Mục Thần Ký

Chương 1190: A, Đây Là Thế Gian (2)




Tần Mục đem đèn lồ ng thu lại, dáng tươi cười trên mặt đón mặt trời mới mọc đi thẳng về phía trước. Đột nhiên, bầu trời kịch liệt rung chuyển, mọi người kinh hoảng ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn bầu trời.
Tần Mục ngẩng đầu nhìn lên, thấy được Thiên Hà xiêu vẹo giống như bạch mãng vô cùng to lớn treo ở
trên bầu trời, run rẩy dữ dội, hướng Nguyên giới rơi xuống!
- Thiên Hà địa lý cải biến..
Trong lòng Tần Mục một mảnh mờ mịt, Thiên Hà vốn là từ Huyền Đô chảy ra, hướng chảy Tứ Cực Thiên, lại từ Đông Cực Thiên hướng đến Nguyên giới, sau khi trải qua Thiên Đình, tiến vào bầu trời Nguyên giới.
Sông lớn rất nhiều nhánh sông, quán xuyên Nguyên giới rất nhiều Chư Thiên, xong từ trong những Chư
Thiên này chảy ra lại hội tụ đến cùng một chỗ. Con sông lớn xuyên qua vũ trụ này, từ trên bầu trời Nguyên giới thổi qua, cắt vào U Đô hóa thành Minh Hà, rót vào Quy Khư. Mà bây giờ, Thiên Đình lên cao, cải biến xu thế của Thiên Hà!
Thiên Hà từ trên bầu trời rơi xuống, sắp rơi hướng mặt đất. Mà trên mặt đất chảy xuôi Thiên Hà, chính là Dũng Giang ở hậu thế!
Nhưng là Thiên Hà rơi xuống, chỉ sợ sẽ tạo thành tai hoạ ngập đầu cho đám người sinh hoạt ở nơi này!
Một trận hồng thủy quét sạch thiên địa sẽ phá tan nơi này hết thảy!
Tần Mục không cần nghĩ ngợi, chợt quát một tiếng, nhục thân càng lúc càng lớn, bỗng nhiên hóa thành ba đầu sáu tay, vạn trượng gân khu, bay lên không, nghênh đón Thiên Hà đang rơi xuống!
Oanh!
Thiên Hà rơi ở trên người hắn, vô biên lực lượng đặt ở đầu vai của hắn, nguyên khí Tần Mục nở rộ, nguyên khí của hắn bao phủ mấy ngàn dặm Thiên Hà, kiệt lực ngăn cản đoạn Thiên Hà đang rơi xuống này.
Nhưng mà Thiên Hà bị giam cầm ở trong thiên địa đã mất đi lòng giam, tất cả trọng lượng áp xuống, đem hắn ép tới gân cốt băng băng rung động, đem sống lưng hắn ép cong, đem thân thể hắn ép tới không ngừng rơi xuống mặt đất.
Tần Mục gào thét, cơ bắp dưới làn da vẫn đang bành trướng, đại gân căng đến càng chặt, sáu cánh tay nâng lên Thiên Hà, giống như một cự nhân lưng đeo Thanh Thiên, làn da từng chút từng chút nổ tung.
Đột nhiên, trên lãnh địa Nhân tộc, từng tôn Nhân tộc Thần Nhân phóng hướng thiên không, của mỗi người nâng lên một đoạn Thiên Hà, bọn người dâng lên thân ảnh giống như từng đạo lưu quang. Áp lực của Tần Mục giảm nhiều, nhưng cho dù có Nhân tộc Thần Nhân xuất thủ, cũng khó có thể nâng lên trọng lượng của Thiên Hà, con sông lớn này còn đang đè ép bọn người không ngừng rơi xuống mặt đất Nguyên giới.
Rốt cục, hai chân Tần Mục rơi trên mặt đất, hai chân thật sâu lâm vào mặt đất, hướng những đám người đang thấy choáng váng kia rống to:
- Đi mau a ——
Mọi người vội vàng thoát thân, mang nhà mang người, mà những thần thông giả của Nhân tộc kia thì thi triển thần thông, mang theo đám người đi không được di chuyển.
Thiên Hà rớt xuống, từng tôn Nhân tộc thần chỉ nhao nhao dùng thân thể của mình nâng Thiên Hà lên, không ngừng có người nhịn không được, bị ép tới vỡ nát, lập tức lại có Thần Nhân mới chạy đến, dùng bờ
vai của mình nâng Thiên Hà lên, cho người phía dưới bọn họ cơ hội chạy trốn.
Cùng lúc đó, tất cả Thần Nhân trong Tiêu Hán Thiên Đình bay ra, hướng thượng du hạ du bay đi, Vân Thiên Tôn, Nguyệt Thiên Tôn cùng Lăng Thiên Tôn suất lĩnh các Thần Nhân đem hết khả năng nâng Thiên Hà lên, để trận đại hồng thủy quét sạch thiên địa này tạm hoãn.
Tu vi của bọn người cường đại, nhưng cũng chỉ là tạm thời kéo dài Thiên Hà rơi xuống, mà không cách nào làm cho Thiên Hà trở lại bầu trời. Không ngừng có các Thần Nhân bị đè chết, cho dù Thiên Tôn xuất thủ, cũng khó cản Thiên Hà trọng áp, bọn người Vân Thiên Tôn chỉ có thể đem hết khả năng khiến mọi người có nhiều thời gian hơn trốn đến hướng cao hơn.
- Cần phải có người đào đường sông!
Vân Thiên Tôn cao giọng hô quát:
- Nguyệt, ngươi tinh thông không gian thần thông, ngươi mở ra đường sông, chỉ cần đường sông khai quật ra, đem một đoạn một đoạn Thiên Hà để vào trong đường sông, liền không lo hồng thủy!
Nguyệt Thiên Tôn buông xuống Thiên Hà trên đầu vai, trọng lượng Thiên Hà đè x uống, đầu vai tất cả mọi người đều bỗng nhiên trầm xuống. Cũng may Nguyệt Thiên Tôn đã thi triển thần thông, mặt đất vỡ ra, từ
phương đông bắt đầu khai quật ra một đường sông rộng chừng mấy trăm dặm.
Các Thần Nhân nơi đó lập tức đem Thiên Hà để vào trong đường sông, nước sông lập tức trở nên dịu dàng ngoan ngoãn, dọc theo đường sông hướng chảy Đông Hải.
Mà các Thần Nhân buông xuống Thiên Hà thì lập tức chạy lên phía trên, trợ giúp các Thần Nhân khác nâng Thiên Hà lên. Nguyệt Thiên Tôn bận rộn vất vả, dãy núi ngăn trở Thiên Hà bị nàng tách ra, mặt đất bị đào bới ra một dòng sông to lớn, đường sông càng ngày càng dài, dù nàng là Thiên Tôn Đế Tọa cảnh giới, cũng mệt mỏi đến tình trạng kiệt sức, không thể không dừng lại nghỉ ngơi.
Các đệ tử của nàng lập tức tiếp nhận, không ngừng khai quật đường sông, không ngừng có người bị mệt mỏi. Qua hơn mười ngày, bọn người đem đường sông khai quật gần nửa, từng đoạn Thiên Hà bị tuần tự để
vào trong đường sông, dọc theo đường sông chảy xiết.
- Thượng du thì sao?
Nguyệt Thiên Tôn lúc nghỉ ngơi dò hỏi:
- Thượng du là vị nào Thiên Tôn đang khiêng?
Vân Thiên Tôn nhìn về phía Lăng Thiên Tôn, có chút mờ mịt, Lăng Thiên Tôn cũng đang nâng Thiên Hà, hiển nhiên người thượng du nâng lên Thiên Hà không phải nàng.
- Ta đi thượng du nhìn xem.
Hắn nói.
Những ngày nay, hắn cũng rất mệt mỏi, tốc độ chậm đi rất nhiều, bất quá một đường bay tới, hắn thấy được rất nhiều Nhân tộc Thần Nhân, thân thể của bọn người cơ hồ ép vào dưới mặt đất, nhưng vẫn như
cũ hai tay giơ cao, nâng Thiên Hà lên, không để cho hồng thủy giáng lâm.
Có chút thần chỉ đã mệt chết, vẫn còn đứng ở nơi đó, cho dù sau khi chết, chấp niệm của bọn họ vẫn như
cũ chống đỡ lấy thân thể của bọn họ.
- Thượng du chính là ai?
Vân Thiên Tôn hỏi thăm đám người chạy nạn.
- Không biết, là một tôn Thần Nhân ba đầu sáu tay, nhưng không biết tên.
Mọi người nói cho hắn biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.