Mùa Hè Định Mệnh

Chương 35:




Jake nắm lấy tay Rachel. Cô mỉm cười với thằng bé, cầm lấy những ngón tay mũm mĩm của nó và nhẹ nhàng xoa. Thằng bé ngây thơ mỉm cười lại với cô.
“Cháu thế nào rồi, Jeremy?” Rachel hỏi. Vẫn cầm tay Jake, cô ngẩng lên nhìn đứa lớn hơn với vẻ cảm thông. Jeremy đã thôi không thì thầm vào tay Johnny nữa để nhìn chằm chằm theo em gái.
Jeremy liếc nhìn Rachel. Sự căng thẳng và nỗi buồn trong mấy ngày gần đây hiển hiện trên khuôn mặt hốc hác của nó. Ánh mắt nó là điều buồn bã nhất mà cô từng thấy trong đời.
“Cháu ổn ạ. Jake cũng thế.” Thằng bé ngừng lại, môi dưới bắt đầu run lên trước khi nó kịp mím chặt hai môi lại với nhau. “Nhưng mẹ cháu đi rồi, sẽ chẳng còn ai đọc truyện cho hai em gái nữa, hay chải tóc cho chúng nó nữa. Bố cháu không biết tết tóc.”
“Ôi, Jeremy, cô rất tiếc về chuyện của mẹ cháu.” Sự thật ngay trước mắt là thằng bé không khóc làm Rachel như muốn òa lên.
“Cô Grant, cháu…” Jeremy nói nhỏ và nhanh, nhưng nó ngừng lại khi Becky đứng sau cô và chạm vào vai cô.
“Rachel, cẩn thận,” Becky thì thầm, nhưng trước khi cô kịp nói gì thêm, bố Jeremy đã lao qua căn phòng. Không biết và cũng không thèm để ý thấy lúc này mình là tâm điểm chú ý của mọi con mắt, anh ta một tay lôi Jake ra khỏi đầu gối của Johnny, tay còn lại đẩy mạnh hắn về phía sau.
“Mẹ mày, tránh xa các con tao ra!” Watkins gầm lên. Anh ta túm lấy tay Lindsay và hất đầu với Jeremy ngầm ra lệnh bắt nó tránh ra chỗ khác. Rachel đứng bật dậy để bảo vệ Johnny. Hắn đã lồm cồm đứng dậy. Cô nín thở chờ cuộc cãi vã om sòm sắp nổ ra. Cảnh sát trưởng Wheatley rõ ràng là cũng đoán trước được như vậy nên đã túm lấy một tay Johnny, và Greg Skaggs túm lấy tay còn lại. Johnny không chống cự khi bị kìm kẹp mà chỉ đứng yên nhìn gã Watkins hiếu chiến với sự tức giận âm ỉ được kìm nén lại.
“Đủ rồi đấy, Watkins!” Giọng cảnh sát trưởng Wheatley đanh lại.
“Sao các ông không bắt hắn mà lại bảo vệ hắn chứ? Các con tôi đã mất mẹ rồi, còn các ông lại về phe kẻ đã làm điều đó!”
“Từ tình hình hiện tại, Harris không nhiều tội hơn anh đâu, anh Watkins ạ. Tôi nói cho anh biết như thế.”
“Hắn đã giết cô ấy! Chắc chắn hắn đã làm thế! Đầu tiên là cô gái kia, bây giờ đến Glenda!”
“Bố, chú Johnny không làm mẹ bị thương đâu! Họ… họ hôn nhau và nhiều chuyện khác! Thêm nữa, con thấy… con thấy…” Jeremy sốt sắng bảo vệ Johnny nhưng rồi đột nhiên nó ngừng lại, miệng ngậm vào ngay lập tức. Mắt nó mở to nhìn vòng người đứng vây quanh.
“Cháu nhìn thấy gì hả con trai?” Giọng cảnh sát trưởng ôn tồn.
“Cháu nhìn thấy thứ gì đó trong bóng tối. Thứ gì đó… cháu không biết,” thằng bé thì thầm và nhìn xuống sàn nhà trải thảm màu xám. Sau đó mắt nó sáng lên, và nó lấy lại tinh thần rồi nói: “Nhưng đó không phải là chú Johnny! Cháu biết đó không phải là chú Johnny!”
“Con lại chỗ bà đi, đưa cả Jake theo nữa,” Watkins ra lệnh. Jeremy ném cho bố một ánh mắt nửa sợ sệt, nửa phẫn uất, sau đó cầm lấy tay Jake vẫn còn đang khẽ nức nở, dẫn thằng bé đi.
Watkins vừa tóm lấy cô bé Lindsay đang mút tay vừa nói với Johnny sau khi Jeremy đã ra khỏi tầm nghe, “Tao mà còn thấy mày lảng vảng quanh các con tao, tao sẽ giết mày. Thề có Chúa là tao sẽ làm đấy.”
Sau đó anh ta nhổ vào chân Johnny rồi bỏ đi. Bãi nước bọt rung rinh trên thảm. Rachel liếc nhìn rồi ngẩng lên thật nhanh vì bụng cô thấy nôn nao.
“Ông cứ để mặc cho anh ta đi như thế ư? Anh ta đã đe dọa Johnny đấy, đó đúng là một lời đe dọa!” Rachel quay sang cảnh sát trưởng với cơn giận dữ run người.
“Kệ anh ta đi. Anh ta là bố tụi trẻ, vì Chúa. Chúng không cần phải lo lắng thêm vào lúc này đâu.” Johnny có vẻ mệt mỏi. Hắn rũ vai ra khỏi những người đang giữ hắn. Đầu tiên là cảnh sát trưởng, sau đó, chậm rãi hơn, Greg Skaggs bước ra xa khỏi hắn. Rachel muốn ngầm an ủi hắn mà không cần quan tâm xem chuyện đó sẽ trông như thế nào, liền nắm lấy tay Johnny và đan tay vào hắn. Bàn tay hắn nắm lấy tay cô thật ấm áp, mạnh mẽ và tin cậy.
Becky, Kay Nelson, những người đã đi theo các sơ tiến lên trên, và Susan Henley, người vừa mới nhập hội và định nói chuyện với Rachel, đứng yên lặng và mở mắt nhìn vở kịch diễn ra trước mắt. Rachel nhìn qua Susan thấy Rob, vừa mới đi lên cùng Dave Henley, anh ta khẽ cau mày. Nhưng cô vẫn không buông tay Johnny ra.
Rob không nói gì, nhưng mắt anh ta đầy giận giữ và choáng váng khi nhìn từ hai bàn tay nắm chặt đến khuôn mặt của Rachel.
“Rachel,” Susan nói, “bọn mình định đi ăn trưa, và bọn mình nghĩ cậu và Becky – và cả Kay nữa nếu cô ấy muốn – có thể đi cùng bọn mình. Và… và…” Susan ngừng lại vì cô cũng đã để ý thấy vị trí tay của Rachel.
Johnny có vẻ chế nhạo. Rachel, tay vẫn nắm chặt lấy tay hắn đề phòng hắn rút lại, lắc đầu.
“Cảm ơn cậu, Susan, nhưng Johnny và tớ có kế hoạch khác rồi. Cậu biết Johnny Harris phải không?”
“Có chứ. Ồ, có chứ.” Susan có vẻ không vui.
“Rachel, anh gặp em một phút được không?” Giọng Rob cũng lạnh lùng như vẻ mặt anh ta vậy. Rachel liếc nhìn Johnny, không biết hắn sẽ phản ứng thế nào trước tình huống này, nhưng chỉ thấy tay hắn buông ra khỏi tay cô. Cơ thể hắn cứng lại trước lời nói của Rob, và mắt hắn chiếu lên anh ta ánh nhìn không mấy thiện cảm. Nhưng hắn không nói gì để ngăn Rachel lại.
Cảm thấy một cảnh không hay ho nữa sắp xảy ra nếu cô để hai người đàn ông này đứng gần nhau thêm một phút nào nữa, Rachel đưa mắt nhìn Becky van lơn. Cô để Rob cầm cánh tay và lôi mình vào một góc có tấm vải lụa che khuất. Trước khi bị tấm vải che tầm nhìn, Rachel nhẹ cả người vì thấy em gái tiến đến gần Johnny. Becky, vẫn kiên cường dù đang trong cơn khủng hoảng, sẽ dùng tiếng tăm tốt của mình để che chở cho Johnny trong khi Rachel đang bận.
“Anh không tin nổi mắt mình nữa,” Rob quay lại đối diện với cô và nói bằng giọng nhỏ nhưng giận dữ. “Rõ là em đang nắm tay cái thằng sát nhân đó trước mặt bao nhiêu người! Ở ngay đám tang của người phụ nữ mà có lẽ hắn đã đâm đến chết! Em bị mất trí rồi ư?”
Anh ta hít một hơi thật sâu và giơ tay lên để ngăn không cho Rachel nói. Khi nói tiếp, giọng anh ta đã mềm mỏng hơn, “Rachel, anh đã bỏ qua những lời đồn đại, và anh đã cho sự quan tâm của em với Harris là xuất phát từ một trái tim nhân hậu và bản năng làm cô giáo của em. Nhưng chuyện này đã đi quá xa rồi! Hoặc là em đồng ý sẽ chấm dứt mọi chuyện với hắn, hoặc là chúng ta chẳng là gì cả.”
“Vậy thì chúng ta sẽ chẳng là gì cả.” Trước sự ngạc nhiên của chính cô, Rachel gần như thích thú khi nói ra điều đó.
“Sao cơ?” Rob có vẻ sốc. Rõ ràng đó không phải là câu trả lời mà anh ta trông đợi. “Rachel, em điên rồi! Em đã nói với anh rằng hắn không thể giết Glenda Watkins được vì lúc đó hắn đang đi với em, nhưng anh nghĩ chuyện đó là vớ vẩn! Làm thế nào đó, hắn đã tìm được cách! Nếu không thì chuyện đó không thể là trùng hợp ngẫu nhiên được! Thậm chí nếu anh không quan tâm đến em, anh cũng sẽ nói thẳng vào mặt em điều này: Em đang đặt mình vào vòng nguy hiểm mỗi lần ở bên hắn đấy! Ai mà biết được hắn mà điên lên thì sẽ làm gì chứ?”
“Johnny không bao giờ ‘điên lên’. Và anh ấy không bao giờ làm em bị thương cả.”
“Johnny ư,” Rob cay đắng nhắc lại. “Rachel, em điên rồi! Anh đã định cưới em!”
Rachel nhìn từ mái đầu được chải chuốt gọn gàng đến đôi giày bóng loáng của anh ta. Ánh mắt cô không để lỡ một điều gì. Không ân hận, cô nhìn khuôn mặt chín chắn đầy thu hút, bộ vest trang nhã, chiếc cà vạt hợp thời, cả mùi vị sang trọng từ anh ta toát ra nữa. Rob chính là hiện thân về người chồng mà cô từng quyết định là mình sẽ cần. Có điều là giấc mơ của cô đã thay đổi.
“Em nghĩ là chúng ta không hợp nhau lắm, Rob ạ.” Rachel nói, mềm mỏng hơn nhiều so với những gì Rob đáng nhận được sau những lời miệt thị Johnny lúc trước. Nhưng chuyện Rachel đắm chìm trong tình yêu của Johnny và phát hện ra cái bản ngã hoang dại, tự do, đầy hoan lạc mà trước đó chưa từng nghĩ là có tồn tại trong mình không phải là lỗi của Rob. Anh ta cũng không có lỗi khi nói về golf, thị trường chứng khoán và một ngày làm việc ở hiệu thuốc trong khi những điều cô muốn nói là về ý nghĩa của cuộc sống và những tác phẩm của William Blake. Rob không có lỗi khi ý tưởng về một buổi tối vui vẻ ở nhà của anh ta là có một người phụ nữ bé nhỏ ngọt ngào nấu ăn rồi sau đó dọn dẹp nhà bếp trong khi anh ta ngồi xem bóng đá trên ti vi. Chuyện họ không hợp nhau cũng không phải là lỗi của Rob. Thực ra, anh ta không có lý do gì để nghĩ tới việc đó khi mà cô chưa bao giờ để anh ta thấy đằng sau vẻ bề ngoài thường nhật của mình là cả một thế giới tâm hồn lãng mạn và mơ mộng.
“Hình như là không.” Lúc này giọng Rob đầy tức giận. Cơn giận còn toát ra từ tư thế đang kìm chế và đôi mắt nheo lại của anh ta. “Anh đã nhầm về em, Rachel ạ, và anh chỉ có thể nói rằng anh đã rất mừng vì đã nhìn ra bản chất thật của em trước khi quá muộn.”
“Em cũng thế,” cô tán thành, có lẽ là hơi quá chân thật so với suy nghĩ của anh ta.
Câu trả lời của cô dường như khiến Rob tức điên lên. Mặt anh ta đỏ như gấc, và cô gần như nghe thấy anh ta nghiến răng nữa. (Đó là một tật xấu của anh ta khi tức giận mà đến bây giờ cô mới phát hiện ra là mình thực sự khinh thường nó.)
“Em đã thay đổi,” anh ta nói. “Chính cái thằng Harris đã thay đổi em. Em đang qua lại với hắn, có phải không?”
“Bọn em là tri kỷ của nhau,” Rachel nói, cố tình tỏ ra xấc xược. Nhưng đến khi những từ ngữ đó vang đến tai cô, cô nhận ra đó là sự thật.
Rob khịt mũi.
“Đi được chưa, Rachel?”
Rachel gần như nhảy dựng lên khi nghe thấy giọng thì thầm của Johnny sau lưng mình. Cô quay lại và thấy hắn đang nhìn Rob, ánh mắt khắc nghiệt và kiên định. Tay Johnny cầm lấy cánh tay cô, thể hiện rõ chủ quyền. Cảm nhận phần cơ bắp mềm của hắn ngay trên khuỷu tay mình, Rachel cảm thấy một niềm vui sướng khôn tả đột ngột dâng lên mạnh mẽ khiến cô suýt mỉm cười. Cô vui vì đang muốn công bố cho bàn dân thiên hạ thấy. Cô đã chán với việc lén lút trèo lên cầu thang hậu suốt thời gian qua rồi.
“Em điên rồi, Rachel,” Rob nghiệt ngã nói, ánh mắt chuyển từ Johnny sang cô trong một giây xúc động. Môi anh ta mím chặt lại khi cô không đáp, rồi anh ta lao qua họ. Rachel nhìn Rob bỏ đi và thấy Dave cùng Susan Henley đi theo sau anh ta. Còn lại Becky, Kay, cảnh sát trưởng Wheatley và hai viên cảnh sát trẻ đứng cách đó vài mét, nhìn cảnh tượng phụ thêm này một cách dửng dưng.
May mắn là căn phòng lúc này đã vắng người. Sam Munson và người của ông ta là những người duy nhất còn lại. Họ đang kín đáo đứng quanh chiếc quan tài. Nó sẽ được chuyển đến xe tang để đưa ra nghĩa địa sau khi mọi người ra về. Gia đình còn phải chịu đựng lễ chôn cất nữa, nhưng với những người khác, đám tang đã kết thúc.
Rachel thấy xấu hổ trước niềm hạnh phúc đột ngột giữa nơi đau khổ này, liền cúi đầu và để Johnny đưa ra khỏi tòa nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.