Mục Thần Ký

Chương 124: Bút pháp của Thần




Mấy vị thái y cuống quít cầm phương thuốc Tần Mục viết ra đi bốc thuốc, cũng không lâu lắm, thuốc được đưa tới, mấy vị thái y này đứng đó nhưng không ra tay, mà là dùng vẻ mặt chờ mong muốn xem Tần Mục chế thuốc.
Tần Mục bắn nguyên khí ra, nâng từng vị dược liệu lên, không dùng lò luyện đan mà trực tiếp chế thuốc trên không trung, hắn triển khai ra các loại thủ pháp chế thuốc, thủ pháp chiết xuất, không cần dùng nước để luyện mà trực tiếp chiết xuất dược lực trong thuốc, dùng nguyên khí sấy khô, dung hợp, ngón tay nhảy lên tựa như phù văn âm luật, khiến vị Dư thái y tóc trắng xoá kia nhìn thấy mà lệ nóng doanh tròng.
"Đời này, có thể nhìn thấy loại thủ pháp chế thuốc này một lần là đủ rồi!" Dư thái y cảm khái nói.
Trong đầu Tần Mục không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, chuyên tâm chế thuốc, không nghe được lời của bọn họ, nếu nghe được thì nhất định thiếu niên sẽ bĩu môi. Thủ pháp chế thuốc của hắn chỉ là vừa qua ải mà thôi, trong mắt dược sư gia gia ở Tàn Lão thôn, hắn chỉ có thể coi là vừa đạt tiêu chuẩn.
Qua không lâu, linh dược đã được luyện xong, mấy vị thái y nhìn như mê như say, Khúc thái y nói: "Tiểu thần y, vừa nãy ngươi dùng loại thủ pháp này để gạt gợn nước, dùng nước chiết xuất dược lực, vì sao đột nhiên lại hóa thành lửa?"
Tần Mục đặt linh đan đã được luyện xong vào chén ngọc trên bàn, nói: "Dược liệu kia cần nước lửa hỗ tương, vì lẽ đó trước dùng nước sau dùng lửa mới có thể hoàn toàn phân ra dược lực của nó."
Dư thái y biến hóa thủ pháp, thao túng nguyên khí sấy thuốc, vội vàng nói: "Tiểu thần y xem thủ pháp ta học giống không?"
Tần Mục đánh giá một phen, nói: "Nguyên khí vận hành có chút không trơn tru, chỗ kỳ diệu của loại thủ pháp chế thuốc này không phải ở chỗ thủ pháp, mà ở chỗ nguyên khí, nguyên khí phải quấn mười hai vòng mới có thể lô hỏa thuần thanh."
Dư thái y bỗng nhiên tỉnh ngộ, tha thiết nói: "Ta chỉ nhớ vẻ bề ngoài. Còn có, lúc ngươi luyện đến vòng thứ năm, dùng loại thủ pháp này có chú ý gì hay không?" (Đoạn này ta đoán mò, nguyên văn: 还有, 你在炼取五福子时, 用的这种手法有没有讲究?")
Mấy vị thái y quay quanh Tần Mục, thảo luận sôi nổi, Nhạn đại nhân cau chặt mày, thấp giọng nói: "Mấy vị, các ngươi có thể thảo luận sau, còn có Thái hậu nương nương ở đây!"
Mấy vị thái y tỉnh táo lại, Khúc thái y vội vàng nói: "Tiểu thần y, việc uống thuốc của Thái hậu quan trọng hơn."
Tần Mục nói: "Còn cần một ngàn lẻ hai mươi ba con Tam Túc Bích Nhãn Thiềm Thừ (cóc ba chân mắt xanh)."
Ánh mắt đám người Khúc thái y sáng lên, dồn dập vỗ tay cười to, khen: "Bút pháp của Thần, thật sự là bút pháp của Thần! Lão phu hoàn toàn phục rồi! Nhanh, nhanh, đi mua Bích Nhãn Thiềm Thừ!"
Cung nữ, thái giám trong điện vội vã đến chợ bán thức ăn mua Bích Nhãn Thiềm Thừ, bận rộn nửa ngày cũng mua được những con cóc to bằng nắm tay, mọc ra ba cái chân.
Tần Mục bảo bọn họ thả Bích Nhãn Thiềm Thừ trong điện, để tất cả cung nữ, thái giám lui ra, rồi dâng linh đan lên Thái hậu nương nương, nói: "Khi chất độc chính của Thiên Cơn độc bị chất độc trong linh dược thay thế, những độc tính khác sẽ tan ra, trong nháy mắt độc tính sẽ trở nên mãnh liệt. Những chất độc này ở trong cơ thể Thái hậu, kết hợp cùng nguyên khí của Thái hậu nên đã có linh tính, Bích Nhãn Thiềm Thừ là động vật ăn chất độc, những con cóc sẽ nhân cơ hội ăn hết chất độc trong người Thái hậu, Thái hậu liền có thể khỏi hẳn."
Thái hậu nương nương phất tay nói: "Các ngươi lui ra đi, miễn cho độc tính chạm vào các ngươi."
Tần Mục cùng mấy vị thái y và Nhạn đại nhân lui ra ngoài điện, bên trong điện, Thái hậu nương nương ăn linh dược vào, lúc đầu còn chưa cảm giác được tình huống khác thường, nhưng sau một khắc, đột nhiên hiệu quả của thuốc bắn ra, một loại kỳ độc từ bên trong linh đan tuôn ra, trong chớp mắt thay thế chất độc chính trong Thiên Cơ độc.
Thái hậu nương nương phun ra một ngụm máu, ngụm máu này hoàn toàn đen sì, nhuộm đen những chỗ bị phun đến trên giường ngọc và màn trướng.
Sát theo đó, Thái hậu nương nương chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể, thậm chí trong cả da, tóc, toàn bộ chất độc phát tác, chủ độc bị thay thế, một ngàn hai mươi hai loại kỳ độc còn lại kia lập tức bùng phát, xông tới xung đột lẫn nhau, làm cho ruột gan bà hầu như đứt từng khúc, cực kỳ đau đớn.
Ngay khi những kỳ độc này hoàn toàn bùng phát, độc tính dung hợp cùng nguyên khí của bà, Thái hậu nương nương thở hồng hộc, khuôn mặt toàn là màu đen, da thịt cũng biến thành đen thui, sắp thối rữa mà chết. Hiện tại nguyên khí của bà bị một ngàn hai mươi hai loại độc tính xâm chiếm, nguyên khí chạy loạn khắp thân thể, mang theo độc tính tới mọi ngóc ngách, làm cho bà mất đi sự khống chế đối với nguyên khí, lập tức liền muốn độc phát thân vong.
Đột nhiên, bên trong viên linh đan mà bà uống vào kia lại có một luồng dược lực lao ra, luồng dược lực này vậy mà trong nháy mắt thông suốt các ngóc ngách trong thân thể bà, thậm chí còn tiến sâu vào trong từng tầng từng tầng Thần Tàng, dược lực hừng hực, đột nhiên bức toàn bộ nguyên khí trong cơ thể bà ra khỏi thân thể, ngay cả nguyên khí bên trong Thần Tàng cũng bị luồng dược lực này bức ra!
Bên trong điện truyền đến một tiếng nổ vang ầm ầm, dù rằng Thái hậu nương nương bị độc tàn hại mấy chục năm khiến cho tu vi không bằng lúc trước, thế nhưng nguyên khí vẫn cực kỳ hùng hồn, nguyên khí thoát khỏi thân thể vậy mà hóa thành hơn một ngàn loại độc vật, quay chung quanh trên không trung giường ngọc, không ngừng qua lại, cái gì bò cạp độc, rắn độc, trùng độc, kiến độc, độc 蟞, đều là các loại độc vật kết hợp với nguyên khí của bà biến thành!
Cọc, cọc, cọc.
Bên trong điện truyền ra tiếng cóc kêu, từng con từng con Tam Túc Bích Nhãn Thiềm Thừ cùng kêu to, há mồm ra, từng cái từng cái lưỡi dài vút ra, cuốn lấy từng thứ từng thứ độc vật do nguyên khí và kỳ độc biến thành kia rồi nuốt vào trong bụng.
Trong khoảnh khắc, bên trong điện khôi phục lại một mảnh sáng sủa. Còn có một con Bích Nhãn Thiềm Thừ chưa ăn được độc vật, nhảy đến trên giường ngọc nhỏ, hướng về Thái hậu nương nương há miệng hút một cái, Thái hậu nương nương nhịn không được phải phun ra một con trùng độc, chính là trùng độc mà Tần Mục giấu trong linh đan có tác dụng thay thế kỳ độc của chủ độc.
Con Bích Nhãn Thiềm Thừ này ăn xong trùng độc, nhảy nhót ra khỏi giường ngọc, Thái hậu nương nương chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, thân thể mềm mại, vội vã từ trên giường nhỏ đứng dậy, chỉ cảm thấy chứng bệnh làm mình khốn đốn mấy chục năm đã bị quét sạch sành sanh, trong lòng cực kỳ vui mừng.
"Người đến!"
Cửa điện mở ra, một đám cung nữ, thái giám vội vã đi vào, nhìn thấy trên giường ngọc và màn trướng đâu đâu cũng có máu độc, không khỏi sợ hết hồn, hơn nữa khắp nơi trong cung đều là cóc nhảy, cũng hơi doạ người.
Tần Mục cùng mấy vị thái y kia và Nhạn đại nhân cũng liền vội vã đi vào, thái hậu nương nương nhìn Tần Mục một chút, cười nói: "Quả thật là thần y. Các ngươi thả những con Bích Nhãn Thiềm Thừ này vào hồ Thanh Ba để nuôi, chúng nó có ân với Ai gia, liền để chúng nó sinh sống trong hồ Thanh Ba đi."
Các thái giám, cung nữ vội vã vâng dạ. Nhạn đại nhân vừa mừng vừa sợ, vội vàng hướng ra ngoài chạy đi, nói: "Lão thần đi bẩm báo bệ hạ tin tức tốt này!"
Thái hậu nương nương đi ra ngoài, cười nói: "Thần y, nơi này có chút ô uế, chúng ta ra bên ngoài nói chuyện."
Tần Mục nói phải, theo bà đi ra ngoài, mấy vị thái y vội vàng đuổi theo. Thái hậu nương nương nhìn ánh mặt trời bên ngoài một chút, giơ tay che mắt, cười nói: "Đã lâu rồi Ai gia không đi ra khỏi cung điện này. Thiên Cơ độc là chất độc mà Ngọc Diện Độc Vương sáng tạo ra phải không?"
Khúc thái y gật đầu, nói: "Có người nói Ngọc Diện Độc Vương đã mất tích hơn hai trăm năm trước. Người này lòng dạ độc ác, độc giết không biết bao nhiêu cao thủ, đắc tội quá nhiều người, thế nhưng không người nào biết bộ mặt thật của hắn. Có người nói hắn bị đệ tử của hắn là Tiểu Độc Vương ám hại, vạch trần bộ mặt thật của hắn, không còn cách nào đặt chân, vì lẽ đó cắt mặt rồi đi."
Thái hậu nương nương gật đầu, nói: "Ta cũng từng nghe qua việc này. Nói đến, ta cũng từng gặp vị Ngọc Diện Độc Vương kia, từng có mấy lần hẹn hò, năm đó vẫn từng ái mộ hắn."
Mấy vị thái y không dám nói lời nào.
Thái hậu nương nương nhẹ giọng nói: "Ai biết Ngọc Lang Quân nổi tiếng khắp thiên hạ năm đó lại càng là Ngọc Diện Độc Vương nổi tiếng xấu xa chứ? Sau khi chuyện của hắn bị đệ tử vạch trần đã làm tổn thương không biết bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ đấy. Tiên đế chết đi, lúc đó trong lòng Ai gia cũng ngưỡng mộ vị Ngọc Lang Quân này, đã gặp hắn mấy lần. Lúc hắn bị truy đuổi đến cùng đường mạt lộ, ta đã nói với hắn, ta có thể bảo vệ hắn, còn có mấy nữ nhân xấu xa cũng muốn bảo vệ hắn. Hừ, cuối cùng những tiểu tiện nhân đó không có tranh lại Ai gia, nhưng Ai gia cũng không có tranh được với các nàng, hắn vẫn là đi mất... Bây giờ nghĩ lại thực sự là tạo hóa trêu người. Kỳ độc khiến ta nằm trên giường bệnh mấy chục năm không thể đi ra ngoài lại xuất xứ từ tay tình lang."
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán mấy vị thái y, chỉ cảm thấy khi mình nghe được bí mật này thì đầu trên gáy khó mà giữ được, trong lòng âm thầm hối hận mới vừa rồi không rời đi theo Nhạn đại nhân.
Trong lòng Tần Mục khẽ nhúc nhích, Ngọc Diện Độc Vương này cho hắn một loại cảm giác quen thuộc: "Sẽ không phải là dược sư gia gia chứ?"
"Như vậy Thái hậu có biết người hạ độc là ai hay không?" Tần Mục hỏi.
"Không phải là Ngọc Lang Quân."
Thái hậu nương nương mỉm cười nói: "Như vậy tự nhiên là Tểu Độc Vương Phụ Nguyên Thanh. Nghe nói Phụ Nguyên Thanh nương nhờ vào quốc sư, hắn hạ độc với Ai gia đương nhiên là theo ý của quốc sư. Quốc sư muốn Ai gia chết, đã suy nghĩ rất lâu rồi. Nói chung là do Ai gia không vừa mắt một số cách làm của hắn, hắn muốn Ai gia chết, miễn cho lại ngăn cản con đường của hắn."
Sắc mặt mấy vị thái y vàng như đất, đột nhiên phù phù quỳ xuống đất, không dám đứng dậy.
Thái hậu nương nương cười nói: "Quốc sư dám hạ độc với Bổn cung, hắn còn không sợ, các ngươi sợ cái gì? Đứng lên nói chuyện."
Đám người Khúc thái y run rẩy đứng dậy, câm như hến, không dám nói lời nào.
Thái hậu nương nương nhìn Tần Mục một chút, đột nhiên hỏi: "Sư phụ ngươi là Ngọc Lang Quân hả? Hắn thế nào?"
"Ngọc Lang Quân trong miệng bà ta, chắc là dược sư gia gia. Cách giải Thiên Cơ độc cũng là dược sư gia gia nói cho ta, hiểu Thiên Cơ độc rõ ràng như vậy chỉ có thể là người sáng tạo ra nó."
Tần Mục nghĩ tới đây, hạ thấp người nói: "Bẩm thái hậu, ông ấy rất tốt."
Thái hậu nương nương thở phào một cái, nhẹ giọng nói: "Là hắn để ngươi tới cứu ta sao? Trong lòng hắn vẫn có ta... "
Tần Mục hấp háy mắt, cảm thấy bà có chút suy nghĩ nhiều, cũng không tiện nói rõ ràng.
Thái hậu nương nương bệnh lâu mới khỏi, cũng có chút mệt mỏi, khoát tay nói: "Các ngươi mệt mỏi một đêm, về nghỉ ngơi sớm một chút đi thôi."
Tần Mục vâng dạ, mấy vị thái y cũng như trút được gánh nặng, cùng Tần Mục rời đi. Chưa đi được bao xa thì nghe tiếng quát "tránh ra", "tránh ra" truyền đến, Khúc thái y vội vàng kéo Tần Mục nép vào lề, sau đó liền thấy Duyên Phong Đế đang bước nhanh tới, thị vệ chạy theo ở phía sau, còn có cung nữ khiêng lọng che cũng đang nhanh chân bước theo sau. Ngoài Hoàng đế, còn có mấy nam nam nữ nữ quần áo hào hoa phú quý, hẳn là mấy nhân vật như Hoàng hậu hoặc là Hoàng tử, Công chúa.
"Chăn bò!"
Đột nhiên trong đám người truyền tới một âm thanh trong trẻo vừa mừng vừa sợ, có chút quen tai, Tần Mục ngẩng đầu nhìn lại, trong đám người có một thiếu nữ, dáng dấp xinh đẹp động lòng người.
"Đứa trẻ chăn bò, quả nhiên là ngươi!"
Cô gái kia vui vẻ nói: "Sao ngươi lại chạy đến nơi này rồi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.