Mục Thần Ký

Chương 1259: Tổ Đình mở ra (2)




Hư Thiên Tôn dừng bước, cười như không cười nói:
- Hỏa Thiên Tôn, chẳng phải ngươi luôn luôn thuộc phe Hạo Thiên Tôn sao? Ngươi nói những lời này với ta, chẳng lẽ không sợ Hạo Thiên Tôn biết ư?
Hỏa Thiên Tôn nghiêm mặt nói:
- Ta ngưỡng mộ ngươi trong lòng, nếu như có thể yêu nhau, Hạo Thiên Tôn sẽ càng thêm xem trọng ta.
Ngươi là Bán Thần, cũng là bán Nhân tộc.
Hư Thiên Tôn cười nhạo một tiếng, tiếp tục đi vê ̀ phía trước, nói:
- Ta là Bán Thần. Điều khiến ta không nghĩ thông suốt nổi chính là, rõ ràng ngươi là Thiên Tôn Nhân tộc, nhưng ngươi quan tâm đến việc tiêu diệt thế lực của Nhân tộc hơn bao giờ hết. Năm đó ngươi cũng có mặt lúc bao vây tấn công Vân Thiên Tôn, lúc diệt Minh Hoàng, ngươi cũng phái đại quân dưới trướng của ngươi đến. Lúc giết Nguyệt Thiên Tôn và Lăng Thiên Tôn, tiêu diệt Thượng Hoàng, ngươi cũng là người xông lên phía trước. Ngươi hơi khắc nghiệt với chủng tộc của ngươi quá rồi.
Sắc mặt Hỏa Thiên Tôn nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Vì tương lai và tính mạng của Nhân tộc, ta không thể không ra tay. Vốn dĩ bọn họ không có cách nào đối đầu với Thiên Đình, đối đầu với chư Thần, đối đầu với đại đạo thiên địa. Bọn họ cưỡng ép Nhân tộc vùng vẫy giành sự sống, nhưng không lại nhận ra một thực tê ́ rằng, vốn dĩ Nhân tộc không thể thắng, bắt buộc phải dựa vào cường quyền mới có thể sinh tồn.
Ánh mă ́t của hắn nhìn sâu về phía xa xăm:
- Họ vì sự ích kỷ riêng của họ mà lấy đi tất cả tính mạng của Nhân tộc của ta. Ta đã hỏi những người trong quyền hạn của ta, tất cả mọi người đều sống rất tốt, không ai muốn chống lại cả! Đạo bất đồng bất tương vi mưu, cho dù đã từng là bạn bè tô ́t nhâ ́t, ta cũng tuyệt đối sẽ không khoan dung, tùy ý để cho bọn họ chà
đạp Nhân tộc của ta!
Hư Thiên Tôn liếc hă ́n một cái, nói:
- Cho nên ngươi cũng là người quan tâm nhất đến Thái Hư Chi Hành, là người đầu tiên tới nơi này giết Tần Thiên Tôn, hủy diệt Vô Ưu Hương.
Ngọn lửa sau đầu của Hỏa Thiên Tôn cháy bừng bừng, biến thành vầng sáng xoay tròn:
- Hắn mua danh cầu lợi, ta không thể để hắn ta kéo Nhân tộc của ta vào một nơi vạn kiếp bất phục được!
Hắn liên kết với Cổ Thần, đã định trước là một đường không quay đầu được, sẽ chỉ trở thành một con chó được nuôi nấng bởi Cổ Thần! Nếu hắn thành công, Nhân tộc sẽ làm chó cho Cổ Thần giống như hắn, vốn dĩ không thể có có cuộc sống như hiện tại! Ta đã khuyên hắn ta, vậy mà hắn cứ khăng khăng làm theo ý mình. Đã như thế, vậy thì ta sẽ chấm dứt tội nghiệt cả đời của hă ́n, miễn cho hắn phạm nhiều sai lầm hơn!
Hư Thiên Tôn nhịn không được hỏi:
- Như vậy Mục Thiên Tôn thì sao?
Hỏa Thiên Tôn khó hiểu.
- Năm đó khi Mục Thiên Tôn lên Thiên Đình, trong Dao Trì có ba vị Thiên Tôn âm thầm bảo vệ hắn, trong này có ngươi không?
Hư Thiên Tôn cười lạnh nói:
- Chẳng qua ngươi cũng chỉ là trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu.
Hỏa Thiên Tôn lắc đầu nói:
- Vậy ngươi sai rồi. Trong thập đại Thiên Tôn, kẻ không khoan dung được cho hắn nhất là ta. Ta không chấp nhận để nửa hạt cát nào xuất hiện trong mắt mình được!
Hắn chắp hai tay ra sau lưng:
- Kẻ Mục Thiên Tôn này còn gây họa lớn hơn Tần Nghiệp, lời nói và hành động của hắn còn có sức mê hoặc mạnh hơn. Nếu hắn nổi dậy, Nhân tộc của ta đâu chỉ mỗi vạn kiếp bất phục! Vì tương lai của Nhân tộc, đương nhiên ta là người đâ ̀u tiên muô ́n giết hắn. Huống chi, ta và Hạo là bạn tốt nhất, làm sao ta có thể
phản bội Hạo mà đi cứu hắn được? Trong ba vị Thiên Tôn đã cứu hắn ngày hôm đó, không có ta.
Hắn lắc đầu nói:
- Nhân tộc muốn sinh tồn thì càng phải diệt trừ tận gốc những tên loạn thần tặc tử này, một người cũng không giữ lại! Mỗi khi ta nhìn thấy đám người Diên Khang bị những tên loạn thần tặc tử này mê hoặc, theo bọn họ cùng nhau tạo phản, ta lập tức đau lòng như cắt. Sống sót không tốt sao? Đáng tiếc, lúc trước ta có một cơ hội giết hắn ở Thái Hư Chi Địa, vậy mà nhất thời khinh suất, bởi vì hắn từng cứu ta, giúp ta thoát ra khỏi trói buộc của lĩnh vực Vô Thượng Thần Thức sớm hơn hai trăm năm, cho nên ta không hề động thủ
giết hắn.
Hắn ung dung nói:
- Nhưng ở Nam Cực Thiên, hắn cũng khinh suất, cắt đứt tình nghĩa với ta. Lần sau ta giết hắn thì sẽ không còn loại vướng mắc này nữa.
- Ngươi là kẻ trung thành, chẳng qua quá hà khắc với Nhân tộc của mình mà thôi.
Hư Thiên Tôn cười nói.
Đột nhiên nàng khẽ biến sắc, giơ tay lên ra hiệu cho đại quân Thiên Đình dừng lại, cười lạnh nói:
- Vậy mà nơi này lại xây dựng được U Đô! Láo xược, một tên ranh con dám làm Thổ Bá ở đây! Ngươi coi ta là gì hả? Mau ra đây cho ta!
Tứ đại Thiên Sư của Thiên Đình lần lượt giơ tay lên ra hiệu cho đại quân dừng lại, cẩn thận nhìn bốn phía.
Binh mã của Thiên Đình đông đảo, thuyền chiến trên không trung che khuất bầu trời, tứ đại Thiên Sư dẫn đầu đại quân của tứ đại Sư Môn, Tứ Đế dẫn dắt đại quân Tứ Thiên, ai nấy đều nắm binh mã quan trọng.
Ngoài ra còn có Thần Vũ Nhị Vệ, Long Vũ Nhị Vệ và Thiên Hà Thuỷ Sư.
Sức mạnh huy động lần này của Thiên Đình không còn là một mớ hỗn độn nữa, mà là muốn một lần bình định Vô Ưu Hương và Bỉ Ngạn Hư Không!
Đại quân Bắc Thiên ảm đạm mịt mờ, đi tới đâu cũng làm cho người ta tránh không kịp, rất không được hoan nghênh.
Âm Thiên Tử đứng trên một chiê ́c thuyền lớn hình mặt quỷ, đại dương u tối ở dưới thuyền cuồn cuộn, bọt sóng nổi lên, hă ́n cũng đang quan sát bốn phía.
Tiếng quát của Hư Thiên Tôn lọt vào tai hắn, làm cho tim hắn khẽ động, lập tức nhìn ra trò mèo của Thái Hư Chi Địa.
Tứ đại Thiên Sư không hề hiểu biết sâu rộng về thần thông của U Đô, có lẽ đám người Bạch Ngọc Quỳnh cũng không nhìn ra được, nhưng hắn đã nhìn rõ điểm ấy một cách rõ ràng rành mạch!
Chỉ thấy Thái Hư Chi Địa không biết từ khi nào đã có nhiều hơn một Trọng Thời Không, vậy mà Trọng Thời Không này lại hoàn toàn chồng lên Thái Hư Chi Địa!
Lúc này đại quân của Thiên Đình vừa mới tiến vào Thái Hư Chi Địa, đi lại ở dương gian, thế nhưng lúc nào cũng đều có thể tiến vào một cái Thời Không khác.
Mà Thời Không kia, vậy mà lại là U Đô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.