Mùa Xuân Ở Căn Nhà Cũ

Chương 20: Anh Lãng giở trò mờ ám




Trình Nặc vội đuổi theo, anh đi rồi thì cô chở củi về thế nào đây?
Nhưng nhấc chân đi được hai bước lại không biết phải nói gì. Xin anh thứ lỗi vì cô đã nói sai, hay là xin anh giúp?
Trình Nặc không muốn xin anh. Cắn răng, quyết định không đuổi theo. Cô xoay người nhặt dao lên tiếp tục đốn củi.
Nghe thấy tiếng xe ba bánh dần rời xa ở phía sau, cô nghĩ trong đầu, đi thì đi đi, rồi cô sẽ có cách đem củi về.
Nhưng bao giờ nghĩ cũng dễ hơn làm, Trình Nặc tốn sức bổ củi đến hơn ba giờ chiều, buổi trưa chỉ ăn qua loa mấy miếng bánh mình đem theo, cuối cùng chỉ chặt được một xe củi nhỏ. Cô lấy dây thừng buộc thành mấy bó, định kéo từng bó về. Nhưng rồi phát hiện, kéo không nhúc nhích.
Cô mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, nhìn bàn tay tróc vẩy nổi mụn nước mà nhụt chí. Ngồi một lúc, cô lại đứng dậy kéo, kéo được mấy mét lại hết sức. Chỗ trầy trên tay vô tình ma sát với sợ dây, nóng rát đau đớn.
Ngoái đầu nhìn mấy bó củi còn lại, đột nhiên cô muốn khóc. Hăng hái ban sáng nay đã tan biến chẳng còn dấu vết.
Khi nghe thấy tiếng động cơ ở con đường phía trước, cô gần như nhảy cẫng lên, chạy ra ven đường bắt xe.
Người tới vẫn là Tông Lãng, dường như chỉ có anh mới lái xe ba bánh chạy khắp nơi cả ngày.
Tông Lãng dừng xe, nhếch môi như như cười như không, hỏi cô: “Gì đấy?”
Trình Nặc cúi đầu, “Có thể phiền anh, chở củi về giúp tôi được không?”
Tông Lãng nói được, “Trả tôi bao nhiêu tiền?”
Trình Nặc ấy một tiếng,nói: “Anh muốn bao…”
Còn chưa dứt lời thì Tông Lãng đã đổi sắc, cô vội nuốt lời về. Nhớ tới chuyện lúc trước, cô nói: “Không cần tiền, nhờ anh giúp được không?”
Anh bật cười, “Nể tình cô đẹp như thế, giúp chứ.”
Lúc này Trình Nặc mới ý thức được lại bị anh đùa giỡn rồi.
Có Tông Lãng đây, mấy bó củi nhanh chóng được anh gác lên xe ba bánh, Trình Nặc vẫn ngồi chỗ cũ ở đầu xe. Vì tay đau nên không dám vịn, thỉnh thoảng đưa lên mép thổi.
Tông Lãng nhìn thấy nhưng không nói gì.
Khi về thì đưa củi thẳng đến trong sân nhà ông Lý, Tông Lãng lại giúp chồng củi lên, sau đó cả hai mới rời đi.
Trình Nặc vốn định hôm nay lên trấn mua bếp, bây giờ muộn rồi nên chỉ đành thôi. Hơn nữa người cô đau nhức, chỉ muốn về ngủ.
Chào tạm biệt Tông Lãng, đến ngã ba mỗi người một đường về nhà. Chú Lưu và thím Ngô không có ở đây, Trình Nặc tắm rồi lên lầu ngủ, đến cơm tối cũng chẳng buồn ăn.
Vừa nằm xuống thì nghe thấy trong sân dưới lầu có động tĩnh, cho là vợ chồng chú Lưu về nên cô cũng không để ý mấy, nhưng tiếng bước chân lại đi lên lầu.
Cô không đóng cửa lên cầu thang, nghe thấy có người gọi mình.
“Trình Nặc, tôi có thể lên không?”
Là giọng của Tông Lãng, cô vội vã nhảy xuống giường, đi giày vào chạy đến bên cầu thang, cúi người nhìn Tông Lãng đứng bên dưới: “Sao anh lại tới đây?”
Anh leo lên cầu thang, đưa túi tiện lợi trong tay cho cô, “Thấy tay cô bị trầy nên về tìm ít thuốc đem đến.”
Trình Nặc cám ơn anh, giơ tay nhận thuốc, song anh lại không đưa ngay.
“Cô bị thương tay phải, một mình không làm được, để tôi giúp cô.”
Trình Nặc nói không cần, nhưng anh đã sải bước đến cạnh bàn nhỏ rồi.
Trình Nặc chỉ có thể đi theo, ngồi xuống bên cạnh, nhìn anh lấy ở trong túi ra chai ô-xy già, bông gòn, băng gạc, cồn i-ốt, lại còn có cả Vân Nam Bạch Dược.
“Không cần phiền thế đâu, dán băng cá nhân là được rồi.”
Anh bất mãn nhìn cô, “Dán băng cá nhân không thoáng, trái lại còn dễ sinh mủ.”
Tông Lãng dùng ô-xy già rửa cho cô, trên tay phải có hai mụn nước bị vỡ, sưng đỏ lên chảy dịch vàng.
Trình Nặc đau, rút tay về, nhưng anh đã giữ tay cô lại, “Không đau đâu, đợi lát nữa sẽ khá lên.”
Rửa sạch hai lần, lại đổ cồn i-ốt vào.
Anh cúi đầu rất tập trung, nếu Trình Nặc rút tay về thì anh sẽ thổi khí vào tay cô, tựa như có lông chim phe phẩy vào tim gan cô.
Vì quá gần nhau nên Trình Nặc có thể ngửi được mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh. Kỳ lạ là, lần đầu tiên ngửi thấy thì cô rất không thích, nhưng bây giờ lại thấy quen.  
Bôi cồn xong, Tông Lãng lại rắc thuốc bột Vân Nam Bạch Được lên vết thương, rồi hỏi cô: “Sau này còn cứng đầu nữa không?”
Trình Nặc biết anh ám chỉ chuyện mình từ chối sự giúp đỡ của anh, cô cắn môi không lên tiếng.
“Hả?”
Trình Nặc vẫn không lên tiếng.
Tông Lãng cười bất đắc dĩ, “Con gái mà, cứ phải cố chấp thế làm gì. Lúc ấy mà cô nói ‘giúp tôi đi’ thì tôi đã ở lại rồi, thế mà vẫn cứng đầu không nói.”
Bôi thuốc xong, anh lại băng lại cho cô, động tác rất chậm. Một vòng lại một vòng, như muốn quấn hết cuộn băng.
Giọng anh rất trầm, động tác lại dịu dàng. Sắc trời ngoài khung cửa đã tối, đèn trong phòng dìu dịu làm tôn lên bầu không khí mập mờ.
Bỗng Trình Nặc đập loạn nhịp, cô rụt tay về, nói với anh: “Cám ơn anh đã đưa thuốc cho tôi.”
Băng quấn vẫn chưa thắt nút, một đầu khác vẫn nằm trong tay Tông Lãng. Anh ngẩng đầu, tầm mắt chạm nhau.
Trình Nặc vẫn biết mắt anh rất đẹp, vừa sâu lại vừa đen. Có điều không ngờ lại sâu đến thế, suýt nữa cô đã rơi vào mà không leo lên được. Cô vội cụp mắt, lại nói một câu cám ơn.
Anh kéo tay cô lại, nói đừng khách khí, rồi thắt nút trên mu bàn tay cô. Sau đó anh thu dọn đồ đạc, để lại vào trong túi, dặn cô: “Ngày mai thay thuốc một lần, mấy ngày nay đừng để dính nước.”
Trình Nặc có thể cảm giác được anh vẫn đang nhìn cô, chợt thấy căng thẳng, “Được.”
Tông Lãng nhìn cô một hồi lâu rồi nói: “Vậy tôi đi đây.”
Trình Nặc đứng dậy tiễn anh, nhìn bóng lưng anh biến mất ở dưới cầu thang mới thôi nhìn. Cô nhào lên giường, đưa tay đè lên trái tim, nơi ấy đã loạn nhịp rồi. Cô vùi mặt vào gối, giận mình vô dụng. Sao tim lại đập mạnh vậy, việc gì phải căng thẳng?
Cảm giác này quá quen thuộc, quen thuộc tới nỗi khiến cô sợ. Cô đã từng lạc mình trong cảm giác này, bất giác mà yêu Lâm Dĩ An.
Cô tự nhủ không thể có lần thứ hai nữa, tuyệt đối không thể.
***
Sáns sớm hai hôm sau, Trình Nặc còn đang ăn sáng ở nhà chú Lưu thì Bạch Nguyên đến.
Có lẽ do chạy đến nhà không thấy cô đâu nên gửi Wechat cho cô, Trình Nặc lập tức trả lời, húp mấy hớp cháo rồi cùng chú Lưu sang nhà.
Bạch Nguyên xách một túi kẹo, gặp ai cũng phát.
“Kẹo hỉ kẹo hỉ, ăn để được vui lây nào.” Cứ như người kết hôn là cậu vậy.
Trình Nặc nhận lấy rồi cho vào túi, cô không thích ăn kẹo lắm. Không lâu sau, cả chú La và bác Ngô cũng đến, Bạch Nguyên vẫn phát kẹo cho họ.
Tông Lãng chưa đến, cả tối qua Trình Nặc gần như mất ngủ vì mãi nghĩ mười ngàn lý do để tránh xa anh. Cho nên bây giờ cô không muốn gặp anh, nói với chú Lưu bảo mình đi trấn trên mua thiết bị hóa lỏng.
Chú Lưu nói: “Thứ đó nặng lắm, một mình cháu không bê nổi đâu, gọi Tiểu Lãng đi cùng đi. Cậu ấy đi xe cũng thuận lợi nữa.”
Trình Nặc liên tục nói không cần, “Không phải có Bạch Nguyên ở đây sao, cậu ấy cũng quen đường ở trên trấn, để cậu ấy dẫn cháu đi là được rồi.”
Bạch Nguyên cũng vui vẻ, “Em giỏi mua đồ lắm đấy, người ta gọi em là tiểu bá vương ép giá!”
Sợ gặp Tông Lãng, Trình Nặc vội lấy ví tiền rồi cùng Bạch Nguyên đi ra bến phà, nhưng không ngờ vẫn gặp phải anh trên đường đi.
Bạch Nguyên vui vẻ chạy lên chào hỏi, “Anh Lãng, em với chị Trình Nặc lên trấn mua đồ, lát nữa về!”
Tông Lãng ồ một tiếng, nhìn sang Trình Nặc. Trình Nặc cầm điện thoại đang rất nghiêm túc lướt tin tức.
Bạch Nguyên lại lấy kẹo còn dư ở trong túi ra, “Anh Lãng, ăn kẹo hỉ đi!”
Tông Lãng nhận lấy, hỏi cậu tình hình hôn lễ. Bạch Nguyên rất thích kể chuyện, Tông Lãng vừa hỏi thế là cậu ta lập tức không phanh miệng lại được, thuật lại quá trình đón cô dâu rất sống động.
Tông Lãng cười nghe cậu nói, nhưng mắt cứ liếc qua Trình Nặc. Cô vẫn đang nhìn điện thoại, không ngẩng đầu.
Nói mấy phút thì Trình Nặc nghe thấy tiếng còi phà cập bến, lập tức dẫn đầu đi trước, “Nhanh lên nào Bạch Nguyên, phà đến rồi.”
Bạch Nguyên đáp được, chào tạm biệt Tông Lãng, “Em đi trước đây, lát nữa về sẽ kể anh nghe tiếp.”
Tông Lãng ừ, nhìn bọn họ đi xa.
Bước chân Trình Nặc có phần gấp gáp, cô có thể cảm nhận được ánh mắt ở sau lưng.
Đến trấn trên, dưới sự hướng dẫn của Bạch Nguyên, Trình Nặc mua đủ thiết bị hóa lỏng với đồ dùng nồi bếp, coi như được mục sở thị cái gì gọi là ‘tiểu bá vương ép giá’.
Một bếp gas giá năm trăm tám, cậu trả xuống còn bốn trăm. Một nồi áp suất, ông chủ đòi hai trăm, cậu hạ xuống còn trăm sáu. Mua một đống đồ mang về, Trình Nặc thử tính toán, Bạch Nguyên đã tiết kiệm cho cô ba bốn trăm.
Nếu đã tới trấn trên thì nên mua luôn ít đồ ăn. Cô thấy có người bán gà vịt ở ngoài chợ. Trình Nặc vừa ngồi xuống liền không nhúc nhích nữa, cô muốn mua.
Gà con lông mượt mà, toàn thân vàng nhạt, chen chúc nhau trong rất ấm áp, không khác gì thú bông đồ chơi, làm Trình Nặc không dời được bước chân. Cuối cùng vẫn là Bạch Nguyên nhắc nhở cô, bây giờ mà mua về thì cũng không có chỗ nuôi.
Trình Nặc cũng nghĩ thế, bây giờ nhà đang tháo dở lung tung, trong sân cũng chất đầy đồ, đúng là không hợp để nuôi gà con. Chỉ có thể đợi sửa nhà xong rồi lại đến mua.
Có điều cô vẫn lấy điện thoại ra quay video rồi chụp rất nhiều ảnh, mới chịu rời đi.
Vì lề mề ở chỗ đó mà lúc về lại cù lao thì đã hơn mười giờ, Trình Nặc vội đi nấu cơm. Gas mini với bếp gas sẽ được giao hàng đến tận nhà, để lại địa chỉ, ông chủ nói trưa sẽ đưa đến.
Lúc mua đồ ăn, Bạch Nguyên có nói đã lâu rồi chưa được ăn malatang* nên rất muốn ăn. Nên Trình Nặc liền mua nguyên liệu làm malatang, còn mua một đóng đồ nóng, chay mặn có cả.
(*Malatang là món lẩu xiên đường phố bắt nguồn từ Tứ Xuyên, Trung Quốc, món này có nghĩa là “siêu nóng và cay tới tê lưỡi”.)
Làm malatang rất đơn giản, đốt nóng đáy nồi rồi cho nước vào, để nhỏ lửa nấu một hồi. Nhân lúc này, cô ra giếng rửa rau.
Vì nhiều người nên cũng chuẩn bị nhiều thức ăn, cả một túi lớn. Lúc cầm thùng xách nước, do tay quấn băng nên cô không dám dùng sức nhiều, chỉ có thể dựa vào tay trái, gần nửa thùng nước mà phải tốn rất nhiều sức mới xách được.
Bỗng từ sau lưng có người vươn tay đến, nhận lấy thùng nước trong tay cô.
“Không phải đã nói cô rồi à, mấy ngày nay đừng chạm vào nước.” Tông Lãng bất mãn vì cô không nghe lời anh.
Trình Nặc lùi về sau hai bước, “Sao nấu cơm có thể không đụng nước được, tôi sẽ cố cẩn thận.”
Tông Lãng nhìn cô, thở dài. Từ buổi sáng anh đã bắt đầu cô có gì đó không bình thường rồi, cứ mãi trốn anh. Anh nghĩ bụng, chẳng lẽ vì biểu hiện của mình tối qua gấp gáp quá nên đã dọa cô rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.