Một tuần sau, Reykjavík.
Ngay khi tàu cập cảng, toàn bộ thủy thủ đoàn của “Cá voi trắng” được đội điều tra của công ty vận tải biển và các ban ngành liên quan đưa đi. May là tuy bị đắm tàu nhưng không có thương vong, các thuyền viên bình thường bị thẩm vấn hai vòng thì được thả. Chỉ có thuyền trưởng, thuyền phó một, thuyền phó hai và những người chịu trách nhiệm liên quan là phải ở lại.
Bị đội điều tra nhốt trong phòng mấy ngày, được hít thở không khí trong lành bỗng trở thành điều đáng quý.
Dan mở di động, mấy tin nhắn nhảy ra trên màn hình, cậu mở ra đọc từng cái một, ngoại trừ xưởng đóng tàu báo có thể tới nhận tàu thì còn có mấy tin nhắn quảng cáo linh tinh, lẫn trong đó là hai tin nhắn của August, thời gian từ bốn ngày trước…
“Cách ly thẩm tra ở căn cứ bắt đầu rồi, trong lúc này bọn anh không thể liên lạc với bên ngoài, chờ tin anh nhé.”
Dan cau mày. Theo lý thuyết, việc thẩm tra định kỳ thường chỉ qua loa, không mất quá nhiều thời gian, cũng không yêu cầu cách ly những người liên quan. Nhưng sau tin nhắn này, August không gửi thêm tin nào nữa.
Cậu lướt tiếp xuống dưới, tin nhắn gần nhất là của Mia, thời gian từ ba ngày trước…
“Dan, do núi lửa hoạt động nên khóa học của bọn tớ kết thúc sớm, tớ đã trở về Bắc Ireland. Mấy ngày nay không liên lạc được với cậu, thấy tin nhắn thì gọi lại cho tớ nhé.”
Cậu ngẫm nghĩ, quyết định gọi cho Mia trước.
Sau khi nối máy, đầu dây bên kia hơi ồn ào, Dan chỉ nghe thấy tiếng “alo” của Mia, sau đó là tiếng rè rè chói tai rồi âm thanh nghe rõ ràng hơn.
“Dan à? Mấy ngày nay cậu đi đâu vậy? Nghe nói có một vụ đắm tàu, cậu không sao chứ?”
Dan khẽ mỉm cười: “Đúng là tàu của bọn tớ, nhưng cậu yên tâm, không có thương vong. Tớ trở về Reykjavík rồi, mấy hôm trước tham gia điều tra nội bộ nên mới không liên lạc được.”
Mia thở dài: “Cậu không sao thì tốt, tớ định bảo là phải đi sớm. Vốn định chờ cậu về thì dẫn đi thăm nhà thờ của chúng tớ.”
“Núi lửa phun trào không ảnh hưởng đến chuyến bay chứ? Hay các cậu đi tàu?”
Mia “ừ” một tiếng: “Vận chuyển đường biển vẫn diễn ra bình thường. Ngày thứ hai núi lửa phun trào, nhà trường gửi thông báo khẩn cấp, yêu cầu tất cả du học sinh phải bắt tàu trở về ngay hôm sau.”
“Bạn cùng lớp đang ở cùng cậu à?”
“Ừ, yên tâm, Catherine đi cùng tớ, ngoài ra còn có 4, 5 học sinh chủng viện* nữa.”
(*) Chủng viện là nơi đào tạo các chủng sinh, tu sĩ Công giáo trở thành linh mục.
“Ồ, vậy thì tốt.”
“Cậu định ở đó tới bao giờ? Thẩm tra nội bộ kết thúc rồi à?”
Dan do dự vài giây, quyết định không nhắc tới chuyện của mình và August. Cậu không trả lời mà hỏi thăm bóng gió, “À, Mia, tớ nhớ cậu nói mấy năm nay vẫn liên lạc với anh trai cậu, ờ, August ấy?”
Mia chợt cảnh giác: “Có liên lạc, sao đột nhiên lại nhắc đến ảnh?”
“Không có gì, tớ chỉ đang nghĩ hai người không gặp nhau đã nhiều năm, nhưng đâu thể chỉ mãi liên lạc qua email.” Giọng Dan lấp lửng.
Mia khựng lại, cười nhẹ: “Tớ cũng muốn gặp ảnh, nhưng để tránh những rắc rối không đáng có… cậu biết mà, thôi quên đi. Có cơ hội gặp dĩ nhiên là tốt, nhưng nếu không có cơ hội, chỉ cần biết rằng ảnh vẫn sống tốt là được. Á… cẩn thận!”
Dan bị cô làm giật mình: “Sao vậy?”
Có lẽ Mia cầm điện thoại ra xa nên chỉ nghe được mấy câu Xin lỗi, không khiến ngài bị bỏng chứ.
Một lúc sau giọng cô mới vang lên trong ống nghe: “Không sao, vừa nãy không cẩn thận va phải một người làm đổ cà phê của anh ta. Chắc tớ phải đi thay quần áo. Tạm thế nhé Dan, khi nào tới Belfast tớ sẽ gọi lại. Bái bai.”
Dan cúp máy rồi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một hồi, bỗng cảm thấy hơi rầu rĩ. Đến giờ cậu vẫn chưa nói với August về chuyện của Mia. Cậu biết August không thể để mất người thân duy nhất, nhưng nếu nhắc tới chuyện năm ấy ở Belfast và lý do cậu tới Sao Thiên Lang thì sẽ không tránh khỏi một hồi sóng gió.
Ngoại trừ những suy nghĩ riêng khiến cậu không muốn August biết chuyện này, còn một lý do nữa là Mia từng nói không muốn August biết về vụ tai nạn mà Jason, vị hôn phu của Mia gặp phải năm đó. Cậu cũng có suy nghĩ ích kỷ tương tự.
Người ấy đã có quá nhiều gánh nặng trên vai. Trách nhiệm khiến anh phải cam chịu hy sinh nhiều thứ. Dan từng nghe anh kể về những kỷ niệm xưa, cậu không muốn nhìn thấy sự đau thương trong mắt người ấy thêm lần nào nữa.
Có những bí mật không bao giờ cần được tiết lộ. Để bảo vệ những người thân yêu, có ai không trĩu nặng cõi lòng.
Sững người một lúc, cậu vào danh bạ, bấm số August.
Nhưng chỉ có giọng nữ máy móc đáp lại: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Quý khách vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng ‘bíp’…”
Cậu không để lại lời nhắn mà cúp máy luôn, bỗng cảm thấy bồn chồn, cậu đi về phía quán bar của Harvey.
Giữa tháng Bảy nhưng mùa du lịch của Reykjavík vẫn chưa kết thúc. Những con phố đắm mình trong ánh chiều tà, trên gương mặt mọi người đều mang nụ cười dễ chịu.
Dãy bàn nhìn ra phố của Colena vẫn kín chỗ như thường lệ, Dan đẩy cửa bước vào quán bar.
Chuông gió trên cửa phát ra một tiếng kêu lanh lảnh, Harvey ngẩng đầu lên từ sau quầy bar, nhìn thấy người tới thì mỉm cười: “Cuối cùng cũng trở về.”
Dan bước tới đập tay với y: “Cho tôi cốc nước đá.”
Harvey rót cho cậu một cốc nước, tiện tay thả thêm lá bạc hà: “Chuyến này thế nào? Gặp chuyện may mà không sao nhỉ?”
Dan nhận lấy, nhấp một ngụm: “Coi là vậy, chỉ tiếc ‘Cá voi trắng’, đáng ra nó có thể phục vụ thêm 5, 7 năm nữa.”
“Không có thương vong là may mắn lắm rồi. Nếu không thuyền trưởng của các cậu thật sự không chịu nổi.”
Dan thở dài: “Giờ họ vẫn đang trong quá trình thẩm tra.”
Harvey nhìn cậu: “Đừng lo, không sao đâu, chỉ theo quy trình thông thường thôi.”
Thấy Dan im lặng, Harvey ngơi tay, cẩn thận quan sát cậu rồi nhướng mày: “Có vẻ chuyến này cậu còn có thu hoạch khác.”
Dan lơ đễnh hỏi: “Thu hoạch khác?”
Harvey dựa vào quầy bar, ghé sát vào cậu, hứng thú nói: “Ngài thiếu tá đâu rồi? Nghe nói lần này hắn cũng lên tàu ‘Cá voi trắng’?”
Dan mất tự nhiên ho khan một tiếng, khóe miệng không giấu được ý cười: “Không có gì.”
Harvey thấy rõ ánh mắt cậu, y vỗ tay: “Chà, có vẻ tôi đã thắng.”
Dan nghi hoặc: “Thắng gì?”
“Hai người xác định quan hệ chưa?”
“… Rồi.”
“Vậy thì tốt. Joe đánh cược với tôi, em ấy cá rằng ngài thiếu tá sẽ phải chán nản quay về. Tôi thì cá hai người sẽ về với nhau. Tôi thắng.”
Dan cạn lời: “… Tôi không biết hai người còn có sở thích này.”
“… Cái gì? Anh nói sao?” Dan còn chưa dứt lời, đúng lúc Joe đẩy cửa vào, lao đến quán bar như một viên đạn, nắm lấy tay Dan: “Anh về rồi! Không phải! Tôi không nói chuyện này! Đương nhiên anh về thì tôi vui lắm! Nhưng tôi muốn hỏi anh vừa nói gì? Sao Harvey lại nói ảnh đã thắng?”
Dan sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng đã vô thức trả lời: “… Tôi và August ở bên nhau.”
Joe thực sự kinh ngạc: “Sao có thể? Không phải anh…”
Harvey khụ một tiếng, ngắt lời cậu ta: “Thôi, Joe, họ đã xác nhận mối quan hệ, em thua rồi.”
Joe bực bội trừng mắt với Harvey, lát sau thả tay Dan ra rồi ủ rũ gục người trên quầy bar: “Tiêu rồi, vất vả lắm mới tiết kiệm được mấy đồng, lại bị anh lột sạch.”
Harvey nhìn cậu ta đầy ẩn ý: “Anh nhớ đâu có nói là cược tiền.”
Joe liếc mắt nhìn y: “Em thuê nhà của anh, không có tài sản nào khác, chỉ có mỗi tiền lương, anh còn muốn gì nữa?”
Harvey cười, không nói gì.
“Không được! Chờ đã! Chẳng lẽ hai người bẫy em? Dan, nói thật đi, sao anh lại đột nhiên cặp với người đó? Sao Harvey đoán được nhỉ?” Joe chợt ngồi thẳng người, đăm đăm nhìn Dan.
Harvey buồn cười, xoay đầu cậu ta về phía mình, giơ ngón trỏ: “Để anh trả lời em. Thực ra rất đơn giản, ngay đêm Dan đánh lũ nhóc đó anh đã đoán được.”
Dan bất lực: “Đừng nói linh tinh Harvey ơi. Lúc đó tôi với ảnh mới gặp, sao anh biết được.”
Harvey lắc lắc ngón tay: “Không, không, không, chính xác là gặp lại. Cho tôi hỏi một câu: Có một người mà cậu không thể chịu được khi người ấy không vui, không thể chịu được khi người ấy nhíu mày, không thể chịu được khi người ấy vất vả, không thể chịu được khi người khác soi mói chỉ trích người ấy, cậu nghĩ là vì sao? Chỉ có một câu trả lời, đó là vì cậu thương người ấy. Cậu có thương một người xa lạ không? Dĩ nhiên là không. Cho nên kết luận là, cậu yêu người ấy. Nếu cậu còn yêu anh ta, tất cả những chuyện sau đó đều dễ giải thích.”
Dan: “…” Cậu đột nhiên cảm thấy Harvey nói khá hợp lý.
Joe trừng mắt nhìn họ rồi chán nản nằm xuống, một lúc sau lại nhìn Dan với đôi mắt sáng ngời: “Thôi bỏ đi, thua thì thua, tôi vẫn mừng cho hai người. Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên nghe anh kéo bản nhạc ấy, là đúng không? Tôi không muốn nghe giai điệu bi thương như vậy nữa.”
Dan không khỏi bật cười, thật lòng nói: “Cám ơn.”
Khi cậu rời khỏi Colena thì đã chạng vạng, vừa ra phố Ludwig thì đã nghe thấy có người gọi: “Dan?”
Cậu quay đầu lại, thấy Ralph ngồi trên xe đạp, một chân chống dưới đất. Nhìn thấy đúng là Dan, hắn thở phào nhẹ nhõm: “Cậu không sao thì tốt. Mấy ngày nay tin tức địa phương vẫn đưa tin về vụ tai nạn trên ‘Cá voi trắng’, các cậu còn được lên TV đấy.”
Dan lại gần hắn: “Tôi không sao. Anh dạo này thế nào?”
Ralph nhún vai: “Vẫn thế, cuộc sống ở đây khó mà có gì thay đổi.”
“Tôi… thực ra, dạo trước tôi đã gặp Mia.” Dan ngập ngừng nói, “Trước khi tôi đi biển. Hôm nay tôi nhận được tin của cô ấy, toàn bộ nhóm du học sinh đã về nước. Tôi nghĩ anh…”
Ralph mỉm cười: “Cậu nghĩ anh sẽ quay về cùng cô ấy?”
Dan nhạy bén nhận ra ý khác trong lời của hắn, nhất thời không trả lời.
Ralph đậu xe đạp vào lề đường: “Hôm nay anh trực ở trang trại, buổi tối thì rảnh, đi uống nhé?”
Dan gật đầu.
Không giống một tháng trước khi lần đầu tới đây, giữa tháng Bảy trang trại ngập tràn sắc hoa, như thể biết đã cuối hè, những bông hoa hồ điệp màu tím và vàng xen lẫn hoa anh túc đỏ rực bao phủ sườn đồi đối diện. Đi qua sườn đồi, bước vào cánh cổng gỗ, lọt vào tầm mắt là những vườn hoa lộ thiên được chia lô gọn gàng. Những khóm hoa thuộc chi Đậu cánh chim màu trắng, vàng nhạt, cam, đỏ thẫm, xanh da trời nở rộ, hương hoa ngào ngạt trong không khí.
“Bên này.” Ralph đậu xe đạp bên hông vườn hoa, dẫn Dan vào nhà kính.
“Uống gì nào?” Ralph vừa nói vừa lục trong tủ.
Dan nhìn quanh, căn nhà không lớn, giữa phòng có một cái bàn bằng gỗ bạch dương và mấy cái ghế, bốn phía là kính trong suốt, có thể nhìn ngắm toàn cảnh trang trại.
“Buổi trưa mọi người thường ăn cơm rồi nghỉ ngơi ở đây, để anh xem… không có nhiều rượu lắm, whisky được không?”
Dan nói được, cậu kéo một cái ghế ngồi xuống.
Ralph rửa sạch hai cái ly thủy tinh, rót cho mỗi người một phần ba ly rượu. Hắn nâng ly trước, nhấp một ngụm rồi nói: “Anh định cuối tháng hết hợp đồng với trang trại thì sẽ tới Longyearbyen. Sếp nói Đan Mạch và Iceland cùng hợp tác trong một dự án nghiên cứu, về thực vật thì phải, cần tới Svalbard chừng ba tháng để lấy mẫu. Nhóm nghiên cứu của họ cần một số lính đánh thuê, chắc để làm công tác bảo vệ. Anh đã nộp đơn, nếu không có bất ngờ thì chắc sẽ được phê duyệt trong tuần này.”