Thói quen nghề nghiệp khiến August đã quen với việc chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Sau khi trở lại cabin, anh cất mọi thứ vào túi hành lý, giấy tờ quan trọng thì mang theo bên người.
Khoảng ba giờ chiều, Fitch phát thông báo cho tất cả hành khách về việc tạm thời hủy bỏ tuyến đường xem cá voi. Theo kế hoạch ban đầu, họ sẽ đi vòng quanh Greenland để xem cá voi Bắc Cực rồi mới trở lại Reykjavík, nhưng Fitch đã hủy bỏ hạng mục này với lý do “động cơ dự phòng gặp trục trặc, tàu cần quay về Iceland càng sớm càng tốt”. Ông cũng cam kết sẽ hoàn trả các khoản phí liên quan cho mỗi hành khách khi trở lại điểm xuất phát.
Vì là “động cơ dự phòng”, cùng với danh tiếng tốt của “Cá voi trắng” trong nhiều năm qua, thông báo đột ngột này không khiến du khách hoảng sợ hay bất mãn. Cùng lắm thì có vài người trách móc, nhưng sau khi thuyền viên giải thích về yếu tố an toàn thì họ cũng không phàn nàn thêm.
Hôm nay tất cả các khoang đều yên bình, buổi chiều August tìm được một cái ghế dài không mái che đầy thư thái ngoài boong tầng một. Trong lúc chờ Dan tan làm, anh vừa uống cà phê vừa nhàm chán lướt tin tức bằng di động.
Heath gọi đến khi vừa tròn 6 giờ chiều, August vừa nheo mắt nhìn về phía buồng lái vừa tiện tay nhấn nút trả lời.
“Alo, Heath?”
“August, ông vẫn đang ở Iceland à? Có đọc báo địa phương không vậy?” Giọng Heath có vẻ lo lắng.
“Coi như đang ở Iceland, báo địa phương làm sao? Có chuyện gì hả?”
Heath bỏ qua cụm từ “coi như” lấp lửng, giọng y nghiêm túc: “Vệ tinh giám sát của căn cứ vừa nhận được tin một ngọn núi lửa phun trào ở Iceland, chưa xác định được vị trí cụ thể. Nếu ông ở đó thì phải cẩn thận.”
August dần cau mày: “Núi lửa phun trào?”
“Đúng, chiều nay bọn tôi nhận được báo cáo về tình hình hoạt động bất thường ở vùng biển lân cận, sau đó là hình ảnh đồng bộ hóa từ vệ tinh. Hình ảnh khí quyển rõ ràng có điều bất thường. Dựa vào vị trí địa lý, gần như có thể khẳng định núi lửa phun trào.”
August bật dậy khỏi ghế, nhìn thấy Dan đang đi về phía mình từ cách đó không xa, anh nói ngắn gọn với đầu dây bên kia: “Biết rồi, tôi sẽ chú ý. Cám ơn ông, Heath.” Nói rồi anh cúp máy.
Từ xa Dan đã thấy vẻ mặt August thay đổi, cậu vừa cử động cái cổ đau nhức vừa hỏi: “Sao vậy anh?”
“Bên em có nhận được thông báo khẩn từ Reykjavík không?”
Dan thấy khó hiểu: “Thông báo gì cơ? Em không thấy.”
August giơ điện thoại lên: “Heath vừa gọi cho anh, nói rằng phía căn cứ đo lường được Iceland có núi lửa phun trào, hiện tại vẫn chưa xác định được tình hình cụ thể.”
Cùng lúc đó, trong buồng lái, tiếng chuông liên hệ đường dây nóng của trụ sở chính Reykjavík vang lên trong tuyệt vọng.
Dan tiêu hóa thông tin trong lời nói của August, chầm chậm lặp lại: “Núi lửa phun trào? Anh có chắc không?”
“Khá chắc, nếu bên em vẫn chưa nhận được thông báo từ trụ sở chính thì anh nghĩ nên thông báo cho thuyền trưởng.”
Vẻ mặt Dan trở nên nghiêm túc, cậu không do dự thêm, quay đầu nhìn về phía buồng lái: “Đi thôi anh.”
Hai người vừa bước đến cửa buồng lái thì đụng phải Charzo đang vội vã ra ngoài.
Vẻ mặt u ám của Charzo bỗng bừng sáng khi nhìn thấy Dan: “Tôi đang định tìm cậu, trụ sở chính vừa gửi thông báo núi lửa Katla ở Iceland phun trào. Giờ tôi sẽ phát thông báo cho toàn bộ tàu, cậu giúp tôi quan sát trong buồng lái nhé.”
Năm phút sau, thông báo khẩn vang lên khắp mọi ngóc ngách của con tàu: “Xin chào quý khách, tôi là Charzo Piekse – thuyền phó một của chuyến đi này. Sau đây là thông báo khẩn: Chúng tôi vừa nhận được thông báo từ trụ sở chính Reykjavík. Núi lửa Katla ở miền Nam Iceland phun trào vào lúc 5 giờ 47 phút chiều nay. Để đảm bảo an toàn cho chuyến đi, ‘Cá voi trắng’ sẽ thay đổi lộ trình. Đồng thời cân nhắc đến các hoạt động địa lý và ô nhiễm không khí do núi lửa phun trào, xin quý khách vui lòng ở lại trong cabin, không nên hoạt động ngoài boong tàu. Cảm ơn sự thông cảm và hợp tác của quý khách. Xin nhắc lại, tôi là Charzo Piekse – thuyền phó một của ‘Cá voi trắng’…”
Khi Charzo quay trở lại buồng lái, hắn cau mày tới mức có thể kẹp chết một con ruồi. Hắn cảm ơn Dan rồi thở dài thườn thượt: “Năm nay xui quá trời. Núi lửa phun trào đúng lúc này, chỉ mong có thể bình an quay về Reykjavík.”
Dan vỗ vai hắn, an ủi: “Nghĩ thoáng lên, có lẽ không tệ như chúng ta nghĩ. Cũng may đang là mùa hạ, dẫu sao vẫn có ánh mặt trời.”
Charzo chỉ vào khóe môi mình: “Nhìn nè, chưa gì đã bị rộp.”
Dan vừa định nói thì August đã bước tới, anh ngang ngược xỏ mười ngón tay vào tay cậu rồi nhìn sang Charzo, thản nhiên nói: “Tôi khuyên cậu nên bổ sung vitamin.”
Nói rồi anh dẫn Dan đi, bỏ lại Charzo tức giận tới trừng mắt.
Anh dẫn Dan quay về cabin tầng hai, cậu hơi buồn cười: “Anh cứ nhằm vào Charzo làm gì.”
August nhìn sang cậu, ung dung nói: “Do hắn mang ý xấu đấy chứ.”
Dan nhại theo giọng anh: “Không ngờ em được săn đón thế nhỉ?”
August im lặng vài giây rồi cúi đầu lại gần Dan, gần tới mức có thể nhìn thấy hàng mi mảnh dài của cậu: “Em là sao trên trời, là điều duy nhất vĩnh hằng trong cuộc đời anh.”
Giọng anh rất khẽ, hơi thở phả vào mắt Dan, hàng mi của cậu khẽ run lên như không thể chịu nổi.
Vừa nói, nụ hôn của anh rơi xuống như chuồn chuồn lướt nước, anh đè cậu xuống chiếc giường phía sau.
Rèm cửa sổ trong cabin không quá dày, dù được kéo kín thì với ánh nắng mùa này, căn phòng vẫn không tối hẳn.
Dan khó chịu trở mình, xốc chăn lên che đầu.
August dựa người bên cạnh cậu, anh khoác hờ áo choàng tắm, tóc còn hơi ẩm. Tay trái kẹp điếu thuốc, tay phải lật giở cuốn sách mỏng. Nghe thấy tiếng động, anh vén chăn cho Dan dễ thở.
Dan vốn không ngủ được, cảm nhận được hành động của August thì xốc chăn lên ngồi dậy. Cậu cầm điếu thuốc trên tay August rít một hơi, rồi bỏ lại điếu thuốc giữa những ngón tay anh, xoay người xuống giường: “Em đi tắm nhé.”
Khi cậu bước ra khỏi phòng tắm, August đã dụi điếu thuốc vào gạt tàn ở tủ đầu giường, đèn tường tỏa ra quầng sáng màu vàng dịu.
“Em hút thuốc chừng nào vậy?”
Dan mặc lại áo, ậm ừ nói: “Không nghiện, nhưng thi thoảng cũng hút một điếu.”
August thấy ánh mắt cậu tối đi, vừa định nói thì sàn phòng đột nhiên rung lắc dữ dội, Dan suýt thì không đứng vững.
August đỡ lấy cậu, vẻ mặt Dan cũng thay đổi. Hai người nhìn nhau rồi mặc lại đồ chỉ trong nửa phút. Dan mở cửa cabin và chạy về phía tầng một, August theo sát phía sau.
Có không ít hành khách chưa ngủ cảm nhận được vụ rung chuyển vừa rồi, họ mở cửa và trò chuyện ngoài hành lang, vẻ mặt không giấu được sự lo lắng.
Có người tinh mắt nhận ra đồng phục trên người Dan, bèn kéo cậu lại hỏi thăm tình hình. Dan vừa giải thích chưa rõ tình hình hiện tại, cố khuyên nhủ hành khách quay trở lại cabin, vừa cố thoát khỏi tay họ.
“Buông em ấy ra.” Trong lúc hỗn loạn, có một cánh tay ghì chặt tay Dan. Vẻ mặt August nghiêm trọng, giọng anh lạnh lùng.
Vị khách ghì lấy tay Dan bị anh dọa sợ, vội thả tay ra.
August gật đầu với Dan: “Em đi trước đi.”
Dan nhìn anh nhưng không nói gì, xoay người chạy về phía buồng lái.
August ngăn phía sau cậu, nhìn đám người trước mặt bằng ánh mắt nặng nề: “Chỉ buồng lái mới biết chuyện gì đang xảy ra, mấy người quấy rối ở đây cũng vô nghĩa. Hai người đại diện đi hỏi thăm tình tình hình với tôi, những người khác trở lại khoang. Ai cảm thấy lo lắng thì có thể đến nhà hàng ở tầng một đợi tin tức của chúng tôi. Trẻ em dưới 13 tuổi phải có người giám hộ đi cùng. Để an toàn, không ai được phép chạy nhảy hay làm ồn ngoài hành lang. Tôi nói vậy đã rõ chưa?”
Anh nói chuyện đâu ra đấy, mang theo sức mạnh trấn an lòng người.
Đám người im lặng giây lát, hai người đàn ông do dự bước ra: “Bọn tôi đi cùng anh xác nhận tình hình.”
August gật đầu, ánh mắt lướt qua đám người môt vòng rồi nói: “Chúng tôi xác nhận tình hình rồi sẽ trở lại thông báo cho từng khoang. Nếu có ai xuống nhà hàng thì tôi cần một người phụ trách thống kê nhân số. Hai cậu,” Anh chỉ vào hai người đàn ông, “Đi theo tôi.”
Một khi có người lãnh đạo, tình hình hỗn loạn sẽ được kiểm soát rất nhanh. Sự hoảng loạn trong đám đông được thay thế bằng việc thực hiện chỉ dẫn, nhanh chóng chia thành hai tốp, một trở lại cabin, một xuống nhà hàng ở tầng một bằng cầu thang mạn.
Trong buồng lái.
Fitch đứng trước bánh lái, vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng các khớp ngón tay siết bánh lái đã trắng bệch.
“Charzo, cho người đi xác nhận tình hình hư hại của thân tàu; Remy, đi kiểm tra xuồng cứu sinh; Andre gọi trụ sở chính chi viện trực thăng.”
Dan xông vào đúng lúc nghe thấy mệnh lệnh này.
Charzo nhìn thấy thì ra hiệu cho cậu đi cùng, họ dẫn theo hai, ba thuyền viên khác vội vã chạy về phía mạn phải tàu.
“Tình hình thế nào?” Dan khẽ hỏi Charzo.
Vẻ mặt Charzo rất tệ: “Chắc đâm phải tảng băng trôi. Tuyến đường này vốn an toàn, nhưng chắc do núi lửa chết tiệt hoạt động. Không rõ thân tàu hư hại chừng nào.”
Dan mím môi không nói gì.
Nhóm người đi từ cầu thang giữa xuống boong dưới. Khoang không thấm nước* ở mạn phải tàu bị nứt khoảng một mét, nước biển liên tục tràn vào thân tàu, khoang không thấm nước đã bị ngập đến bắp chân.
(*) Không thấm nước: Sau khi thân tàu chìm xuống nước hoặc các bồn chứa được xả sạch, dưới mức độ áp suất nước nhất định, kết cấu và thiết bị mái che tương ứng có tác dụng đảm bảo kín khí không thấm nước.
Charzo chửi thề một tiếng, lội nước tới chỗ vết nứt để xem xét. Trên vách khoang là màn hình theo dõi mực nước và áp lực nước, dữ liệu đang nhích dần tới cảnh báo đỏ.
Hắn đi sang phía bên kia thử hệ thống thoát nước, nghe thấy tiếng ầm ầm thì thở phào nhẹ nhõm, phất tay ra hiệu với mọi người có thể rời khỏi đây.
Khi họ quay trở lại buồng lái, hai nhóm khác đã báo cáo xong. Nghe Charzo nói xong, Fitch cũng thấy nhẹ lòng: “Tin xấu là thân tàu bị hư hại, tin tốt là chỉ có một khoang không thấm nước bị rò rỉ, hệ thống thoát nước vẫn hoạt động bình thường. Chúng ta đã kiểm tra toàn bộ 30 chiếc xuồng cứu sinh, không có vấn đề gì. Vừa rồi trụ sở chính cũng đã trả lời, do núi lửa phun trào nên trực thăng cứu hộ có thể đến trễ. Hiện tại cảng gần chúng ta nhất là Mestersvig của đảo Greenland.” Ông ngẫm nghĩ rồi quay sang Charzo…
“Charzo, cậu đi thông báo cho tất cả hành khách, cố gắng đưa tất cả đến nhà hàng mà không khiến mọi người hoảng loạn, sẵn sàng đối phó với tình huống khẩn cấp, Dan sẽ hỗ trợ cậu. Chúng ta đổi hướng, điểm đến của hành trình sẽ là Mestersvig. Andre liên lạc với Hải quân Đan Mạch thông báo về tình hình của chúng ta, yêu cầu giấy phép nhập cảnh đột xuất. Còn về đảo Greenland, phía Sao Thiên Lang…”
“Đừng lo về Sao Thiên Lang. Tôi sẽ chịu trách nhiệm liên lạc.” Một giọng nói bình tĩnh cất lên từ phía cửa buồng lái.
Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy August đứng ở cửa, vẻ mặt trịnh trọng.
“Cậu là?” Fitch nheo mắt đánh giá anh.
“August Field, hiện là chỉ huy trưởng của Sao Thiên Lang.” August nói rồi lấy ra giấy tờ của mình.
Fitch cầm lấy, sau khi xem xét kỹ lưỡng, ông đứng nghiêm, giơ tay phải lên kính cẩn chào August, trả lại cuốn sổ bìa da cho anh: “Chào ngài thiếu tá!”
August cũng chào đáp lễ: “Trong hoàn cảnh đặc biệt không cần bận tâm lễ tiết. Như tôi đã nói, tôi sẽ chịu trách nhiệm liên hệ với Sao Thiên Lang. Ông chỉ cần liên hệ với Hải quân Đan Mạch, nếu cần thiết tôi sẽ ra mặt. Hành trình kế tiếp… vất vả cho ngài, thuyền trưởng.”
.