Mùa Đông Greenland

Chương 67:




Một tuần sau, Reykjavík, trong căn hộ của Dan.
Đã bước vào tháng Chín, mấy ngày trước, sau khi trở về từ Greenland, Dan đã kết thúc hợp đồng thuê tàu và làm việc ở Old Harbour trước thời hạn. Cậu định dọn dẹp hành lý để chuyển đến Greenland. Nina vẫn đang sống cùng Murphy ở Copenhagen, cậu vốn hơi lo lắng về thái độ của cô bé nhưng sau khi nghe cậu giải thích, cô bé nói chú đi đâu thì con theo đó, nên cậu đành thôi.
Cậu ký hợp đồng thuê nhà ba năm, lúc này hủy hợp đồng thì thủ tục hơi phiền phức. Cậu liên hệ trước với nhân viên quản lý, đối phương tỏ vẻ có một số giấy tờ cần ký trực tiếp nên hai bên thống nhất thời gian vào sáng nay.
Cậu không có nhiều hành lý nên chỉ định dọn dẹp nhà trước rồi thu dọn đồ đạc sau.
Vừa lau sạch cửa sổ ban công phòng khách, chuông cửa đã vang lên.
Cậu tưởng là nhân viên quản lý chung cư đến sớm nên vừa đáp vừa leo xuống thang. Kết quả vừa đặt chân phải xuống thì trượt chân, vấp chân khiến cái thang bị đổ, xô nước bị nghiêng làm nước bắn tung tóe trên sàn.
Có vẻ người ngoài cửa cũng nghe thấy tiếng động bên trong nên không ngừng bấm chuông, gấp gáp gõ cửa mấy cái liền.
“Tới ngay đây.” Dan bất lực nhìn đống hỗn độn dưới sàn rồi bước tới mở cửa.
Không ngờ vừa mở ra đã thấy một gương mặt quen thuộc.
“August? Sao anh lại ở đây?” Dan có vẻ ngạc nhiên.
Người đàn ông không đáp lời cậu, anh cau mày nhìn về phía sau: “Em đang làm gì vậy?”
Khi bước vào phòng, nhìn thấy cái thang bị đổ và vũng nước trên sàn, anh quay đầu lại: “Em bị ngã à?”
Dan: “… Không, chỉ trượt chân thôi.”
August nhìn cậu từ trên xuống dưới, Dan không thể nhịn được cười: “Em đâu tới mức lau cái cửa sổ cũng đứng không xong?”
August nhíu mày: “Để anh.”
Dan không tranh với anh, cậu vào phòng tắm lấy cây lau sàn, tiếp tục câu hỏi vừa rồi: “Sao anh lại tới đây? Không phải anh nói phải tới Copenhagen để báo cáo sao?”
August cởi áo khoác vắt lên ghế sô pha, anh dựng cái thang lên, động tác này làm lộ thắt lưng gầy: “Phải tới tổng bộ báo cáo nhưng chiều qua đã xong rồi, anh tới đây sáng nay.”
“Không cần trở về căn cứ ạ?” Dan hơi nghi hoặc.
“Anh xin nghỉ phép.” August nói qua loa.
Dan: “… Lần trước anh chưa xài hết ngày phép à?”
“Ứng trước năm sau, có vấn đề gì không?”
Dan: “…” Anh là sếp, anh nói gì cũng đúng.
Hai người cùng dọn thì xong rất nhanh. Đã qua 11 giờ, August nhìn đồng hồ đeo tay: “Nhân viên quản lý hẹn em lúc mấy giờ?”
Dan nhún vai: “Khoảng giữa trưa, chắc cũng sắp tới rồi.”
August nhìn quanh: “Hành lý của em đâu?”
Dan tự rót một ly nước, vừa xoa lưng vừa ngồi xuống ghế sô pha: “Không có nhiều đồ, lát em dọn sau.”
“Chỉ có mấy bộ đồ này thôi hả?” August chỉ vào giá quần áo cạnh giường.
Dan quay đầu nhìn: “Còn một số trong thùng carton bên dưới.”
August không trả lời, tới lúc Dan quay đầu lại thì anh đã lấy hết quần áo trên giá treo xuống và đặt lên giường.
“Anh gấp gáp thế làm gì?” Cậu bước tới.
August không nhìn cậu, nghiêm túc gấp từng bộ đồ một: “Anh đã mua vé buổi chiều, em theo anh trở về Copenhagen.”
“Vội như vậy?” Dan hơi kinh ngạc.
“Anh chỉ có hai ngày nghỉ, đương nhiên phải tận dụng thời gian.” August nói như thể đương nhiên.
Dan ngồi xuống mép giường, khẽ ngẩng đầu lại gần August: “Gấp gáp dẫn em trở về như vậy sao?” Hơi thở của cậu rất nhẹ, lướt qua mặt August mang theo sự ám muội khó tả.
August nắm cằm cậu, lại gần đối diện với đôi mắt màu lục bảo: “Đương nhiên…”
Hơi thở của hai người quấn quít, chẳng mấy mà lại khiến đống quần áo được gấp gọn gàng thành một mớ hỗn độn.
Tới lúc hai người sắp không kìm lòng được, ngoài cửa lại vang lên tiếng chuông lanh lảnh.
Dan khẽ đẩy anh ra, không nhịn được cười: “Chắc là nhân viên quản lý chung cư tới.”
August bất mãn đè tay cậu lại, cúi người về phía Dan, đôi mắt xanh xám yên lặng dõi theo cậu.
Dan bị anh làm rung động, cậu ngẩng đầu hôn lên khóe môi anh: “Anh bảo vội lắm mà?”
August đưa tay bóp hông cậu rồi mới chịu thả người ra.
Khuôn mặt Dan vẫn còn ửng hồng, cậu đứng dậy vuốt phẳng chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, bước tới mở cửa.
Vì vấn đề hoàn tiền nên có rất nhiều giấy tờ cần phải ký, có rất nhiều vấn đề vụn vặt, Dan và nhân viên quản lý ngồi trên ghế sô pha, vừa xác nhận vừa ký tên, cũng không để ý tới August đang thu dọn ở phía sau.
Xử lý xong tất cả đống giấy tờ rồi tiễn nhân viên quản lý đi thì cũng đã 1 giờ, lúc này cậu mới thấy đói, quay đầu nhìn về phía August: “Ra ngoài ăn nha anh?”
August ngồi ở mép giường nhưng không đáp lời. Anh đang cầm thứ gì đó trong tay và cúi đầu, không rõ đang suy nghĩ điều gì.
Dan thấy lạ nên bước tới: “Sao anh…”
Nói được nửa chừng thì cậu khựng lại: Tủ đồ dưới gầm giường không biết đã bị mở ra từ khi nào. Chiếc khăn quàng màu đen được bỏ sang một bên, một tay August cầm lá thư của Mia, tay kia cầm khung ảnh chụp chung của ba người.
Dan vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để kể cho August về Mia. Lúc này chân tướng lại ập đến khi cậu chưa kịp chuẩn bị, Dan đột nhiên cảm thấy không thở nổi.
“Anh… biết rồi ư…” Sau một hồi im lặng, cậu ngập ngừng nói.
August ngẩng đầu, mắt đỏ hoe nhìn cậu: “Chuyện từ khi nào?”
“Ừm… chúng ta đi ăn trước nhé, em…” Dan luống cuống.
August lắc đầu: “Em không chịu tiết lộ thông tin về nhiệm vụ bí mật của mình ở Bắc Ireland, vì đối tượng nhiệm vụ của em là Mia? Người trong khung ảnh này là ai? Tại sao Mia lại nói… trong thư của Mia….” Anh nhắm mắt, không nói hết câu.
Dan im lặng vài giây, rồi ngồi xuống bên cạnh anh, cầm lấy lá thư của Mia trên tay anh rồi chậm rãi nói: “Là Jason. Vị hôn phu của Mia.”
“Vậy… cậu ta đã chết?”
“Ừ, là C ra tay.”
Cái tên xưa cũ này gợi lại vài ký ức mơ hồ trong tâm trí August: “C? Thế nên năm ấy khi làm nhiệm vụ ở khách sạn Nimb, hắn mới nói như thế…? Em cắt đứt liên lạc cũng bởi vì…”
“Đúng, lúc đó em cắt đứt liên lạc vì không muốn để hắn nói thêm, khiến anh phát hiện.”
“Tại sao?!” August nổi cáu.
Dan nhìn đôi mắt đỏ hoe của anh, bỗng cảm thấy tim mình như thắt lại: “Xin lỗi anh, August. Em… nhiệm vụ đó thất bại, là do sai lầm của bọn em nên gây ra thương vong, em không hoàn thành trách nhiệm của mình. Mia là người thân duy nhất của anh, nhưng bọn em… Em rất xin lỗi. Giấu anh cũng chỉ vì… em không muốn anh đau khổ.”
August im lặng một lúc lâu, cuối cùng anh đặt lá thư của Mia lên tủ đầu giường, một tay giữ sau gáy Dan rồi chạm vào môi cậu.
Nụ hôn này mang theo sự tuyệt vọng và tan nát cõi lòng.
Môi Dan bị răng anh cắn rách, mùi máu thoảng qua giữa môi răng, cậu không nhịn được kêu rên, choàng tay qua vai August trấn an anh.
Đây là lần đầu tiên August xông vào mà không có màn dạo đầu, Dan khó chịu cau mày, một tay siết lấy ga giường, một tay vẫn dịu dàng vỗ về lưng August. Cậu hơi nghển cổ, rắc từng nụ hôn nhỏ vụn xuống đuôi lông mày của August: “Đã qua cả rồi, August. Không sao, giờ Mia sống tốt lắm. Khi nào mọi chuyện kết thúc em sẽ dẫn anh tới thăm cô ấy…”
Phát tiết xong một lần, động tác của August dịu dàng hơn nhiều. Anh ôm cậu trong ngực, ấn một tay lên hông cậu. Dan dựa vào vai anh, đôi mắt khép hờ, nghe mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh mà hơi buồn ngủ.
“Lúc đó… em nghĩ gì?”
“Hả? Lúc nào?” Dan bối rối mở to mắt.
August dừng lại một lúc rồi mới khẽ nói: “Mia và vị hôn phu của con bé… khi họ bị bắn.”
“Lúc đó…” Dan cười, mệt mỏi dụi vào hõm vai anh: “Thật sự lúc đó em chẳng nghĩ gì cả, chỉ muốn tìm thấy kẻ nổ súng, không thể để hắn có cơ hội bóp cò lần thứ hai.”
August không đợi âm cuối của cậu rơi xuống, anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cậu.
“Anh rất… Anh… xin lỗi. Đó vốn là trách nhiệm của anh, em đã gánh vác thay anh quá nhiều…”
Dan lắc đầu, ngắt lời anh: “Em đã nói rồi, anh không bao giờ cần phải nói lời xin lỗi với em. Không cần hổ thẹn, đó là những việc em nên làm, là nhiệm vụ của em khi ấy.”
August khẽ nâng mặt Dan rồi nhìn thẳng vào mắt cậu: “Sau khi nhiệm vụ kết thúc thì sao? Một mình em âm thầm giúp Mia và anh, giấu giếm anh lâu như vậy, làm bao nhiêu chuyện vất vả, anh rất đau lòng.”
Viền mắt Dan bỗng nóng lên, cậu khẽ cúi đầu, tựa trán vào vai August.
Vài giây sau, cậu có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của August phả vào tai mình: “Anh yêu em.”
Dan vẫn đang sững sờ, còn August khi nói ra câu ấy thì viền mắt đỏ hoe. Cuối cùng anh cũng hiểu thế nào là nơi ta an lòng*, thế nào là bụi trần lắng xuống*.
(*) 吾心安处 Xuất phát từ câu “Nơi nào lòng này an định thì là quê hương ta” trong tác phẩm <Định phong ba – Nam Hải quy tặng Vương Định Quốc thị nhân ngụ nương> của Tô Thức. Đọc thêm tại đây.
尘埃落定 Chuyện đã có kết quả, kết cục đã định.
Thì ra đây mới thực sự là cảm giác yêu một người.
Anh đã từng nghĩ mình đánh mất Arthur, lời thú nhận trước lúc lâm chung của cậu luôn là cái dằm trong tim anh. Anh chưa kịp ngẫm nghĩ về mối quan hệ với Arthur thì người đó đã ra đi mãi mãi, để lại cho anh một đề bài nan giải.
Anh từng nghĩ có lẽ mình cũng yêu Arthur, cho nên anh cố chấp canh giữ nơi đó năm này qua năm khác, cố chấp từ chối tất cả mọi người, cố chấp tua đi tua lại hồi ức của họ từ tận đáy lòng.
Nhưng mãi đến giờ phút này, anh mới chợt nhận ra, tình yêu đích thực không cần phải cân đo đong đếm nhiều như vậy, yêu là bản năng.
Nếu như bạn yêu ai đó, chỉ cần nhìn thấy người ấy thôi là bạn sẽ hiểu, ngoại trừ người ấy thì chẳng còn ai khác trong quãng đời còn lại.
Một ngày sau, Copenhagen, Sân bay Quốc tế Kastrup.
Dan và August đứng trước nhà ga số 3. Gió mùa thu khô mát nhưng lòng bàn tay August lại rịn một lớp mồ hôi mỏng.
“Theo thông tin trên bảng chỉ dẫn, chuyến bay của con bé đã hạ cánh cách đây mười phút? Sao vẫn chưa thấy đi ra?” Giọng August toát lên vẻ lo lắng.
Dan nhìn sắc mặt August, vừa thấy mắc cười vừa thấy thương, cậu giơ đôi tay họ đang vào nhau lên, khẽ hôn lên mu bàn tay anh: “Đừng căng thẳng quá, cô ấy sẽ đi ra nhanh thôi.”
Một nhóm hành khách ùa đến lối ra, Dan tinh mắt nhìn thấy mái tóc đỏ trong đám đông, cậu giơ tay gọi: “Mia! Lối này.”
Mia chỉ mang theo một chiếc ba lô nhỏ gọn, nghe tiếng Dan gọi thì nhìn về phía họ. Khi nhìn thấy người đứng bên cạnh cậu, cô không thể kìm nén được, bước vội hai bước về phía trước, nhào vào lòng August, giọng nghẹn ngào: “Anh ơi…”
Nửa tiếng sau, ba người ngồi trong một nhà hàng ở trung tâm Copenhagen.
Mia nắm chặt tay August suốt dọc đường. Sau bao nhiêu năm, cả hai dường như có không biết bao điều muốn nói cho đối phương. Dan tủm tỉm cười theo sau họ. Mãi đến khi ngồi xuống, Mia mới nhận ra hình như có điều gì đó không đúng.
Đầu tiên cô nhìn Dan, rồi lại quay sang August, sau đó ngập ngừng hỏi, “Vậy hai người là…?”
August mỉm cười: “Tuy cả hai đã biết nhau, nhưng hãy để anh giới thiệu chính thức. Mia, đây là bạn đời của anh, Dan.”
Mia há to miệng, nhất thời chưa thể chấp nhận, cô nhìn Dan: “Nhưng lúc trước không phải cậu nói…”
Dan tỏ vẻ hối lỗi: “Xin lỗi Mia, lúc đó tớ tưởng tớ và August sẽ không bao giờ gặp lại, nên…”
August nghe thấy bèn hỏi: “Nên làm sao…?”
Mia xua tay: “Không còn quan trọng. Em mừng cho hai người,” Cô cầm tay August đang đặt trên bàn ăn: “Thực lòng.”
Ăn được nửa chừng, Mia như chợt nhớ ra điều gì: “À đúng, mấy năm trước em đã chuyển tro cốt của bố về đây, dẫu sao mẹ cũng ở bên này, em nghĩ bố cũng không muốn một mình lạnh lẽo ở nước Anh.”
Giọng cô mang theo sự thương cảm.
August sửng sốt, vẻ mặt chợt xúc động: “Vậy cũng tốt, lâu rồi anh chưa tới thăm họ.”
Mia nhìn Dan rồi quay sang August: “Ngày mai chúng ta cùng đi nhé.”
August cũng nhìn sang Dan, tựa như nghĩ tới điều gì, ánh mắt anh dịu dàng: “Được.”
Nghĩa trang gia đình August nằm trong Nhà thờ Anh giáo, đó không phải là một điểm tham quan nổi tiếng ở Copenhagen. Bản thân nhà thờ cũng không lớn, sáng sớm hôm sau họ đến vẫn khá vắng vẻ.
Ánh nắng rọi qua kẽ lá, chim sơn ca vui vẻ hót líu lo trên cành, mọi thứ bình yên đến lạ.
Dọc đường, August và Mia đi trước thì thầm gì đó với nhau, Dan tụt lại phía sau mấy bước, thi thoảng Mia lại quay đầu trộm nhìn cậu.
Khi đi đến trước nhà thờ, August dừng bước, chờ Dan đi đến bên cạnh thì nắm lấy tay cậu, Mia lại thành tụt lại phía sau.
Cả ba vòng ra nghĩa trang phía sau nhà thờ dưới sự dẫn đường của vị cha xứ, ông hơi khom lưng cúi chào họ rồi đi trước.
Ngôi mộ của ông bà Field nằm song song với nhau ở phía sau vị trí trung tâm, August cúi người đặt bó hoa xuống trước bia mộ, ánh mắt dừng trên mặt đá cẩm thạch lạnh lẽo một lúc rồi mới mở miệng: “Bố, mẹ, con xin lỗi vì lâu rồi mới tới thăm hai người. Mia và con đều sống tốt, ông nội vẫn đang đóng quân ở nước ngoài, tuy ít khi gặp nhau nhưng con đoán ông vẫn khỏe mạnh…”
Dan đứng phía sau anh, lắng nghe anh trò chuyện. Cậu lớn lên trong trại trẻ mồ côi, chưa bao giờ biết có gia đình là thế nào, nhưng người đàn ông trước mặt đã cho cậu tất cả.
Tình yêu của anh tựa như đại dương. Tuy tĩnh lặng nhưng càng ở bên nhau lâu thì càng cảm nhận được sự nặng tình và nồng nàn bên dưới vỏ bọc yên ả.
Dùng cuộc đời ngắn ngủi để so với dòng chảy vô hạn của thời gian.
Cậu cho tay vào túi, khẽ vuốt ve viên “hóa thạch” luôn mang theo bên người.
“… Hôm nay tới thăm bố mẹ, thực ra còn vì một chuyện, con muốn xin bố mẹ làm chứng…”
Giọng August chợt kéo cậu trở lại hiện thực.
Làm chứng?
Cậu đang nghi hoặc thì người đàn ông trước mặt đã quay lại, quỳ một gối xuống trước mặt cậu. Trong bàn tay anh là một chiếc hộp nhung màu xanh đậm, một chiếc nhẫn bạc lẳng lặng nằm trên nền vải nhung đen.
Trông anh hơi lo lắng, anh ngước lên nhìn vào mắt Dan, khẽ nói:
“Xin hãy là ban ngày vĩnh hằng, hãy để ánh dương của em thành hoàng hôn của tôi, và chúng ta sẽ chẳng bao giờ chia cách.
Xin hãy là hoàng hôn vô hình, hãy để nỗi bất an và khao khát của tôi thành hoàng hôn của sự do dự trong em, thành màu sắc của những gì em không chắc chắn…”
Khi anh đọc đến câu thứ hai, mắt Dan đã nhòe đi.
Cậu cầm lấy chiếc nhẫn trong tay August và kéo người đàn ông đứng dậy, ngẩng đầu hôn anh.
Khi môi răng chạm vào nhau, cậu giúp anh đọc nốt câu thơ còn lại: “Xin hãy là màn đêm tăm tối, là màn đêm duy nhất, để cho em lạc lối, lãng quên chính mình, để những giấc mơ của em thắp sáng trên thân thể viễn xứ và chối bỏ của anh…”
(*) Trích trong tác phẩm The Book of Disquiet của nhà thơ Fernando Pessoa.
Cách đó không xa Mia đưa tay lên lau khóe mắt, ý cười trên khóe môi cũng càng sâu hơn.
Ngọn gió băng qua rừng thông xa xa mang theo khúc tráng ca từ biển khơi sâu thẳm:
“Khi em xuất hiện trước mắt tôi, mùa hè xướng ca trên tảng đá say mê. Tiếng ca mùa hạ của sự đồng cảm, tự do buồn bã rời bỏ chúng ta, khi chúng ta lặng im, khi những chiếc xẻng dài màu xanh của biển cả vờn dưới chân chúng ta, xa hơn bao giờ hết.
Mùa hè đang xướng ca nhưng trái tim em lại bơi về miền viễn xứ, tôi hôn lòng can đảm của em, lắng nghe những khi em rối bời. Theo những con sóng cô đơn đến đỉnh bọt nước, ở nơi những đức tính chết người đan vào thành cánh tay, nâng ngôi nhà của chúng ta lên cao.
Chúng ta không cả tin. Chúng ta bị vây nhốt.
Thời gian trôi.
Cơn bão qua.
Thế giới quay lưng. Tôi xót xa khi trái tim em không còn dõi theo tôi nữa. Tôi yêu em, gương mặt ấy giờ đã xa dần, trong niềm hạnh phúc trống trải. Tôi yêu em, đổi thay mọi thứ, hết lòng vì em.”
(*) Bài thơ Fastes của nhà thơ René Char. Mình để bản gốc ở cuối chương nhé.
Kết thúc chính văn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.