, trong lòng không khỏi run lên, sau đó mỉm cười, gật đầu với Tổ Thần Vương.
Tổ Thần Vương hừ lạnh một tiếng, sau đó không mặn không nhạt nói:
- Đã nghe nói về việc Mục Thiên Tôn đi đâu thì sẽ phá hủy đến đó, vốn dĩ ta không tin, nhưng bây giờ
nhìn thấy thì đúng là danh bất hư truyền. Cái mạch khoáng Thái Cổ này, Hỗn Độn Thần Sơn đã tồn tại trong hàng trăm triệu năm ở Tổ Đình, vẫn luôn bình yên vô sự, không ngờ khi các ngươi vừa mới đặt chân đến đây thì đã bị phá hủy.
Tần Mục hết sức lo sợ nói:
- Quá khen rồi, hiền chất quá khen rồi!
Tổ Thần Vương vừa nghe thấy cái xưng hô “hiền chất” này thì lông mày nhướng lên, thản nhiên nói:
- Ngươi lấy được bảo vật gì trong này à? Lấy ra đi.
Tần Muc lắc đầu thở dài:
- Ở đây có thể có bảo vật gì đây? Thực sự không dám giấu giếm, nơi đây là một mạch khoáng Thái Cổ
được sinh ra tương tự như Thiên Đế Cổ Thần, hẳn là ngươi đã nghe huynh trưởng là Thiên Công của ta nói đến rồi chứ? Thiên Đế Cổ Thần sinh ra trong mạch khoáng Thái Cổ của tộc Cư Dư, hắn là vị thần cổ
xưa nhất, ban đầu là một quả trứng, nhưng vẫn mãi không thể ra đời được, mãi cho đến khi Thái Đế ấp nở
hắn.
Vẻ mặt của Tổ Thần Vương khẽ nhúc nhích, giọng nói khàn khàn:
- Ý của ngươi là, ở đây cũng có một Cổ Thần Noãn? Chắc hẳn ngươi đã lấy được Cổ Thần Noãn trong mạch khoáng này? Lấy nó ra cho ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.