Mùa Trăng Của Người Thợ Săn

Chương 9: Người khách bất ngờ




Cô Patty đứng đợi chúng tôi trên sân ga, chiếc mũ làm bằng toàn hoa violet. Tất cả chúng tôi đều cười vang khi ôm hôn nhau.
“ Lạy Chúa tôi,” cô Patty nói. “ Lần này có sự thay đổi so với lần trước. Con nhớ không Cordelia? Lần trước không có Teresa.”
“ Con rất sung sướng là đang có mặt tại đây,” Teresa nói.
“ Cũng không sung sướng bằng chúng ta có con. Violet cứ băn khoăn hoài với câu hỏi liệu những người bà con của con có quậy chúng ta vào phút chót hay không. Bà ấy cứ quýnh quáng lên vì kích động cho đến lúc chúng ta về nhà, không thể quyết định được là nên đi với ta tới đón các con hay là ở nhà làm nốt mẻ bánh nhân mỡ. Bà ấy bảo đó là món ăn đặc biệt ưa thích của con, Teresa ạ và bà ấy muốn khi con về thì bánh đã sẵn sàng.”
“ Vậy thì hãy bay về nhà ngay thôi.”
Chúng tôi ngồi lên xe chó và cô Patty nắm lấy dây cương.
“ Năm học thế nào con?” Cô Patty hỏi lúc xe đã bon bon trên đường.
“ Đầy ắp sự kiện,” tôi nói nhanh. “ Quá nhiều để có thể kể vào lúc này.”
“ Vậy thì chúng ta sẽ đợi đến khi về nhà. À mà có một quý ông tìm con. Anh ta muốn gặp con.”
“ Ai ạ?”
“ Violet gặp anh ta. Bà ấy có vẻ bị kích động lắm. Nói rằng cậu ta là người đẹp trai nhất mà bà ấy từng biết.”
“ Nhưng... tên của người ấy?”
“ Bà ấy không rõ. Violet trung hậu! Quá bận rộn với việc mời mọc cậu ấy món bánh hạnh nhân mà bà ấy rất tự hào về nó ấy mà. Violet nói cậu ta không ở lâu được, hiện đang ở khách sạn Cánh tay của Đức Vua.”
“ Lạ nhỉ. Con không nghĩ ra là ai.”
Đầu tiên tôi nghĩ Jason quyết định không đi Thụy Sĩ mà ghé qua chỗ tôi. Nhưng anh là người biết chính xác giờ đi của tôi làm sao mà lại đến đây từ hôm qua được. Vả lại Violet biết mặt Jason mà. “ Violet sẽ nói cho con rõ. Gần tới nhà rồi. Nào đi thôi Buttercup. Nó bao giờ cũng bị kích động khi xe rẽ vào đường làng. Con không thể khiến nó đi qua nhà, dù con có cố cũng vậy.”
Ngôi nhà thân yêu đây rồi, đứng tách khỏi đường cái với những thảm cỏ xanh và một hàng dậu râm mát mà Violet dày công chăm bón. Khi chúng tôi mới dọn đến nó còn thưa thớt, khẳng khiu nom như những cái que, thế mà giờ đây đã lớn nhanh và một loại hoa bụi màu vàng thẫm điểm hoa bướm trắng – ôi cái không khí an lành như được ban phước của mái nhà xưa.
Violet hiện ra hối hả chùi tay vào tạp dề. Bà ôm hôn tôi và Teresa.
“ Hai con đây rồi. Chào mừng các con đã về đến nhà, Cordelia, con có vẻ hơi xanh xao đấy. Còn Teresa, cháu thế nào? Ta đã sợ là người bà con của cháu lại nuốt lời ấy chứ. Nhưg bây giờ cháu đã ở đây và sẽ ở lại đây. Bánh nhân mỡ đã làm xong, vừa nghe thấy tiếng xe chạy trên đường là ta đã vội đặt ngay nồi lên bếp.”
“ Thật tuyệt vời, lại được ở nhà,” tôi reo lên và tất cả vào nhà.
“ Mọi người nghĩ sao, nếu uống trà ngoài vườn?” Violet hỏi. “ Trời hơi nắng. Loại ong bắp cày năm nay phá hoại dữ lắm. Thôi uống trà trong nhà vậy. Chúng ta sẽ mở cửa sổ để có thể nhìn ngắm khu vườn. Tốt cho cả hai thế giới, hả? Sau đó các con có thể về phòng. Dùng trà trước đã.”
“ Lời của Violet là mệnh lệnh, như tất cả chúng ta đều rõ.” cô Patty nói, ngồi xuống ghế lựa chọn một tư thế thoải mái. “ Nào, chuyện gì đã xảy ra?”
“ Tin giật gân nhất là Fiona đã bỏ trốn theo bạn trai sau lễ hội.”
“ Đi trốn! Đó có phải là cô học sinh con một gia đình danh giá trong vùng?”
“ Dạ phải, là một trong hai chị em.”
“ Cái người đã đến đây,” Violet nhớ lại, “ có phải là người ở đấy không?”
“ Phải, đó là ông chú. Thật là một sự kiện động trời, phải không Teresa?”
“ Vâng, Miss Hetherington đã nổi trận lôi đình.”
“ Cô cũng nghĩ thế,” cô Patty nói. “ Con gái mà bỏ nhà theo trai!”
“ Thật là lãng mạn,” Teresa nói một cách thèm muốn. “ Cháu nghĩ bây giờ họ đang ở Thụy Sĩ”.
“ Tôi tự hỏi không biết họ có ở một nơi nào gần trường Schaffenbrucken không,” Violet nói. “Này Teresa làm một cái bánh nữa đi. Nó được làm ra đặc biệt là dành cho cháu đấy.”
“ Ôi cô Violet, cháu no quá. Thế còn bữa tối thì sao ạ?”
“ Đừng có hỏi thì cháu sẽ không phải nghe lời nói dối. Cháu cũng biết là ta không bao giờ nói về món ăn cho đến khi ta bày lên bàn mà. Hãy chờ đấy... Còn lâu mới đến bữa tối và ta sẽ xơi thêm một cái bánh nữa nếu ta là cháu.”
Teresa làm theo lời khuyên, tôi ngạc nhiên thấy vẻ chán chường ủ dột vào những tháng vừa rồi không còn dấu vết gì ở nó nữa. Tôi băn khoăn không biết có nên nói cho cô Patty nghe về lá thư nặc danh hay không. Thôi hãy chờ vậy. Tôi không muốn khuấy động bầu không khí thanh bình nơi đây. Trong khi tôi còn ở nơi đây thì tôi có thể quên nó.
“ Mà này cô Violet,” tôi hỏi, “ cô Patty nói có người nào đó ghé qua đây.”
“ Ồ có. Ngày hôm qua. Chu cha, một người mới quý phái dễ thương làm sao. Nói năng nhã nhặn duyên dáng, tác phong tao nhã, cao lớn và đẹp trai vô cùng.”
“ Vậy cô có nhớ tên chàng hiệp sĩ sáng chói này không?”
“ Cậu ta có nói. Nhưng lạy Chúa tôi, giá mà tôi có thể nhớ được. Cậu ta nói rất muốn gặp cháu. Có một cái gì đó trong quá khứ.”
“ Cô muốn nói là... trong quá khứ?”
“ Đúng thế.”
“ Vậy mà cô quên mất tên. Ôi, Violet, cô thật...”
“ Phải, cậu ta có xưng tên khi đến đây, nhưng mà cháu cũng biết là ta khó mà nhớ nổi các cái tên mà. Cháu sẽ biết ngay vào ngày mai. Cậu ta nói sẽ quay lại. Ta biết là như thế mà. Đó là một kiểu người giữ lời và cậu ta nóng lòng muốn gặp cháu.”
“ Cô nói người ấy cao?”
“ Cao lớn và đẹp trai lắm.”
Tôi nhớ lại chuyện xảy ra trong rừng. Một ý nghĩ ập đến. Đây là lúc cho những điều kỳ lạ. Chàng đã quay lại. Chàng sẽ giải thích.
Một niềm phấn khởi, nôn nao khó tả tràn ngập trong tôi. Chao ôi, mọi việc mới tuyệt vời làm sao khi được gặp lại chàng.
“ Có phải tên người ấy là Edward Compton?”
Violet lưỡng lự. “ Có lẽ thế. Ta cũng không chắc lắm.”
“ Ôi Violet,” tôi bực bội thốt lên.
“ Thôi mà, việc gì phải làm rối lên. Ngày mai cháu sẽ rõ. Kiên nhẫn là một đức tính... Ê này tôi không nói về chị đâu, Pattience.”
Cô Patty mỉm cười hiền hậu không mếch lòng vì câu đùa mà cô đã nghe từ miệng Violet hàng trăm lần.
Ngày mai, tôi nghĩ, cũng không phải là khoảng thời gian quá dài.
Sự thanh bình quen thuộc của Moldenbury tràn ngập trong tôi. Sau bữa trà, tôi dỡ đồ đạc trong vali rồi đi dạo một vòng với Teresa. Sau bữa tối, chúng tôi ngồi ngoài vườn nói đủ chuyện về những gì xảy ra trong làng, về hội chợ, về bữa tiệc nhà thờ có thể bị hủy bỏ. Có một cuộc tranh luận xem nên tu bổ lại tháp chuông hay những cái chuông. Cô Patty về phe tháp chuông. “Không ai trong chúng ta muốn tháp chuông đè lên người,” cô nói. Nhưng Violet có ý kiến ngược lại. “ Tôi thích nghe tiếng chuông điểm lắm. Đặc biệt là vào mỗi buổi sáng Chủ nhật,” bà quả quyết. “ Chuông cũng chả có ích gì khi cả cái tháp đổ xuống,” cô Patty đưa ra luận điểm khác.
“ Tháp cũng chả có tích sự gì nếu không có tiếng chuông gọi mọi người đến nhà thờ.”
Và cứ thế.
Khi tôi đi ngủ, cô Patty tìm đến phòng tôi.
“ Mọi chuyện ổn cả chứ. Cô thấy cháu có vẻ... lơ đãng thế nào ấy. Không phải chuyện lo lắng về cô gái bỏ trốn chứ? Họ không đổ lỗi cho cháu về chuyện này, cô hy vọng thế.”
“ Ồ không ạ. Daisy là một người công bằng nhất, không có ai ở trường có lỗi trong chuyện này. Đó là chuyện của bọn con gái. Chúng đã gặp gỡ người đàn ông này, một số đứa. Nếu đó là Eugenie thì cháu chẳng ngạc nhiên lắm, nhưng Fiona là một đứa không lấy gì làm táo bạo, phải, thật không giống nó tí nào.”
“ Cô cho là vì tình yêu. Chính tình yêu được nói là làm thay đổi con người. Cordelia, cháu có muốn nói cho cô biết điều đang làm cháu bận tâm không?”
Tôi do dự một lúc rồi bật ra. “ Cháu nhận được một lá thư nặc danh. Kinh khủng lắm. Kết tội cháu liên quan đến... một vụ giết người.”
“ Lạy Chúa tôi!”
“ Chuyện này có dính dáng đến một người đàn bà bất thình lình biến mất. Chị ta đã từng là tình nhân của Jason Verringer và ông ta...”
“ Có vẻ rất quan tâm đến cháu khi anh ta đến đây. Cô vẫn còn nhớ rõ mà.”
“ Vâng, đúng thế.”
“ Thế cháu có cảm tình gì với cậu ta không?”
“ Cháu đã cố sức tránh nhưng anh ta không phải là loại người tôn trọng ý muốn của người khác khi nó mâu thuẫn với ý muốn của mình. Anh ta ngạo mạn và tàn nhẫn. Lại rất có thế lực. Hình như anh ta có trong tay hầu hết mọi thứ ở Colby... kể cả trường học. Ngay cô Daisy Hetherington cũng phải hạ mình trước anh ta.”
Cô Patty chậm rãi gật gù. “Cô dám chắc là có nhiều điều cháu còn chưa nói cho cô biết.”
Đúng thế. Tôi không có đủ can đảm tự mình nói ra cái cảnh dẫn tôi đến chỗ buộc phải lấy tay đấm vỡ cửa kính.
Cô tiếp tục nói một cách dịu dàng: “Cháu bao giờ cũng có thể nghỉ việc. Quay về đây. Cháu có thể làm một việc gì khác nếu cháu muốn. Trường của Daisy không phải là trường duy nhất ở nước Anh này, bản thân cháu cũng biết thế.”
“Bỏ trường! Bỏ Colby! Cháu sẽ không muốn thế đâu. Với lại năm học vừa rồi cháu đã gây nên sự chú ý, trong bất cứ trường hợp nào thì cháu cũng phải trở về, mặc tất cả những lời đàm tiếu, dị nghị. Kẻ cả Teresa cũng trở nên rối trí.”
“Nó thì liên quan gì đến chuyện này.”
“Có nhiều lời bàn tán về Jason và cháu. Nó tin rằng anh ta có liên quan đến vụ người đàn bà mất tích và nó lo sợ cho cháu. Cháu cho rằng nó muốn cảnh tỉnh cháu, làm như cháu cần phải cảnh báo ấy.”
Cô Patty nhìn tôi như dò hỏi.
Tôi nói tiếp: “Thôi thì bọn con gái nhiều chuyện lắm. Chúng quan trọng hóa mọi chuyện. Teresa cho rằng anh ấy đã giết người đàn bà kia. Đối với bọn con gái ở tuổi Teresa, chỉ có hai loại người tốt hoặc xấu... thánh thần hoặc quỷ dữ.”
“Và nó xếp anh ta vào loại quỷ dữ?”
“Đúng như vậy.”
“Cả cháu nữa à?”
Tôi cảm thấy hơi xấu hổ, nhớ lại những kỷ niệm về anh và cái khoái cảm kỳ lại mỗi lần ở bên anh lại dấy lên trong tôi.
“Cô nhớ về cậu ta rất rõ kể từ lần cậu ta đến đây. Cậu ấy không gây cho cô ấn tượng là một người hạnh phúc.”
“Cháu không nghĩ có bao giờ con người ấy được thực sự sung sướng. Cuộc hôn nhân của anh ấy là một thất bại và cháu hình dung là anh ta đã lầm đường lạc lối.”
“Thật kì lạ, có bao nhiêu người có trong tay không thiếu thứ gì, chỉ thiếu hạnh phúc. Cô cho là cậu ấy rất giàu.”
“Vào hạng phú gia địch quốc ạ.”
“Vậy mà cô bao giờ cũng nghĩ rằng những người thật sự thành công trong đời là những người biết sống hạnh phúc. Nếu cháu không phải là người hạnh phúc có nghĩa là cháu không thành công trong cuộc đời. Cháu có thể có tất cả các vương quốc trên trái đất này nhưng nếu cháu không tìm thấy hạnh phúc có nghĩa là cháu chỉ là kẻ thất bại. Sau cùng, hạnh phúc chẳng phải là điều tất cả chúng ta đều tìm kiếm đó sao?”
“Cô nói đúng. Theo nghĩa ấy cô và Violet là những người thành công nhất trên đời.”
“Điều đó làm cho cháu cười phải không. Chúng ta ở đây, giấu mình trong nếp nhà nhỏ... Chẳng có gì quan trọng trên đời... trừ những người sống gần bên ta... Tuy vậy, chúng ta đạt đến cái mục tiêu mà ai cũng khao khát. Phải, chúng ta rất hạnh phúc. Con thân yêu, cô cũng mong muốn chính cái hạnh phúc ấy cho con. Có lẽ đối với cô điều ấy dễ dàng hơn. Cô bao giờ cũng sống một mình không chồng con. Chính cô đã tạo ra cuộc đời mình. Đó là một cái gì tốt đẹp.”
“Cô đã tạo ra sự tốt đẹp cho cuộc đời.”
“Tất cả chúng ta đều tự tạo hình cho cuộc sống của mình. Đôi khi có một người bạn đời giúp ta làm điều đó. Như vậy, không phải bao giờ cũng dễ tìm ra con đường mà mình muốn đi. Đấy, khó khăn nằm ở chỗ ấy. Một người đàn ông đáng thương. Rất thú vị... nhưng cô cảm thấy có một cái gì đen tối đâu đây. Cậu ấy không phải là một người hạnh phúc. Còn cháu thì lại là một người sung sướng, Cordelia ạ. Cháu đến với chúng ta... và tất cả đều ổn thỏa... ngay từ đầu. Chúng ta yêu thương cháu, cháu đón nhận và đáp trả lại bằng một tình yêu thương, quyến luyến. Nó thật dễ dàng... không có gì phức tạp. Cô cũng chưa rõ ràng lắm, nhưng cô muốn con thật cẩn trọng, nếu thời cơ đến con hãy quyết định chọn một người chia sẻ với con cả cuộc đời nhé.”
“Con không nghĩ đến việc chia sẻ cuộc đời với bất cứ ai, trừ với cô và Violet.”
“Con nghĩ rất nhiều về người đàn ông này.”
“Cô Patty, con ghét ông ta lắm. Con thấy ông ta là người...”
Cô Patty giơ tay lên “Con lại quá khích rồi.”
“Vì thế cô sẽ...”
Cô chờ tôi nói tiếp nhưng tôi lại bỏ lửng.
Rồi bất thình lình cô cúi xuống hôn lên má tôi. “Con thân yêu, con đã chọn cho mình một cái nghề và nó thích hợp với con. Con sinh ra là để hướng dẫn, khuyên giải và nâng đỡ người khác. Cậu ấy, như con có ý nói, là một người phong trần và đôi khi họ là những người cần quan tâm săn sóc nhất. Rồi chúng ta sẽ thấy. Bây giờ con đang ở đây và con sẽ có thời gian để nghỉ ngơi và thư giãn. Chúng ta sẽ nói chuyện thật nhiều. Thôi con đã lên giường rồi, chúc ngủ ngon, con thân yêu.”
Tôi ngả người vào vòng tay cô và cô lại hôn tôi lần nữa. Rồi cô buông tôi ra rồi đi ra cửa. Không có ai trong hai người để ý đến chuyện bộc lộ những xúc cảm sâu kín nhất nhưng tình yêu và sự tin tưởng giữa hai người thì cả hai cô cháu đều biết và không cần nói về nó.
Tôi nằm giữa những tấm đệm ướp hoa oải hương và nghĩ đến việc Violet đã tỉ mỉ thu nhặt từng bông hoa rồi cho vào từng cái túi nhỏ để giữ mùi trong những đồ len, vải trong nhà cũng như trong tủ quần áo của cô Patty. Thanh bình... và tôi mới khao khát điều đó làm sao!
Rồi ý nghĩ của tôi lại quay về với người đàn ông bí ẩn ngày mai sẽ xuất hiện. Tôi đã thuyết phục mình tin rằng người lạ mặt trong rừng cuối cùng cũng đến tìm tôi. Khuôn mặt của chàng hiện lên trong trí tôi rất rõ ràng. Phải, không có gì phải nghi ngờ về vẻ đẹp của chàng. Mái tóc đen chải hất ra đằng sau để lộ vầng trán cao, một khuôn mặt với những đường nét rắn rỏi, đôi mắt xanh sáng long lanh, có một cái gì đó ở chàng phân biệt chàng với tất cả những người khác, một cái gì không thuộc về cuộc đời này. Hay là tôi đã tưởng tượng ra tất cả những điều này sau khi tôi đã trả qua một kỷ niệm kỳ lạ ở nghĩa trang Suffelk?
Thật vô cùng kỳ lạ nếu tôi lại gặp chàng lần nữa. Tôi tự hỏi chàng sẽ giải thích thế nào và tôi sẽ cảm thấy ra sao khi giáp mặt với chàng.
Chúng tôi vừa mới ăn sáng xong, Teresa đang giúp Violet rửa bát chén. Cô Patty sẽ đến chỗ cha xứ để thảo luận về hội chợ có tên “Đem đến và Mua”. Cô hỏi tôi có đi cùng với cô không.
“Cháu sẽ bị trói trong một gian hàng. Vì Chúa, xin đừng lấy biển hiệu Con Voi trắng nữa. Chúng được dùng từ năm này qua năm khác. Bây giờ thì ai cũng biết về nó.”
“Voi không bao giờ bị lãng quên,” Violet từ trong bếp nói vọng ra. “Người ta không bao giờ quên voi trắng cả.”
“Sáng nay Violet của chúng ta vui như tết ấy,” Cô Patty nhận xét. “Đó là bởi vì bà có Teresa giúp một tay trồng cây.”
“Cháu đi lấy áo khoác và sẽ đi cùng với cô.”
Khi đi xuống, tôi trông thấy một người đàn ông đang đi trên lối đi vào nhà. Một người cao lớn và đẹp trai nhưng tôi chưa gặp anh ta bao giờ.
Violet thoáng thấy bóng anh ta qua cửa sổ nhà bếp. “Cậu ta đấy, người hôm trước đến chơi.”
Tôi đi ra vườn trước nhà.
Chàng thanh niên nói: “Chắc cô là Cordelia... Miss Grant.”
“Phải. Tôi sợ rằng tôi không biết...”
“Cô không biết tôi nhưng tôi cảm thấy phải đến gặp cô. Tôi là John Markham, anh trai của Lydia. Cô nhớ Lydia chứ?”
“Lydia Markham! Tất nhiên là nhớ. Rất vui được gặp anh.”
“Tôi hy vọng cô bỏ quá cho sự đường đột của tôi.”
“Hân hạnh được gặp cậu. Có phải cậu đến đây ngày hôm kia không?”
“Dạ phải và cháu biết có thể gặp Miss Grant vào hôm nay.”
“Xin mời vào nhà.”
“Có phải hai người định ra ngoài?’
“Không hề gì.”
Tôi dẫn khách vào một phòng khách nhỏ. Violet bước vào.
“Cậu đã trở lại à? Mời ngồi. Tôi sẽ dọn cho cậu một món gì đó. Cậu thích uống cà phê hay trà?”
“Trước hết tôi muốn nói chuyện với cô Grant.”
“Tôi sẽ bưng lại món gì đó sau vậy. Rượu củ cải đặc biệt ngon vào năm nay.”
“Cảm ơn.”
“Tôi đến gặp cha xứ đây.” Cô Patty nói. “Hai cháu cứ trò chuyện, chúng ta sẽ gặp lại sau.”
Nói rồi cả hai đều rút lui để hai chúng tôi lại với nhau.
“Tôi hy vọng tôi không đến không đúng lúc.”
“Chắc chắn là không. Tôi rất vui sướng được gặp anh. Tôi nghĩ đến Lydia nhiều lắm bởi vì tôi đã viết cho bạn ấy mà không nhận được thư hồi âm. Lydia thế nào? Ước gì anh đi cùng cô ấy đến đây.”
“Lydia chết rồi.”
“Chết! Nhưng...”
“Phải, đó là một tổn thất lớn. Chúng tôi nhớ em nó nhiều lắm.”
“Nhưng bạn ấy còn rất trẻ... chưa bao giờ bị bệnh. Sao có thế chết được?”
“Đó là vì một tai nạn... ở vùng núi... ở Thụy Điển. Lydia đang trượt tuyết.”
“Lydia trượt tuyết! Bạn ấy bao giờ cũng tránh các môn thể thao ngoài trời khi chúng tôi còn học ở trường mà. Bạn ấy thường dùng mẹo tránh tập những môn này nếu có thể được.”
“Lydia trượt tuyết với chồng.”
“Chồng cô ấy. Nghĩa là Lydia đã lấy chồng!”
“Đó là một câu chuyện dài. Tôi muốn gặp cô bởi vì con bé thường nói đến cô. Tôi nghĩ trong tất cả bạn bè của nó, cô là người bạn thân hơn cả. Thế rồi cô viết thư cho nó. Tôi tìm thấy lá thư của cô và cảm thấy rằng hoặc tôi phải viết thư phúc đáp kể lại mọi chuyện hoặc tôi phải tìm đến cô. Thế là tôi tới đây.”
“Tôi xin lỗi... Tôi không thể suy nghĩ một cách mạch lạc được. Thật là một cú sốc. Lydia mà chết trẻ như vậy!”
“Thật là một thảm kịch. Chồng nó tưởng cũng chết theo. Họ cưới nhau chưa đầy ba tháng.”
“Tôi không thể tin được. Tôi nghĩ bạn ấy còn học thêm một năm nữa ở Schaffenbrucken.”
“Vâng, tôi biết, Lydia mới 17 tuổi. Nhưng nó gặp người này và đem lòng say mê. Chúng tôi cũng muốn họ chờ một thời gian nhưng Lydia không chịu. Nó cứng đầu lắm. Cha chúng tôi cũng không biết tính làm sao. Đối với ông, Lydia là cái gì rất quý giá. Tôi lớn hơn Lydia vài tuổi. Cha rất tận tụy với chúng tôi nhưng ông lại hết lòng cưng chiều, yêu thương con bé. Ông cũng mất ngay sau cái chết của nó. Ông bị bệnh tim và thảm họa kia đã kết thúc cuộc đời ông.”
“Tôi không sao hiểu đựoc sự việc lại kinh khủng đến thế.”
“Cô thật tốt đã quan tâm đến em nó như thế. Tôi muốn cô biết điều này. Tôi nghĩ có thể cô lại viết thư cho Lydia.”
“Bạn ấy gặp người trai trẻ này ở đâu?”
“Mark Chessingham sống gần trang trại của chúng tôi ở Epping. Chúng tôi không phải nhà nông. Trang trại được một người quản lý điều hành nhưng nó cũng là một thú vui đối với tất cả gia đình. Chủ yếu gia đình chúng tôi sống ở London và trốn đến trang trại vào dịp cuối tuần khi chúng tôi có thể thở ra được. Mark học luật. Gia đình anh ta có công việc kinh doanh ở Basel và trụ sở ở London, nhưng anh ta xuống đây, miền rừng rậm để làm việc. Anh ta nghiên cứu về quá khứ. Trang trại của chúng tôi ở ngay ngoài bìa rừng Epping một nơi rất thuận tiện, lại ở gần London. Thực ra đó cũng chính là lí do đầu tiên khiến cha tôi chọn chỗ này.”
Người khách dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Một hôm Lydia gặp anh chàng này. Họ yêu nhau ngay từ đầu và muốn làm đám cưới. Cha tôi muốn họ phải đợi một thời gian để Lydia học xong nhưng nó không muốn nghe nói đến chuyện ấy. Nó dọa sẽ bỏ trốn nếu không được gia đình ưng thuận. Cuối cùng cha tôi cũng chịu thua với nhiều tiếc nuối, tất nhiên... Nhưng Mark cũng là một thanh niên duyên dáng và dường như cũng xứng đôi với Lydia. Thế là một đám cưới diễn ra rất nhanh và lặng lẽ.”
“Bạn ấy không hề viết cho tôi.”
“Kể cũng lạ vì nó nhắc đến cô luôn, rất tự hào về chồng và cuộc hôn nhân. Đó là một chàng trai đàng hoàng có tư cách. Lydia được thừa kế một phần gia tài và nó về tay em tôi sau đám cưới. Thoạt đầu tôi nghĩ có thể chuyện gia tài cũng là một động cơ, nhưng chàng rể xem ra cũng rất giàu có, công việc làm ăn của gia đình anh ta cũng đựoc biết đến, thậm chí trên cả nước Anh và anh không biểu lộ có quan tâm gì đến tiền bạc của vợ. Họ rời đất nước ngay sau ngày cưới và ba tháng sau... Lydia qua đời. Chúng tôi nhận được những lá thư vui vẻ của nó, cả cha tôi cũng đi đến kết luận, cuối cùng thì ông đã làm một việc đúng đắn khi ban phúc cho nó trong lễ cưới. Rồi một hôm chúng tôi nhận được tin xấu. Mark vô cùng đau khổ. Anh ta viết một lá thư cảm động nhất cho chúng tôi. Anh ta nói Lydia rất mạo hiểm. Nó quá nhiệt tình, quá nóng lòng muốn tỏa sáng trong mắt người chồng mới cưới nên đã cố gắng thực hiện những động tác khó khăn mà chỉ có các chuyên gia mới dám làm. Đó là kết cục của nó. Người ta không tìm ngay thấy xác, phải một tuần sau mới tìm thấy.”
Tôi vẫn chìm sâu trong suy nghĩ còn anh nhẹ nhàng nói tiếp: “Tôi rất tiếc là đã làm cô buồn khổ như thế. Có lẽ tốt hơn nếu tôi không tới đây.”
“Không, không. Tôi cần phải biết. Nhưng thật là bi thảm. Khi anh biết rõ một người như tôi biết Lydia... mặc dù đã một thời gian tôi không gặp bạn ấy...”
“Tôi rất vui khi thấy cô quý mến em tôi.”
“Có phải anh đang nghỉ hè không?”
“Không. Tôi làm việc ở London, nhưng tôi quyết định nghỉ một vài ngày đến đây tìm cô. Tôi chỉ có linh cảm là tôi nên làm thế. Phải thú thật là tôi đã đọc lá thư mới nhất của cô gửi cho Lydia và tôi cảm thấy tôi phải cho cô biết mọi chuyện. Tôi không muốn cô nghĩ Lydia vô tình đến mức không trả lời thư của cô.”
“Lydia thường nói nhiều chuyện về gia đình mình. Bạn ấy yêu thương mọi người trong nhà anh lắm. Tôi cho rằng bây giờ anh làm chủ gia đình.”
“Cô có thể nói thế. Chế độ gia trưởng chưa bao giờ có chỗ đứng trong gia đình tôi. Tất cả chúng tôi đều đối với nhau như bè bạn.”
“Gia đình anh làm nghề ngân hàng, đúng không?”
“Phải.”
“Ở London?”
Anh gật đầu. “Chúng tôi có một căn nhà ở Kingston và tất nhiên ở trang trại nữa. Mẹ tôi đã chết lâu rồi, nhưng chúng tôi vẫn còn may mắn là có Lydia với sự hiện diện đầy nữ tính của nó. Trong nhà bao giờ cũng tràn ngập tiếng cười. Cha tôi giống như một người anh. Có lẽ ông không đủ nghiêm khắc... như với Lydia chẳng hạn. Giá như nó biết chờ đợi một thời gian... Nếu như nó không bất cẩn như vậy...”
“Lydia là cô gái tươi vui. Cái cách mà Lydia nói về gia đình anh... anh có thể biết được nó có giá trị như thế nào đối với bạn ấy.”
“Rồi nó ra đi với một người đàn ông mà nó biết rất ít.”
“Đó là tình yêu.” Tôi thêm vào.
“Tôi chắc là cô nói đúng. Chỉ có điều giá như... Đây là một đề tài bi thảm. Làm ơn nói cho tôi nghe về cô đi. Lydia thường nói rằng cô ở với bà cô trong một tòa biệt thự tuyệt đẹp thời Elisabeth.”
“Tôi nghĩ có thể là tôi đã hơi phóng đại vẻ nguy nga tráng lệ của một thái ấp thời Elisabeth. Tôi thường có khuynh hướng tán dương quá nhiều khi tôi tự hào về một cái gì đó.”
“Có thể tất cả chúng ta đều thế.”
“Hình như tôi đã tạo một ấn tượng cho các bạn là chúng tôi rất giàu có và rằng chúng tôi có một tòa lâu đài vô giá với một trường học thành công, chỉ hoạt động như một thú vui. Khi về đến nhà, tôi phát hiện cô tôi đang gặp khó khăn về tài chính, nhà đã bị bán và tôi phải tìm một chỗ dạy ở trường khác.”
“Chỗ cô đang làm ư?”
“Phải, ở Devon - một ngôi trường cổ giữa một đám di tích xa xưa của một tu viện hoang phế. Trường là một phần của tu viện.”
“Nghe có vẻ hấp dẫn quá nhỉ.”
“Vâng, đúng thế.”
“Và cô thích công việc của mình lắm?”
“Rất lý thú. Tôi vô cùng ngưỡng mộ cô hiệu trưởng và cách thức điều hành trường học, chỉ có ngày hè tôi mới quay về đây.”
“Đây là một ngôi nhà khang trang xinh đẹp. Tôi không hiểu tại sao...” Anh dừng lại. “Tôi lấy làm tiếc rằng mọi việc nghe như...”
Tôi bật cười “Nghe như thật phải không. Một nếp nhà nhỏ, thông thường... không lớn hơn một cái lều là bao, nhưng có một cái gì về nó phải không? Anh còn chưa ở đây tới một tiếng đồng hồ mà anh đã cảm thấy điều đó. Ấy là nhờ cô tôi. Cô ấy đã làm cho nơi cô ở thành tổ ấm.”
“Tôi hy vọng có dịp được gặp cô Patty lần nữa.”
“Khi nào anh phải quay về?”
“Tôi nghĩ tôi sẽ rời đây vào ngày mai.”
“Tôi chắc là anh sẽ được mời ở lại dùng bữa trưa nếu anh chơi bài đúng cách. Bất cứ lúc nào Violet... một người bạn trung thành, tận tụy của cô tôi... cũng sẽ xuất hiện với một cái khay đựng lê và một chai rượu củ cải. Nếu anh biết cách tán thưởng ly rượu và nếu như anh tiến thêm một bước bảo Violet rằng anh chưa từng được uống loại rượu củ cải nào ngon bằng, chắc chắn anh sẽ được mời ở lại dùng bữa.”
“Chỉ phụ thuộc vào điều đó thôi ư?”
“Tất nhiên là không. Cô tôi sẽ tha thiết mời anh và tôi cũng đã quyết định làm thế. Chỉ thế là đủ. Nhưng anh sẽ làm Violet hài lòng. Đừng quá tâng bốc bởi vì bà ấy là một người đa nghi, dè dặt. Chỉ thưởng thức hương vị, nghiêng đầu qua một bên kêu “ Ái chà!”. Violet là một người nhạy cảm dù người xung quanh thường không nhận ra điều đó. Chúng tôi thích trêu đùa và làm bà vui lòng.”
“Cảm ơn cô đã chỉ vẽ trước.”
“Kìa, Violet đã đến mang theo rượu củ cải.”
“Đây là một năm được mùa,” Violet nói, “Không ai có thể làm rượu ngon nếu mùa màng thất bát. Chắc ông cũng biết thế thưa ông...”
“Markham,” tôi nhắc.
“Ồ, phải, ông Markham, bây giờ thì tôi nhớ ra rồi. Nào xin mời nếm thử xem. Teresa, mang ra đây một ít bánh quy.”
“Bà thật mất công vì tôi quá,” John nói. Anh đón lấy ly rượu như thực hiện một nghi lễ, đưa lên môi vừa nhấp một ngụm vừa hít hà như kiểu người ta thử rượu vang trong các hầm rượu ở những tòa lâu đài cổ. Anh làm thêm một ngụm nhỏ, và có một khoảng im lặng sâu lắng nữa.
Sau đó, anh ngước mắt lên trần nhà, nói: “Tôi biết trước khi nếm thử. Những củ cải thật ngon và chắc chắn là được gặt hái trong một năm mưa thuận gió hòa.”
Mặt Violet đỏ rực lên vì sung sướng. “Phải, tôi có thể thấy rõ cậu là người biết mình đang nói gì.”
“Cháu đã mời ông Markham ở lại đây dùng bữa trưa, ông ấy nghỉ lại khách sạn Cánh tay của Đức Vua.”
Violet nhăn nhó. “Tôi nghe nói thức ăn ở đấy chẳng ra gì. Ở đây chỉ có bánh nướng và bánh tạc nhân táo thôi.”
“Tôi không nghĩ là tôi thích cái gì hơn là hai món đó.”
“Vậy thì,” Violet nói, vẫn còn sung sướng vì lời khen. “Đấy sẽ là một hân hạnh cho tôi. Để coi xem ở nơi khác người ta bày biện cái gì.”
Teresa bước vào và được giới thiệu với khách.
Vào lúc cô Patty trở về thì John Markham đã thành công trong việc gây một ấn tượng tốt đẹp với cả Violet lẫn Teresa. Với tôi, anh là anh lớn của Lydia và khó có thể coi anh như một người xa lạ.
Anh ở lại dùng bữa trưa, sau đó anh quay về khách sạn trước khi nhận lời mời đến dùng bữa tối.
Tôi biết anh rất buồn vì cái chết của người em gái nhưng anh không phải là loại người chất gánh nặng đau buồn lên đôi vai người khác. Anh rất vui vẻ và thú vị. Anh nói chuyện về ngân hàng, cuộc sống của anh ở London và ở trang trại Epping. Anh kể em trai anh đang sống ở London tên là Charles. Bao giờ cũng là một niềm hưng phấn khi họ có điều kiện sống vài ngày ở trang trại.
“Thật là niềm vui khó tả khi đi cắt cỏ, rồi phơi khô và chở nông sản về nhà kho... nhất là sau những ngày ngồi trong bốn bức tường vật lộn với những con số và làm tất cả những việc tạo thành cuộc sống của một nhà băng. Như vậy không có nghĩa là tôi chán ghét nhà băng. Tôi ưa thích công việc này lắm. Nhưng ai cũng cần có sự thay đổi... Xắn tay áo lên, choàng lên người bộ quần áo làm đồng cũ kĩ và dẹp sang một bên tất cả các lề thói, lễ nghĩa của cuộc sống thị thành để lao vào các hoạt động chân tay.”
Violet là người đã lớn lên trong nông trại, nghe câu chuyện của anh một cách say sưa đầy vẻ tán thưởng. Tôi chưa bao giờ thấy bà dành cảm tình cho một người mới quen nào nhanh đến thế. Anh có bao nhiêu là chuyện để kể về đồng quê và nhưng việc ngộ nghĩnh anh đã làm khi còn bé lúc sống ở trang trại. Anh có khiếu làm cho những câu chuyện của anh vang lên đầy ý vị.
Teresa lắng nghe những giai thoại của anh như nuốt lấy từng lời. “ Em mong sao có dịp sống ở một trang trại,” nó thèm muốn nói.
Sau bữa tối chúng tôi ngồi chơi ngoài vườn.
“Buổi tối mát mẻ này là thời khắc tuyệt vời nhất trong ngày,” Violet nói.
Chúng tôi tiễn khách đến tận cổng, tất cả đều buồn vì cuộc viếng thăm của anh thật ngắn ngủi.
Nhưng sáng hôm sau anh lại xuất hiện.
Violet đang ở ngoài vườn gọt vỏ khoai tây, một việc bà vẫn làm ngoài vườn vào những ngày đẹp trời, còn Teresa thì đang ngồi cạnh bóc vỏ đậu. Cô Patty đã mặc quần áo để đi ra ngoài và tôi sẽ cùng đi với cô ra thị trấn mua một vài món. Và đây, anh đã đến. từ cửa sổ tôi có thể nhìn thấy anh đang bước trên lối đi vào nhà.
“Chào anh. Em đã nghĩ anh đi rồi chứ.”
“Không thể dứt áo ra đi được.”
“Ra ngoài vườn đi, em sẽ xuống đó ngay.”
Violet reo lên: “Sự kiên nhẫn của tôi!” má bà đỏ lên vì sung sướng và cả Teresa cũng vậy.
“Nói thật là tôi nghĩ mình nên ở lại đây một ngày nữa.”
“Tất cả chúng tôi đều sung sướng khi anh ở lại,” tôi bảo anh.
Cô Patty ra ngoài vườn với chiếc nón gắn đầy những bông hướng dương. “Thật là một bất ngờ thú vị.”
“Chính vì lòng hiếu khách của mọi người,” John đáp.
“Cậu ấy ở lại đây thêm một ngày nữa,” Violet nói. “Teresa, cháu vào nhà lấy thêm cho ta ba củ khoai tây nữa. Ta nghĩ đậu thế là đủ rồi đó.”
“Cảm ơn. Tôi hy vọng mọi người sẽ mời tôi ở lại.”
“Khi tôi nghĩ đến những món họ phục vụ trên bàn ăn của cậu ở khách sạn thì chẳng có gì phải thắc mắc việc cậu bỏ khách sạn đến đây,” Violet tuyên bố.
“Tôi lại hy vọng tôi có thể được giữ lại vì một lý do khác.”
“Lý do gì cơ?” Teresa hỏi.
“Rằng mọi người cảm thấy sự có mặt của tôi cũng đủ thú vị để có thể mời tôi ở lại thêm một ngày.”
“Ồ, chính vì lý do đó,” Teresa nhiệt tình kêu lên.
“Tối nay có món thịt heo quay,” Violet nói.
“Đó là một lời tuyên bố hay một lời mời?”
“Nếu cậu biết rõ Violet thì câu đó có cả hai nghĩa đó,” cô Patty cười đáp.
“Có vẻ như tôi đến đúng vào lúc hai người chuẩn bị đi đâu,” anh nói nhìn bộ quần áo mặc ra ngoài đường của tôi và cô Patty.
“Chỉ đi vào làng mua sắm chút đỉnh thôi mà. Chúg tôi sẽ đi bằng xe chó. Cậu có muốn đi cùng không? Cordelia sẽ chỉ cho cậu xem nhà thờ trong lúc tôi mua sắm, sau đó chúng ta cùng trở về nhà. Nhà thờ cũng đáng xem lắm mặc dù cái tháp rất nguy hiểm, có thể đổ xuống đầu ta bất cứ lúc nào.”
“Còn chuông nhà thờ thì rạn nứt cả,” Violet bổ sung. “Cậu có thể nghe tiếng của nó, mà tốt nhất là không nên nghe. Thật đáng xấu hổ.”
“Tôi nghĩ chúng ta nên đi trước khi cuộc tranh luận về tháp và chuông nổ ra. Nào ta đi”, cô Patty nói.
Đó là một buổi sáng thật đẹp. John và tôi đi vào trong nhà thờ, tôi chỉ cho anh xem các ô cửa kính màu vừa được làm mới lại ở ngay trong vùng, các hình nhân tạc bằng đồng những con người có tên tuổi lừng lẫy trong địa phương này và tên của các vị mục sư từ thế kỷ 12 đến nay. Chúng tôi đi qua cổng nghĩa trang bước đến gần những ngôi mộ cổ bằng đá mà tên tuổi người nằm bên dưới gần như không còn đọc được nữa sau bao nhiêu năm tháng dãi dầu mưa nắng. Vào lúc cô Patty đến gặp chúng tôi thì tôi đã biết rõ John Markham lắm rồi. Trong bữa ăn tối, anh nói: “Ngày mai tôi sẽ quay về London, hai tuần nữa tôi sẽ quay về trang trại. Tôi sẽ ở lại đó một tuần. Tôi muốn mời mọi người đến đó chơi.”
“Ô trời!” Teresa reo lên. “Tất cả mọi người ư?”
“Ở đấy có nhiều phòng ngủ và chúng tôi rất quý khách. Ngôi nhà cổ trong trang trại ít khi được dùng đến. Simon Briggis là viên quản lý của chúng tôi, ông ta có nhà riêng. Ông ta không bao giờ ở lại trong trại... Nó hoàn toàn dành cho những người trong gia đình và chúng tôi bao giờ cũng nói cần phải sử dụng ngôi nhà này nhiều hơn nữa. Thế nào, mọi người nghĩ sao?”
Cô Patty đưa mắt nhìn Violet, bà này lại nhìn vào đĩa ăn của mình. Một cách tự nhiên, tôi chờ đợi bà đưa ra những lời phản đối, nhưng bà lặng thinh.
Cô Patty, người bao giờ cũng chờ đợi những chuyện bất ngờ xảy ra, mỉm cười với tôi.
Teresa nói, “Ôi hãy...”
“Anh có chắc là đủ chỗ cho bốn người không?” tôi hỏi.
“Không thành vấn đề đối với trang trại Forest Hill. Chỉ nguyên ngôi nhà cũng đủ chỗ cho 20 người mà không cần chen chúc. Thế nào, ý mọi người ra sao?”
Tôi nói: “Nghe có vẻ... rất hấp dẫn.”
Tất cả mọi người đều cất tiếng cười rồi chúng tôi bắt đầu lên những kế hoạch đầy hứng thú đến trang trại của Markham ở giáp ranh với các cánh rừng.
Tuần lễ chúng tôi nghỉ ở Forest Hill là một khoảng thời gian còn lưu lại mãi trong ký ức của mọi người.
Tôi thường nghĩ về Jason Verringer và tự hỏi không biết anh làm gì ở lục địa trong cuộc tìm kiếm Fiona. Tôi cũng tự hỏi anh sẽ làm gì khi anh tìm thấy con bé. Nếu nó đã làm đám cưới, anh không thể bắt nó về nhà. Tôi lại lo rằng khi trở về anh có thể đến Moldenbury và tôi không muốn anh đến đây khi chúng tôi ở Epping, thế là tôi viết một lá thư ngắn nói rằng tôi hy vọng anh thu thập được những thông tin cần thiết về Fiona và rằng tôi không có mặt ở Moldenbury vì chúng tôi đi thăm một người bạn.
Có bao nhiêu việc phải làm để chuẩn bị cho chuyến đi chơi xa. Violet khăng khăng dọn dẹp nhà cửa cho sạch bóng lên. “Bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Tôi không muốn người ta bước qua ngưỡng cửa tìm thấy nơi đây toàn những đồ đạc bừa bộn.”
“Cô muốn nói... đến chuyện gì?” tôi hỏi.
Violet mím chặt môi không nói không rằng, bao giờ cũng là mình, bà nghĩ đễn tai nạn trên đường ray trong đó tất cả chúng tôi bị chết hoặc một sự cố nào ghê rợn tương tự. Dù trong trường hợp nào thì ngôi nhà cũng phải ở trong tình trạng như nó chuẩn bị đón một vị khách đặc biệt.
Chúng tôi để mặc cho bà muốn làm gì thì làm. Teresa và tôi sửa soạn hành lý và thảo luận không biết mệt về việc phải mang bộ quần áo nào theo trong một tuần lễ ở nông trại. Cô Patty mang theo ba cái hộp mỗi cái đựng hai cái mũ. Chúng tôi không đả động gì đến chuyện đó, biết rằng với cô Patty, mũ là vật bất ly thân.
John Markham đón chúng tôi ở London rồi đưa mọi người xuống trang trại. Ngay từ lúc đặt chân xuống chúng tôi lập tức yêu mến mảnh đất này. Bởi vì mùa hè năm ấy thời tiết nóng nực, việc cắt và phơi cỏ diễn ra sớm hơn và chúng tôi tham dự vào công việc này. Chúng tôi nóng lòng nhìn lên trời xem có dấu hiệu có mưa không; Teresa và tôi mang ra cánh đồng các chai đựng trà lạnh, bánh mì và bơ cho những người làm công. Chúng tôi ngồi cùng với họ trong bóng râm và lắng nghe những câu chuyện râm ran của họ. Chúng tôi cũng góp một tay vào việc bó lúa, đánh cỏ thành từng đống và hái những đóa hoa anh túc mọc ở ven bờ ruộng.
Teresa và tôi cũng cưỡi ngựa vào rừng chơi. Đôi khi chúng tôi thong thả tản bộ. Cánh rừng tuyệt đẹp nhưng cây cối bắt đầu cho thấy những dấu hiệu của mùa thu. Cây vả, cây du, cây bulô và cây ngô đồng đã chen những chiếc lá vàng vào giữa đám lá xanh non còn những cây cổ thụ thì đã chuyển cả tán lá xanh ngắt sang màu nâu đỏ tuyệt đẹp. Tôi vẫn còn nhớ mùi mật ong ngòn ngọt tỏa ra ngào ngạt trước của ngôi nhà ở trang trại. Ngay cả bây giờ cái mùi ấy cũng làm sống lại trong tôi ký ức về sự thanh bình.
Đêm đến, tôi nằm trong phòng tận hưởng khoái cảm của cái mệt mỏi về thể xác sau một ngày say sưa dưới ánh nắng mặt trời và không khí trong lành. Lần đầu tiên kể từ ngày nhận được lá thư nặc danh, tôi lại tìm được giấc ngủ ngon lành. Tôi hết sức ngạc nhiên khi nhận ra là trong suốt những ngày ấy tôi không mảy may nghĩ đến lá thư, những lời đồn, những vụ xì-căng-đan. Mệt mỏi về thể xác, đầy những ấn tượng tươi mới về mỗi ngày qua đi, tôi không còn cảm thấy những ám ảnh và âu lo mà trước đây tôi đã từng biết đến. Tôi cảm thấy tôi đã được gột sạch, lại trở nên mới mẻ, tinh khôi.
Chúng tôi ăn trưa bên bàn bếp đóng bằng gỗ có kích thước kếch xù, tất cả các cánh cửa đều mở rộng để cho mùi rơm mới bay vào. Chúng tôi lắng nghe và tham gia vào câu chuyện về mùa màng.
“Thật tiếc là mọi người không ở đây cho đến khi vụ gặt hái kết thúc.” John nói. Anh có vẻ khác với người thanh niên tề chỉnh đến thăm chúng tôi ở Moldenbury. Tôi cảm thấy - và tôi biết người khác cũng nghĩ như tôi - rằng tôi biết anh từ đời nảo đời nào rồi.
“Có thể chúng ta ở lại được,” Teresa nói, khấp khởi hy vọng.
“Teresa, chúng ta phải quay lại trường sớm.”
“Cô đừng nói đến chuyện đó mà,” Teresa nói, mặt xịu xuống.
John kể cho chúng tôi về ngày mùa và lễ hội. “ Đó là mùa đẹp nhất trong năm. Bọn trẻ con làm búp bê từ lõi ngô khi tất cả đã gặt hái xong.”
“Trước lúc những cơn bão đầu đông bắt đầu,” Violet trích dẫn một câu thơ.
“Và chúng tôi treo búp bê lõi ngô lên tường. Đó là những lá bùa hy vọng vụ mùa năm sau sẽ lại bội thu.”
“Ở nhà chúng tôi, mọi người cũng thường làm thế,” Violet nhớ lại.
“Đó là một phong tục phổ biến,” John nói thêm. “Tôi nghĩ nó bắt đầu từ thời Trung cổ.”
“Tôi thích chứng kiến những phong tục này vẫn còn được lưu giữ lại”, Violet mơ màng nói.
Tôi nghĩ bà là người làm chúng tôi ngạc nhiên nhất. Bà rất thích những ngày ở Forest Hill. Bà chiếm vị trí thống soái trong nhà bếp. Vợ người quản lý có trách nhiệm trông coi việc bếp núc khi có người trong họ Markham đến đây quá sung sướng được chuyển giao trọng trách cho Violet và bà thả sức tung hoành. Bà trở nên lãng mạn hơn khi nói về thời thơ ấu.
Mặc dù tôi đang sống những ngày sung sướng, tôi vẫn không sao đẩy được Lydia ra khỏi đầu. Khi John bảo: “ Cô ở phòng Lydia nhé!” Tôi có cảm giác cô ấy đang ở trong phòng và tôi nằm mơ thấy cô một vài lần.
Tôi nghĩ tôi nghe thấy tiếng nói của cô trong giấc mơ của tôi. “Bạn đừng lo lắng cho mình, Cordelia, mình đã chết rồi.”
Tôi thức dậy và những lời này còn vang vọng mãi trong đầu tôi. Tấm màn cửa sáng màu tung bay vì một ngọn gió mới nổi lên và một cánh cửa sổ mở rộng. Giật mình sau giấc ngủ, tôi nghĩ có một hồn ma đang đứng trong phòng. “Lydia,” tôi kêu lên và ngồi dậy.
Rồi tôi phát hiện chuyện gì đã xảy ra bèn nhảy khỏi giường đóng cửa sổ lại. Gió làm cho tôi ớn lạnh.
Tôi nằm lại trên giường nhưng không sao ngủ được. Tôi nghĩ về những ngày xưa vô tư lự, tôi nhớ Lydia. Nhưng chỉ sáng hôm sau tôi đã quên cô, suốt ngày tôi ở ngoài cánh đồng cười đùa với mọi người.
John cùng đi với chúng tôi đến London. Anh lên tàu đi Kingston sau khi đưa chúng tôi lên tàu trở về Moldenbury. “Một tuần lễ thần tiên. Ôi, em mến anh John quá.” Teresa kêu lên khi tàu chạy.
Kỳ nghỉ hè rồi cũng hết. Ngày hôm sau, tôi với Teresa đã đi Colby.
Đêm cuối, sau khi mọi người đi ngủ cả, cô Patty đến phòng tôi nói chuyện.
“Thật là một kỳ hè hạnh phúc. Cô thích nhà Markham lắm.”
“Vâng, đó là một gia đình hạnh phúc. Cháu nghĩ họ mất mát nhiều sau cái chết của Lydia.”
Cô Patty im lặng vài giây rồi nói. “Cô nghĩ John phải lòng cháu đến chín phần rồi, Cordelia ạ.”
“Ôi cô Patty. Cháu mới biết anh ấy một thời gian ngắn. Cô thật lãng mạn.”
“Cô biết cháu nghĩ cô là một người mù tịt trong những vấn đề này, bởi vì cô chỉ là một gái già sống ru rú ở nhà quê. Nhưng cô đã gửi cho nhà Mudie những bộ tiểu thuyết ba tập và nó cũng có thể đem đến một cái gì đó cho người đọc dù tác giả chỉ là một gái già ngốc nghếch như cô.”
Tôi quàng tay ôm cô, đặt lên má cô mấy cái hôn. “Cháu không cho phép có những nhận xét miệt thị về cô, đó là chính cô tự nói về mình.”
“Thật là một ngôi nhà đẹp đẽ.” Cô nói có vẻ gì mơ mộng. “Cô thường nghĩ đến chuyện cháu lấy chồng, đẻ con. Cháu biết không, cô yêu trẻ con lắm.”
“Ôi, cô Patty thân yêu. Cháu xin lỗi là cháu không thể vâng lời cô được.”
“Cháu sẽ làm điều đó một ngày không xa, cô biết chắc như thế. Cô chỉ nghĩ đó là một gia đình gia giáo nề nếp... thân thiện và rất dễ hòa hợp. Cô nghĩ John là một chàng trai tốt. Cháu có thể đặt vào anh ta toàn bộ lòng tin. Cháu biết anh ta bao giờ cũng sẵn sàng khi được cần đến... để làm những điều tốt nhất.”
“Cháu nghĩ anh ấy đúng là như thế.”
“Cô dám chắc chúng ta sẽ còn gặp anh ta nữa.”
Tôi bật cười. “Cô ơi, cô lại đang dệt những ước mơ lãng mạn rồi.”
“Cháu nghĩ đó chỉ là những ước mơ sao? Cô biết các dấu hiệu. Cháu cười ư? Đó là bởi vì cháu cho rằng cô thiếu kinh nghiệm trong những vấn đề như thế này. Cô không hẳn là người ngoài rìa đâu. Cô có thể đã lập gia đình... Chỉ có điều mọi chuyện... sai đường cả.”
“Cô chưa kể cho cháu nghe.”
“Không đáng để kể lại. Ông ấy đã gặp một người khác.”
“Ông ấy hẳn là một người ngốc nghếch.”
“Ông ấy rất hạnh phúc, cô tin là thế. Cuộc sống chính là vấn đề chọn đúng con đường vào đúng thời điểm. Thời gian rất quan trọng... cả cơ hội cũng thế... hai thứ phải gặp nhau. Điều quan trọng là nhận ra cơ hội khi vẫn còn thời gian. Cordelia yêu quý, khi cơ hội đến, cháu phải có một sự lựa chọn đúng đắn. Ngủ ngon nhé, con yêu quý nhất đời của cô.”
Cô Patty ôm chặt lấy tôi.
“Cháu bao giờ cũng cảm thấy yên lòng sung sướng khi cô ôm cháu như thế. Cô đã làm thế vào lần đầu tiên cô cháu ta gặp nhau. Cháu còn nhớ cái mũ và mùi hoa oải hương... Tất cả dường như vẫn thế.”
“Bao giờ cũng là như thế, Cordelia ạ.”
Cô nói, hôn lên má tôi và đi ra khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.