Mùa Đông Greenland

Chương 52:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này thánh đường không một bóng người, ánh nắng từ khung cửa sổ hẹp hắt sáng lờ mờ trên những băng ghế.
Hai người ngồi xuống hàng ghế cuối, Dan quan sát bốn phía rồi trầm trồ: “Thật tráng lệ.”
(*) Nhà thờ Hallgrímskirkja nằm trên đỉnh của ngọn đồi và ở giữa trung tâm của thành phố, đây cũng được coi là một trong những công trình nổi tiếng nhất về kiến trúc hiện đại ở thủ đô Reykjavík, là 1 trong 6 công trình lớn nhất ở Iceland, với chiều cao hơn 74 mét. Đọc thêm tại đây.

“Muốn lên tầng cao nhất xem thử không?” Mia chỉ lên trên.
“Giờ nhân viên đã tan làm chưa?” Dan ngập ngừng.
Mia mỉm cười bí ẩn: “Tớ cũng tạm được coi là ‘nhân viên nội bộ’ mà.”
Dan bị cô chọc cười: “Thôi, bị người ta phát hiện thì không hay, dù sao cậu cũng là học sinh ở đây.”
Mia bĩu môi: “Mới có vài năm không gặp mà giờ cậu ngoan thế hả?”
Dan bất lực kêu ca: “‘Cô giáo’ Mia…”
“Được, được rồi, tớ đùa thôi.” Mia chống tay vào lưng ghế phía trước, cô tựa cằm lên mu bàn tay, hơi nghiêng đầu nhìn Dan: “Lúc nãy cậu nói chuyện rất dài, giờ kể tớ nghe được không?”
Dan không trả lời ngay. Thấy vẻ rầu rĩ trên gương mặt cậu, Mia khá kinh ngạc: “Sao thế, không tiện nói à?”
Dan lắc đầu: “Không, tớ chỉ không biết bắt đầu từ đâu.”
Mia không giục giã, cô vẫn giữ nguyên tư thế nhìn cậu.
Dan suy nghĩ một lúc rồi thở dài: “Mấy năm nay cậu có gặp anh trai không… ý tớ là August?”
Mia lắc đầu: “Không, tớ viết thư cho ảnh hàng tháng, nhưng tớ… chưa thể đối mặt với anh ấy. Sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện này?”
“Thực ra tớ… Khi đó, sau khi cậu đi thì nhiệm vụ của bọn tớ cũng chấm dứt. Tớ gửi đơn xin  chuyển đến… Greenland, Sao Thiên Lang.”
“Sao Thiên Lang?” Lúc này Mia thực sự kinh ngạc, cô ngồi thẳng dậy, giọng trở nên lo lắng: “Cậu đã gặp August? Ảnh sao rồi? Có khỏe không? Nhưng cậu nói cậu đã giải ngũ, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?”
Đối mặt với những câu hỏi dồn dập của cô, Dan cười gượng: “Ngẫm lại thì cũng vì tai nạn ấy nên tớ mới nghĩ đến việc tới Sao Thiên Lang. Lúc đó cậu để lại một bức thư rồi bỏ đi, tớ vẫn không có can đảm đọc những gì cậu viết. Lúc đó tớ nghĩ hoài, nếu như không xảy ra chuyện ấy có lẽ cậu và Jason đã kết hôn. Nói thế nào thì nhiệm vụ của bọn tớ cũng đã thất bại, là trách nhiệm mà bọn tớ không thể trốn tránh. Nếu không thể tiếp tục bảo vệ cậu, có lẽ giúp cậu trông chừng anh trai cũng là một cách để bồi thường. Hơn nữa những gì cậu kể cũng khiến tớ tò mò về người ấy. Sau khi trở về tổng bộ báo cáo công việc, tớ nộp đơn xin điều chuyển. Phải mất hai tháng mới được phê duyệt, mùa xuân năm kế tiếp tớ đến Greenland.”
Mia không lên tiếng, tay cô khẽ chạm vào vai Dan: “Không phải là lỗi của cậu.”
Dan tiếp tục kể mà không nhìn cô, tiếng thì thầm trong nhà thờ trống trải như một tiếng vọng xa xăm.
Nét mặt Mia dần nghiêm túc, cho đến khi Dan kết thúc câu chuyện. Thật lâu sau, cô thở dài: “Nói cách khác, cậu ở đó cho tới khi giải ngũ? Nhưng tại sao?”
Tất nhiên Dan không kể với Mia về tình cảm giấu kín của mình dành cho August và sự căng thẳng giữa họ, cũng lược bớt chi tiết liên quan tới Arthur. Nghe Mia hỏi vậy, cậu bỗng không biết đáp thế nào: “Không có gì đặc biệt, chỉ là cảm thấy tớ không phù hợp với nơi đó.”
Mia cau mày, cẩn thận quan sát cậu một lúc rồi lắc đầu: “Cậu không phải người như thế, Dan. Cho dù vài năm không gặp nhưng với những gì tớ biết thì cậu không phải là người như thế. Cậu còn giấu tớ chuyện gì đúng không Dan?”
Một mình kìm nén bí mật quá lâu mà chưa từng nhận được hồi đáp, cũng chẳng có ai để kể, lúc này bỗng xuất hiện một người hiểu về quá khứ của bạn, trong hoàn cảnh ấy bạn rất dễ yếu lòng.
Dan chăm chú nhìn Mia, rồi đột ngột nói: “Đúng, tớ có chuyện giấu cậu. Tớ thích August.”
Bàn tay Mia đặt trên vai cậu trượt xuống, cô bị sốc: “… Cậu nói gì?”
Dan quay đi, hờ hững nhìn về phía trước, giọng bình thản: “Tớ rời khỏi Sao Thiên lang vì bị anh ấy từ chối. Tớ nghĩ ở lại đó không phải là lựa chọn tốt cho cả hai, nên tớ ra đi.”
Mia sững người một lúc mới tiêu hóa được thông tin này, cô vẫn nhíu mày nhìn Dan chằm chằm, giọng không thể tin nổi: “Cậu nghiêm túc đấy à? Sao trước kia tớ không nhận ra cậu thích đàn ông?”
Dan nhún vai, vẫn không nhìn cô: “Đã qua cả rồi.”
Ánh mắt Mia ngờ vực: “Qua rồi?”
Dan quay đầu, cười tự giễu: “Nếu không thì sao? Kết cục rõ ràng rồi mà?”
Mia không thể chịu nổi ánh mắt của cậu: “Đừng nhìn tớ như thế, cũng đừng nói bằng giọng đó.”
Dan thở dài: “Tớ xin lỗi.”
Mia ngập ngừng một lúc rồi mới nói, “Xin lỗi, Dan. Dù August là anh trai tớ nhưng tớ cũng không biết nhiều về ảnh. Tuy anh ấy chưa từng có bạn gái, nhưng…” Cô lắc đầu, dùng giọng đắn đo: “Với tính cách của ảnh, một khi đã quyết định chuyện gì thì người khác khó lòng thuyết phục được anh ấy thay đổi, bất kể chuyện gì. Tớ không biết cụ thể ảnh nghĩ gì, nhưng nếu ảnh thực sự từ chối cậu, vậy cậu… hãy nhìn về phía trước.”
Dan quay đầu nhìn Mia, bật cười: “Cậu đang thương cảm cho tớ đấy à? Tớ bảo này, đừng coi thường sức hấp dẫn của tớ. Bây giờ đang là mùa du lịch, ở Old Harbour gần như ngày nào cũng có người tìm cách tiếp cận tớ.”
Mia không hùa theo câu nói đùa này, cô vẫn yên lặng nhìn cậu, ánh mắt buồn bã, mãi sau thì chạm vào tay cậu: “Không muốn cười thì đừng cố.”
Dan sững người, nụ cười trên mặt phai dần: “Cảm ơn cậu, Mia.”
Hai người nói sang chuyện khác, mãi tới hừng đông Dan mới đưa Mia trở về ký túc xá. Đứng trên bậc cửa, Mia quay người nhìn Dan: “Hai tháng nữa học kỳ của tớ sẽ kết thúc, tớ chưa biết sau đó sẽ đi đâu, cậu thì sao? Định ở đây lâu dài à?”
Dan suy ngẫm: “Tớ cũng chưa rõ, có lẽ sẽ thăm thú xung quanh.”
“Nếu cậu không phiền thì cho tớ theo cùng?” Mia mỉm cười ranh mãnh.
Dan cũng cười: “Được, quyết định vậy nhé.”
“Thế tớ vào đây, cậu cũng về đi, chúc ngủ ngon.” Mia vẫy tay chào cậu.
Cũng coi như du học, ký túc xá của Mia là phòng hai người. Cô rón rén mở cửa, thấy Catherine không biết đã về từ khi nào đang nằm quay lưng trên giường.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Catherine quay lại nhìn rồi cảm thán: “Mia, chắc chắn cậu không đoán được tớ đã gặp ai đêm nay.”
Thấy cô vẫn chưa ngủ, Mia không cố nhẹ tay nữa, cô treo túi lên cái móc sau cửa: “Sao, gặp lại trai đẹp ở sân bay?”
Catherine thở dài: “Đúng là duyên phận. Tớ vào đại một quán, thấy ảnh ngồi ở quầy bar ngay bên cạnh. Đang định xin số thì ảnh nói ảnh có bồ rồi! Cậu có tin không? Có bồ còn đi uống rượu một mình? Lừa ai không biết!”
Mia bật cười: “Rồi sao nữa?”
Catherine ngồi bật dậy, vẻ mặt hờn dỗi: “Chừng đó năm đi quẩy, chưa bao giờ tớ thấy một người nhàm chán như thế. Ban đầu tớ muốn mời ảnh một ly, nhưng ảnh nói nếu bồ ảnh biết thì sẽ không vui, vừa dứt lời là đứng dậy đi luôn! Tức chết mất!”
Mia không nhịn được cười: “Không ngờ có người qua được ải mỹ nhân của cậu.”
Catherine trợn mắt, vẻ mặt nóng lòng muốn thử: “Tớ không tin. Đừng để tớ gặp lại, nếu không nhất định tớ sẽ tóm gọn ảnh.”
Mia lắc đầu: “Tớ đi tắm đây.”
Dan trở về không ngủ được bao lâu thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Đầu dây bên kia là ông lão cho cậu thuê tàu, giọng ổng sang sảng trong ống nghe: “… Dan đấy hả? Bác gọi nhắc cháu sắp đến lúc định kỳ đại tu rồi. Cháu nhớ đưa tàu tới xưởng đóng tàu ở gần Old Harbour, nếu quá hạn thì thủ tục phiền lắm.”
Dan mơ màng đáp lại, đối phương nghe thấy giọng cậu buồn ngủ: “Cháu chưa dậy à? Xin lỗi nhé, cháu ngủ tiếp đi. Lát nữa bác sẽ gửi tin nhắn, cháu nhớ đọc. Bái bai.” Nói xong thì cúp máy.
Dan ngủ đến gần trưa hôm sau, mở điện thoại thấy tin nhắn cậu mới mơ hồ nhớ ra hình như mình đã nghe một cuộc gọi. Thông thường thời gian đại tu của tàu mất khoảng một đến hai tuần. Cậu xem lịch, bỗng nghĩ tới lời mời của Charzo tối qua. Ngẫm nghĩ một lúc, cậu cầm áo khoác ra ngoài.
Giữa trưa là thời điểm nhộn nhịp nhất ở cảng, khắp nơi ồn ào muốn thuê thuyền đi câu hoặc ngắm cá voi.
Dan chật vật len qua một nhóm du khách lớn tuổi mặc áo khoác gió sặc sỡ, bước về phía con tàu màu xanh lá mạ của mình, nhảy lên boong rồi chạy về phía xưởng đóng tàu.
Sau khi đăng ký tại ụ tàu, cậu nhìn thấy “Cá voi trắng” ở bến tàu, cầu thang mạn được hạ xuống, nhìn từ dưới lên thì không rõ có ai trên boong hay không.
Dan không có số điện thoại của Charzo, suy tư vài giây, cậu leo lên cầu thang mạn.
Phía boong bên này không có ai, nhưng dưới sàn có vết nước mờ và tiếng ngân nga vang lên từ phía bên kia.
Dan đi men theo âm thanh tới khoang điều khiển, chỉ thấy Charzo cởi trần, một tay cầm ống nước, tay kia cầm chổi quét dọn boong. Tiếng ca mà Dan nghe thấy cất lên từ hắn.
“Không ngờ thuyền phó một của ‘Cá voi trắng’ cũng phải rửa boong.” Dan khoanh tay tựa vào buồng lái.
Charzo quay đầu lại, thấy cậu thì trong mắt ánh lên vẻ vui mừng: “Dan? Sao em tới đây?” Hắn dừng tay, tắt vòi nước rồi quơ cái áo phông bên mạn tàu mặc tạm.
“Hôm nay tôi cho tàu đi bảo dưỡng. Về hợp đồng anh nhắc tới hôm qua, tôi đã cân nhắc kỹ, quyết định đồng ý, đương nhiên với tiền đề các anh chưa thay đổi ý định.”
Nét mặt Charzo bừng sáng: “Quá tuyệt! Tôi sẽ nói với Fitch, em chờ một lát nhé.”
Hai ngày sau, Old Harbour.
Dan mặc đồng phục thủy thủ chính thức đứng cạnh Charzo và Fitch ở một bên cầu thang mạn để chào đón du khách lên tàu.
Chuyến này họ vẫn đến Svalbard, du khách cũng tương tự lần trước. Dan vẫn giữ nụ cười lịch sự chu đáo trên khuôn mặt cho đến khi ánh mắt cậu lướt qua đoàn khách cuối cùng.
Một bóng dáng quen thuộc ở cuối đoàn người, anh xách theo một chiếc vali nhỏ gọn, vẫn là chiếc áo gió màu đen nhưng trông anh gầy đi nhiều.
Dan: “…”
Charzo thấy cậu sững người thì nhìn sang, tuy hôm đó không thấy mặt August nhưng dáng người anh rất dễ nhận ra, hắn cố ý cúi người nói bên tai Dan: “Xem ra bạn em tìm tới tận đây.”
Dan chưa kịp trả lời, August đã chú ý động tác giữa hai người. Anh nhíu mày, sải bước vượt qua đoàn người về phía họ.
Dan: “…”
Nhân viên soát vé tưởng anh định chen ngang nên giơ tay chặn lại: “Xin lỗi quý khách, xin vui lòng xếp hàng.”
August sốt ruột nhìn ông ta: “Tôi biết, tôi chỉ muốn qua đó nói một câu.”
Dan: “…”
Cậu trơ mắt nhìn August bước tới trước mặt mình, anh nhìn cậu từ trên cao, ánh mắt sắc bén lướt qua Charzo ở bên cạnh.
Tuy Charzo cao hơn Dan nhưng vẫn thấp hơn August vài phân. Hắn đối diện với ánh mắt anh nhưng không hề nao núng, thậm chí còn khiêu khích nhìn sang Dan.
August nhìn hắn vài giây rồi quay sang Dan. Anh không nói gì, như thể đang chờ Dan giải thích.
Dan cảm thấy áp lực trước ánh mắt anh: “Sao ngài lại ở đây?”
Giọng August rất khẽ: “Sao tôi không thể ở đây?”
Dan cố giải thích: “Ý tôi là, ngài không cần ở căn cứ sao…”
“Tôi đang nghỉ phép.” August ngắt lời cậu.
Dan sững sờ “Ồ” một tiếng, đột nhiên không biết nói gì.
“Tôi chờ đợi hai ngày nhưng không thấy em tìm đến. Nên tôi đành tự đi tìm em.”
Dan: “…”
… Chờ đã, sao em phải đi tìm anh?! Khùng quá trời.
“Về nụ hôn đêm đó, em không cảm thấy chúng ta cần nói chuyện sao?” Giọng August bình tĩnh như thể đang nói về một chuyện không thể bình thường hơn.
Charzo nghe thấy câu này, chợt quay đầu nhìn Dan.
Dan: “…”
“Tất nhiên tôi không nghĩ đây là nơi thích hợp để nói chuyện, nhất là trước mặt người ngoài.” August dừng lại, nhìn Charzo đầy ẩn ý. “Tôi sẽ chờ em trong phòng trên tàu.” Nói xong, không cho Dan thời gian phản bác, anh đi một mạch về cuối đoàn người. Trong suốt quá trình lên tàu, kể cả khi soát vé, ánh mắt anh không hề nhìn về phía Dan và Charzo lấy một lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.