Mục Thần Ký

Chương 1262: Tần thị không phải người lương thiện (2)




Ngay sau đó, hắn thấy trong một cái bẫy ở phía xa xa có mấy thi thể bị đốt cháy nằm trong đó, rõ ràng là Thần Ma của Tạo Vật Chủ và Vô Ưu Hương.
Rõ ràng là Thần Ma của Tạo Vật Chủ và Vô Ưu Hương của Bỉ Ngạn Hư Không cũng không có thể biết rõ được tên tiểu Thổ Bá này bố trí bao nhiêu cạm bẫy!
Âm Thiên Tử nhức hết cả đầu, dưới tình huống như vậy chỉ có thể làm đâu chắc đấy, thận trọng từng bước từng bước phá vỡ những cạm bẫy này.
Mạnh mẽ đi đánh Tần Phượng Thanh chỉ tổ tử thương thảm trọng!
- Họ Tần, chẳng có ai là người tốt!
Âm Thiên Tử tức giận nói:
- Cả nhà lưu manh, du côn và cường đạo!
Ngoài Thiên Đình, Tần Mục nhìn Thiên Đình đã nứt ra, trong lòng khẽ động, lập tới nói:
- Chúng ta đi mặt sau của Thiên Đình!
Long Kỳ Lân vội vã chạy ra mặt sau của Thiên Đình. Tần Mục nhìn qua, hít vào một hơi khí lạnh.
Chỉ thấy mặt sau của Thiên Đình rốt cuộc hiện ra!
Nơi đó là một đại lục cổ xưa mênh mông bao la, toàn thân do Thần kim tạo thành, Thần sơn nguy nga, trên đó hiện đầy ấn ký phù văn được vẽ từ máu!
Mặc dù ở trên đại lục nhưng cũng chi chít những ấn ký phù văn, thậm chí còn nhiều hơn rất nhiều so với phong ấn của Phệ Hương Điện!
Những phong ấn máu me này, huyết dịch ngập tràn Thần uy này không đơn thuần là Thần uy của Thần Ma Hậu Thiên, mà là mang theo uy thế đại đạo của Cổ Thần dùng máu mình, vẽ nên đại đạo của mình, thực hiện phong ấn đại đạo!
Hẳn là mảnh đại lục ở Thiên Đình đến từ Tổ Đình, chỉ có Tổ Đình mới có Thần sơn rộng lớn như thế!
Từ trước căn bản là không nhìn thấy mặt sau của Thiên Đình, giống như hai mặt của Thiên Đình đều là mặt chính. Mà bây giờ, mặt sau của Thiên Đình nổi lên, điều này cho thấy trong rất nhiều phong ấn nhằm vào Tổ Đình, phong ấn cực đại hình thành nên ở phía sau Thiên Đình đã buông lỏng!
Thiên Đình nứt ra, mặc dù Tổ Đình còn chưa đến mức được giải phóng ra khỏi phong ấn, nhưng lại có thể
đưa tới hậu quả đáng sợ.
- Thứ Thái Đế mong chờ chính là giờ khắc này đây! Tổ Đình, cuối cùng cũng được giải phong ấn rồi sao?
Trứng Hư Không Thú lấp đầy hư không của Tổ Đình thứ mười chín…
Tần Mục lấy lại bình tĩnh, nhưng mà tâm lại loạn như ma. Long Kỳ Lân và Yên Nhi cũng rùng mình liên tục. Hai người họ và Tần Mục, Đại Hồng và Cổ Hiểu từng cùng đi Tổ Đình, biết rõ sự đáng sợ của nơi đó.
Giả sử Hư Không Thú trong Tổ Đình chạy ra ngoài, chẳng bao lâu sau là có thể ăn sạch một chư thiên!
Đột nhiên, Tần Mục cười phá lên, trong giọng cười nghe rất vui mừng.
Long Kỳ Lân lấy can đảm hỏi:
- Giáo chủ vì gì mà lo âu, vì gì mà cười vậy?
- Ta cười sự hồ đồ của chính mình.
Tần Mục đi tới mặt chính của Thiên Đình, nói:
- Nguy cơ, một là nguy hiểm một là kỳ ngộ. Vừa nãy ta chỉ nghĩ đến nguy hiểm, lại quên đi kỳ ngộ. Nếu như làm tốt, cũng có thể biến nguy hiểm thành kỳ ngộ!
Tinh quang lóe lên trong mắt hắn:
- Lo được lo mất, chỉ biết dừng bước không tiến bởi vì nhìn thấy hung hiểm đáng sợ, thế nhưng nhìn ra đây là kỳ ngộ, đồng thời vững vàng nắm chặt, mới có thể ngược dòng mà lên, thu được thành tựu không nhỏ. Có lẽ đây sẽ là một thời cơ tốt để cải biến thế cục thiên hạ, cho dù thế nào cũng cần phải nắm chắc!
Long Kỳ Lân và Yên Nhi có hơi khó hiểu, nhưng cũng chỉ có thể bước nhanh đuổi kịp hắn.
Tần Mục mới vừa bước vào Nam Thiên Môn bị nứt ra, trước mặt lại thấy được Cửu Long tọa giá của Hiểu Thiên Tôn. Hiểu Thiên Tôn đẩy cửa sổ xe, mặt không đổi sắc liếc hắn một cái, thản nhiên nói:
- Mục Thiên Tôn.
Tần Mục mỉm cười, nói:
- Hiểu đạo hữu. Thái Đế sẽ tới Tổ Đình thả Hư Không Mẫu Thú, Hiểu đạo hữu có tính toán gì không?
Sắc mặt Hiểu Thiên Tôn hờ hững:
- Ngươi tới đó xem.
Tần Mục gật đầu:
- Ngươi cũng qua đó đi, đáng tiếc cái giũa của ngươi cũng rơi ở nơi đó. Mà nay tuy phong ấn đã nới lỏng, nhưng người có thể tiến vào với điều kiện không phá hư phong ấn thì chỉ có một.
- Người đó chính là ngươi.
Hiểu Thiên Tôn đóng cửa sổ:
- Lên xe.
Tần Mục leo lên bảo liễn, đang định vén rèm lên, đột nhiên Nghiên Thiên Tôn đi tới, trong lòng ôm mèo trắng, cười nói:
- Phượng loan quá rêu rao, ta tới đi nhờ xe.
Nàng cũng đi vào.
Đúng lúc này, Tường Thiên Tôn xách váy nhanh chóng chạy tới, thở hồng hộc, lồ ng ngực chập chùng kịch liệt, rất ngạo mạn, nhảy lên xe, nói:
- Chở ta một đoạn!
Tần Mục dời mắt ra khỏi ngực Tường Thiên Tôn, Long Kỳ Lân thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại thấy Tần Mục lại nhìn mèo trắng trong ngực Nghiên Thiên Tôn, không khỏi lại căng thẳng.
- Giáo chủ chưa từng khiến người ta bớt lo chút nào. Xem mèo là giả… Trời đánh thật mà, hai vị này là Thiên Phi, là nữ nhân của Cổ Thần Thiên Đế! Cổ Thần Thiên Đế đang ở trước mặt ngươi, đừng nhìn lung tung!
Trong bảo liễn, bốn vị Thiên Tôn phân ra chủ khách, ngồi xuống chỗ của mình. Long Kỳ Lân lo lắng liếc nhìn xung quanh Tần Mục, sau đó nằm ở dưới chỗ ngồi, Yên Nhi hóa thành thanh tước đậu trên trán nó lim dim.
Sóng mắt Tường Thiên Tôn và Nghiên Thiên Tôn lưu chuyển. Hai vị này đều là phi tử của Thiên Đế, tất nhiên là xinh đẹp tuyệt luân, đến cả đôi mắt cũng nhu tình như nước, có hương vị khó nói thành lời. Từ
đôi mắt của các nàng cũng có thể thấy được các nàng đẹp đến nhường nào.
Tường Thiên Tôn khá là thoáng, xiêm y phục sức khá ít, mang cảm giác quyến rũ, nơi nên lộ thì nộ, nơi không nên lộ lại có vẻ vô cùng mê người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.