Mùa Đông Greenland

Chương 46:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Joe đưa Dan về đến nhà thì cũng đã quá trưa, Dan tắm qua loa rồi đi ngủ. Cậu bị tiếng nhạc của dàn quân nhạc* từ ngoài cửa sổ đánh thức, mơ màng sờ soạng xung quanh tìm điện thoại, màn hình hiển thị 16 giờ 30. Cậu dần tỉnh táo, giai điệu hành khúc* sôi sục bên tai càng thêm rõ ràng. Cậu vò tóc, ngồi dậy từ trên giường.
(*) Dàn quân nhạc: Là dàn nhạc của quân đội
Hành khúc là một thể loại âm nhạc đặc trưng của quân đội. Các tác phẩm thuộc thể loại này thường được biểu diễn trong các buổi diễu hành của quân đội.
Hai bên thái dương vẫn nhói đau. Cậu thở dài, xuống giường rót cốc nước. Từ ban công có thể nhìn thấy một đội diễu hành đang đi ngang qua. Dẫn đầu là sáu, bảy người trong dàn quân nhạc mặc quân phục trắng đỏ đan xen, trên mặt là nụ cười phấn chấn. Gương mặt những người tham gia diễu hành đều được vẽ hình cầu vồng, có người còn dùng lá cờ cầu vồng làm áo choàng quấn quanh người.
Dan nhìn họ một lúc rồi xoay người đóng cửa sổ. Cậu vào WC rửa mặt rồi mặc áo khoác chuẩn bị ra ngoài.
Lễ hội Trung Hạ giống như cái tên của nó. Lúc này Reykjavík đã bước vào mùa hè, nắng ấm ngập tràn và không khí thoảng vị mặn nồng từ biển khơi thổi vào.
Dan đạp xe đến bến cảng thì đã hơn 17 giờ. Cậu thuê chiếc thuyền này của một lão ngư dân, ông lão bị bệnh thấp khớp, hiếm khi ra khơi nhưng lại tiếc bán thuyền. Khoảng thời gian mới đến Reykjavík, ngày nào Dan cũng lang thang ở cảng. Tính tình cậu ôn hòa, khi đã muốn thì rất biết chiều lòng người khác. Chỉ trong vài tháng, cậu đã ra khơi với hầu hết những lão ngư dân giàu kinh nghiệm, tiện thể thi được giấy phép. Sau khi nhận được giấy phép, cậu thuê một chiếc thuyền rồi sơn lại, thay mới toàn bộ linh kiện, một tuần sau thì đăng ký tại cảng, bắt đầu đưa du khách ra khơi, câu cá hoặc ngắm cảnh. Trong suốt mùa hè, cậu gần như luôn trôi dạt ở vùng biển ven bờ. Ban đầu cũng thiếu sót kinh nghiệm, nhưng may mà cậu đủ chín chắn nên không xảy ra sự cố gì. Đến mùa hè năm nay, đa phần khách hàng tìm đến đều là khách cũ từ năm ngoái.
Thuê thuyền đêm nay là một cặp đôi đồng giới. Dan nhớ năm ngoái họ đã thuê thuyền của cậu ba ngày liền. Ngày đầu tiên đi xem cá voi, ngày thứ hai và thứ ba thì họ bảo cậu tắt máy, để mặc con thuyền trôi dạt trên biển, hai người họ thì nằm phơi nắng trên boong tàu. Dan không nói chuyện nhiều với họ nhưng từ cửa sổ buồng lái cũng có thể thấy được sự thân mật giữa hai người.
Họ ra khơi từ rất sớm, bữa sáng và bữa trưa đều tự tay chuẩn bị, Dan chỉ cần lái thuyền đến nơi đã định. Có lúc họ trò chuyện và uống rượu, có lúc bơi vài vòng trên biển, thậm chí Dan còn thấy họ lặn với ống thở. Nhưng càng quan sát lâu, Dan dần nhận ra tri kỷ trong đời không thể hình thành trong một sớm một chiều. Để có thể ở bên nhau, hai người cần thời gian tích lũy sự thấu hiểu, tin tưởng và ăn ý, nhưng không chỉ cần thời gian mà còn đòi hỏi nhiều bao dung và yêu thương.
Cậu cũng muốn có tình yêu như thế.
Khi khuôn mặt người đó hiện lên trong tiềm thức, cậu biết nói rằng không để tâm thì là lừa mình dối người. Nếu thực sự không thèm để tâm, cậu đã chẳng chạy tới đây. Thế giới rộng lớn biết chừng nào, cậu hoàn toàn có thể đi thật xa, mắt không thấy tâm không phiền.
Iceland là hòn đảo gần Greenland nhất.
“Hey, Dan.” Tiếng gọi từ bến tàu cắt ngang suy nghĩ của cậu.
Cậu ném sợi dây thừng trong tay xuống một bên boong tàu rồi quay đầu lại, nụ cười trên mặt biến thành kinh ngạc khi nhìn thấy chỉ có một người: “Chỉ có mình anh?”
Trên bến tàu là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt Á Đông đặc trưng, dáng người không quá cao. Y mặc đồ đen, khoác trên mình chiếc áo gió mỏng màu xanh tím than, gương mặt tiều tụy.
“Bạn đời của anh đâu?” Dan đặt tấm ván lên bến tàu.
Người đàn ông không trả lời ngay mà chỉ dựng cổ áo gió rồi bước lên tấm ván để lên thuyền.
“Tới lúc ra khơi rồi, vẫn chỗ cũ nhé.”
Dan nhạy bén nhận ra hàm ý khác trong lời y, cậu không cố hỏi thêm, cất tấm ván rồi vào buồng lái. Động cơ thuyền phát ra tiếng xình xịch, xoay một vòng quanh cảng rồi vững vàng chạy về phía Tây Nam, để lại hai vết gợn sóng trên mặt biển.
“Chỗ cũ” mà người đàn ông nhắc tới cách Old Harbour không xa, quẹo về phía Tây Nam rồi đi qua một mũi đất là tới. Vì vùng biển này không sâu, gần mũi đất có nhiều đá ngầm, cũng không có cảnh sắc gì đặc biệt nên du khách ít khi tìm đến.
Dan đậu thuyền ở rìa bãi đá ngầm. Biển rất lặng, gió không mạnh, hoàng hôn trên mặt biển phía xa trải thảm màu vàng đỏ lộng lẫy trước mặt họ.
Người đàn ông chống tay vào mạn tàu, nhìn mặt biển đằng xa với vẻ chơi vơi.
Dan do dự một lúc rồi bước ra khỏi buồng lái: “Đi câu? Hay là…?”
Người đàn ông quay đầu lại, Dan nhìn thấy viền mắt đỏ hoe của y thì sững người, trong lòng có vài phỏng đoán không hay.
“Không, tôi chỉ muốn về thăm chốn cũ.”
Dan im lặng.
“Trước khi đi, anh ấy nói không muốn tôi cô đơn một mình, nên tìm một người phù hợp ở bên nửa đời sau. Nếu thực sự tìm được thì chỉ cần dẫn người đó tới mộ cho anh ấy xem thử, để anh ấy có thể an tâm.”
“Vậy…” Dan chần chừ.
Người đàn ông mỉm cười, kéo cổ áo khoác để lộ mặt dây chuyền thủy tinh đeo trên cổ, có hình chiếc bình với chút bột xám bên trong.
“Đây là… tro cốt?” Dan không dám chắc.
Người đàn ông cười: “Nói chính xác thì là một phần tro cốt của anh ấy. Tôi muốn dẫn anh ấy tới những nơi chúng tôi đã đi qua, để anh ấy không quá cô đơn. Thế nên năm nay vẫn đến đây, thuê thuyền của cậu.”
“Là… tại nạn ư?” Dan khẽ hỏi.
Người đàn ông lắc đầu: “Không. Thật ra chúng tôi đều đã chuẩn bị tâm lý. Năm ngoái khi đến đây, anh ấy vừa được chẩn đoán mắc bệnh ung thư hạch bạch huyết*. Diễn biến bệnh đã đến giai đoạn giữa, bác sĩ đề nghị điều trị càng sớm càng tốt nhưng anh ấy nói muốn đi xa khi còn có thời gian. Anh ấy còn chưa được ngắm cực quang*, chúng tôi đã tới tận đây. Chỉ tiếc… cuối cùng vẫn không thể ngắm cực quang.”
(*) Lymphoma là một nhóm các dạng ung thư máu phát triển từ bạch huyết bào (một dạng bạch cầu).
Trong thiên văn học, cực quang là một hiện tượng quang học được đặc trưng bởi sự thể hiện đầy màu sắc của ánh sáng trên bầu trời về đêm, được sinh ra do sự tương tác của các hạt mang điện tích từ gió mặt trời với tầng khí quyển bên trên của hành tinh.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Kế hoạch ban đầu của chúng tôi là tới đây vào giữa tháng Chín, dừng chân vài tuần để ngắm núi lửa và mạch nước phun*. Giữa tháng Mười thì đến Na Uy, ngắm cực quang ở Oslo rồi trở về bệnh viện điều trị. Không ngờ… ngày thứ hai chúng tôi tới Oslo, bệnh tình của anh ấy đột nhiên trở nặng.”
(*) Mạch nước phun là mạch nước phun nước nóng và hơi nước từ lòng đất vào bầu không khí theo chu kỳ hoặc nhiễu loạn và thường phun lên theo phương thẳng đứng. Sự hình thành các mạch nước phun là do những điều kiện địa chất thủy văn đặc biệt, và vì vậy mạch nước phun cũng rất hiếm gặp trên Trái Đất.

Dan thấy xót thương: “Sau đó các anh về nước?”
Người đàn ông gật đầu: “Thực ra trước đó đã có một vài triệu chứng, chỉ là tôi không phát hiện ra. Sau khi rời khỏi Iceland, hầu như đêm nào anh ấy cũng phải uống thuốc giảm đau. Tôi không biết tế bào ung thư đã di căn đến mức nào, còn tưởng anh ấy vẫn ngủ ngon. Ai ngờ chỉ là hiệu quả của thuốc giảm đau và thuốc ngủ. Chuyên ngành đại học của anh ấy là dược lý học*, anh ấy biết phải dùng liều lượng bao nhiêu để kiểm soát cơn đau trong phạm vi có thể chịu đựng nhưng không khiến tôi nghi ngờ. Kết quả là hôm đó anh ấy ngã xuống trước mặt tôi mà không hề có điềm báo trước…”
(*) Dược lý học hay dược học là môn khoa học nghiên cứu về tương tác của thuốc lên cơ thể sống.
Giọng y run rẩy, tựa như không thể kìm nén được nữa, dùng hai tay đỡ trán.
Dan khẽ khàng đặt tay lên vai y, giữ im lặng.
Một lúc sau, có vẻ người đàn ông đã đè nén được nỗi lòng, y miễn cưỡng ngẩng đầu lên: “Sau đó là điều trị không ngừng nghỉ… Anh ấy đến bệnh viện điều trị mỗi tuần nhưng bệnh tình vẫn ngày một nghiêm trọng. Tới lúc buộc phải nằm viện, anh ấy đã gầy trơ xương. Có lẽ từ lúc đó anh ấy đã có linh cảm về cái kết của mình, tôi nhìn anh ấy sắp xếp mọi việc sau khi ra đi mà không thể ngăn cản, không thể lừa dối anh ấy rằng mọi chuyện sẽ khá hơn. Chúng tôi đều biết anh ấy không cần lời nói dối như vậy, cả tôi cũng không cần.”
“Mọi chuyện diễn ra chóng vánh. Từ khi anh ấy nằm viện đến khi ra đi chỉ ngắn ngủi một tháng. Tôi không biết có nên mừng vì khi ra đi anh ấy không bị giày vò đến thân tàn ma dại.” Người đàn ông nhếch khóe môi thành một nụ cười gượng gạo.
Gần 20 giờ, tà dương vẫn còn phản chiếu trên mặt biển, phủ lên họ ánh hoàng hôn như màu máu.
Dan biết lúc này không lời nào có thể diễn tả được một phần mười đau thương của người trong cuộc. Cậu không nói gì, đưa mắt nhìn mặt biển đã biến thành màu xanh thẳm, không biết nghĩ về điều gì. Một lúc lâu sau, cậu khẽ nói: “Nếu anh không ngại, tôi muốn hỏi một câu.”
Người đàn ông quay đầu lại: “Cậu cứ hỏi.”
Dan hắng giọng một cách mất tự nhiên: “Nếu như, ý tôi là, nếu sau này anh gặp được người khác thì có bắt đầu lại được không, cho dù khả năng chỉ là một phần vạn?”
Người đàn ông cũng nhìn về phía biển xa, im lặng vài giây rồi mới trả lời: “Không thể.” Khóe miệng y mang theo ý cười, tựa như nghĩ đến điều gì ngọt ngào: “Tôi biết anh ấy muốn tôi sống tốt, nhưng không thể.”
Giây phút đó Dan cảm thấy như bị thứ gì xé toạc, trái tim như bị hút xuống vực sâu không thấy đáy.
Khi họ quay lại điểm xuất phát thì đã hơn 22 giờ. Sau đó hai người gần như không nói chuyện, mỗi người chiếm cứ một bên thuyền, nghĩ về tâm sự của riêng mình. Về đến cảng thì cũng đã gần nửa đêm, khách câu đêm thường không về sớm như vậy, lúc này cũng không phải là thời gian ra khơi hợp lý nên cảng vắng tanh.
Dan buộc thuyền rồi bước ra ngoài với người đàn ông, có ánh đèn mờ trong cabin của nhân viên quản lý cảng, văng vẳng tiếng nhạc vui tươi. Hai người tạm biệt ở cổng chính, xe đạp của Dan gửi ở một bên, khách sạn của người đàn ông ở cách đó không xa nên y định đi bộ về. Sau khi nói lời từ biệt, người đàn ông bỗng dừng chân, sau đó tiến lên một bước, giơ tay ôm hờ Dan: “Hôm nay cảm ơn cậu, có lẽ cậu không biết chuyện này quan trọng với tôi đến nhường nào.”
Một cái ôm thoáng qua, giọng y cũng rất nhẹ, sau khi buông tay thì quay đi không hề nhìn lại.
Dan đứng tại chỗ một lúc, vẻ mặt u sầu. Vừa quay người lại thì một bóng người lấp ló trong bóng tối dưới ngọn đèn đường gần đó khiến cậu giật mình.
“August? Sao anh lại ở đây?” Giọng Dan đầy ngạc nhiên.
August trầm mặc, bước ra từ trong bóng tối. Anh cao hơn Dan, con phố này hơi dốc, anh nhìn xuống Dan từ trên cao: “Em vừa đi đâu?”
Dan không kịp phản ứng tình huống trước mắt: “Tôi dẫn khách đi biển. Sao vậy, anh tìm tôi có việc gì?”
August tiến lên một bước, giọng tức giận: “Trưa nay trông em tệ như thế, nghe nói đêm qua còn đánh nhau ở quán bar, vậy mà còn đi biển?”
Dan vốn đã quên chuyện đêm qua, bị anh nhắc lại thì mới nhớ ra tối qua đã làm gì, lại lo August biết nguyên nhân cậu đánh đám người đó, thẹn quá hóa giận, cậu quay người định bỏ đi: “Như ngài thấy, tôi đã đưa khách ra khơi rồi an toàn trở về. Nếu ngài không còn việc gì khác thì tôi đi trước.”
“Chờ đã.” August bắt lấy cánh tay cậu, “Cho dù em không muốn nói chuyện với tôi thì cũng phải xử lý vết thương hẳn hoi.”
“Tôi rất ổn.” Dan mạnh miệng, cố tránh ra.
August vẫn không thả tay, anh khẽ ấn tay còn lại lên chỗ vai bị thương của Dan. Thấy Dan cau mày, anh buông tay ra, giọng nặng nề: “Em rất ổn?”
Dan nhìn chằm chằm vào mắt anh hai giây, bỗng nhiên cảm thấy thật vô nghĩa. Cậu không phản kháng nữa mà thả lỏng cơ thể, để mặc anh giữ tay mình, vẻ mặt trở nên thờ ơ: “Nếu ngài nhất quyết như vậy thì đi đâu?  Nhà tôi? Hay phòng khách sạn của ngài?”
Lần đầu tiên August thấy cậu nói năng ngả ngớn như vậy, anh cau mày khó chịu, một lúc sau mới nói: “Khách sạn.” Anh kéo tay Dan đi vòng qua bãi đậu xe bên cạnh Old Harbour, rồi đẩy cậu lên chiếc xe Jeep quân sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.