*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Dan chạy tới chân sông băng, từ xa đã vang lên đợt nổ thứ ba. Cậu đứng trên một con dốc thoải dưới bóng râm của sông băng. Tuyết tích tụ trên đỉnh núi bị rung chuyển bởi đợt sóng xung kích trước đó. Lũ tuyết đã chôn vùi doanh trại của họ, nhưng nguy hiểm thực sự vẫn lơ lửng trên đầu… Vết nứt ngang đang mở rộng từng chút một.
Cậu tìm kiếm xung quanh với ánh mắt hốt hoảng, cuối cùng nhìn thấy cách đó chừng 50 mét, một bóng người vẫn đang tiến lên từng chút một.
Cậu cẩn thận quan sát trong vài giây, nhận ra đó là August, một sợi dây thừng leo núi buộc quanh hông, trên lưng thì vác hai tấm ván trượt thô sơ.
Chắc hẳn August đã phát hiện điều gì đó, tiếc là từ đợt nổ đầu tiên, bộ đàm của họ chỉ còn nghe thấy tiếng rè rè, cậu cũng không dám mạo hiểm hét lớn. Trong tình thế cấp bách, cậu nhớ lại lúc huấn luyện ở căn cứ, có một lần trong lúc vô tình, Heath nói với cậu về kỹ năng leo núi tuyết: “… Quan trọng là tư thế đi của cậu, cố gắng giảm tải cho các khớp, đồng thời lợi dụng đinh đế giày* để điều chỉnh trọng tâm, đảm bảo thăng bằng…”
(*) Crampons: là một thiết bị được gắn vào giày để cải thiện khả năng di chuyển trên tuyết và băng trong quá trình leo băng.
Cậu trầy trật đi lên khoảng mười mét, khi ngẩng đầu nhìn lên lần nữa, trong tầm mắt của cậu, khoảng 200 mét phía trên, một tảng đá nham thạch màu nâu nhô ra bị tuyết đọng bao phủ khoảng một nửa diện tích. Trên nền tuyết trắng, một bóng người nhỏ bé đang không ngừng vùng vẫy, giãy giụa.
Là Datta.
August nhất định đã phát hiện vị trí của Datta, anh muốn đưa cô bé xuống núi trước trận tuyết lở cuối cùng.
Dan hít vào một ngụm khí lạnh: Quá nguy hiểm.
Nhìn August tiến gần vị trí của Datta từng chút một với tốc độ khó tin, Dan không tiếp tục đi lên. Ở vị trí của cậu, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng răng rắc khi sông băng bị nứt, ánh mắt cậu gần như điên cuồng tìm kiếm xung quanh. Phần bóng râm không hướng về phía mặt trời là một vùng bằng phẳng trơn nhẵn, có rất nhiều mỏm đá lớn nhỏ nằm rải rác trên tuyết, nhưng thoạt nhìn không nơi nào có thể làm chỗ trú ẩn cho ba người.
Cách đó không xa, August đã leo đến vị trí hiện tại của Datta. Cô bé rõ ràng bị hoảng sợ. Khoảnh khắc nhìn thấy August, em ngừng giãy dụa, không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ ngơ ngác nhìn anh. Sau khi được August cởi dây thừng trên người, em ngơ ngẩn chỉ phía trên đầu cả hai: “Sông băng sắp sụp đổ.”
August không trả lời, anh quay đầu nhìn lại đường cũ, nhạy bén bắt được bóng dáng Dan. Tuy kinh ngạc, nhưng phải thừa nhận là anh thở phào nhẹ nhõm.
“Biết trượt tuyết không?” Anh hỏi Datta.
Datta gật đầu.
August cởi ván trượt trên lưng, buộc chặt chúng lại, sau đó buộc vào chân Datta, anh nói qua loa: “Trượt xuống đi, đi theo chú kia, chú ấy sẽ đưa cháu tới nơi an toàn.”
Trước khi Datta kịp phản ứng, anh đã quay đầu huýt sáo về phía Dan.
Dan nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên, August chỉ vào Datta, sau đó chỉ vào cậu, rồi ra hiệu đẩy.
Dan hiểu ý anh, cậu giơ tay lên ra hiệu đã hiểu. Giây tiếp theo, August khẽ đẩy chiếc “ván trượt” thô sơ, Datta chỉ kịp hét lên thành tiếng, cô bé lao xuống sườn núi với tốc độ như bay.
August đứng thẳng người, cũng trượt xuống theo sát phía sau.
Dan căng thẳng cả người, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Datta hét lên rồi tới chỗ cậu. Cậu dang tay ở một bên ván trượt, nằm xuống tuyết, bảo vệ những bộ phận quan trọng của Datta, cũng bị ván trượt lôi xuống theo quán tính.
Sắp đến chân núi, bên tai họ vang lên tiếng nổ thật mạnh… Quả bom cuối cùng phát nổ.
Sóng xung kích mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa* thổi tung hai người lên cao vài mét, bọt tuyết trong không khí trộn lẫn mùi thuốc nổ, khiến người ta không thở nổi.
(*) Ám chỉ hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Hai tấm ván trượt mỏng manh vỡ tan trong tích tắc. Dan túm lấy Datta, để cô bé nép vào người mình. Cả hai rơi mạnh xuống một sườn dốc phủ tuyết gần chân núi.
Hai người đập xuống lớp tuyết dày đã bị tan hơn nửa, Dan cảm thấy nội tạng như bị chấn động, bên tai là tiếng nổ ầm ầm. Tới khi Datta giãy giụa ló đầu khỏi ngực cậu, Dan mới hoàn hồn.
Trong miệng toàn là vị gỉ sét, cậu nhổ một bãi nước bọt dính máu, gắng gượng đứng dậy, kéo Datta lên: “Ở đây không an toàn, đi mau!”
Datta hoảng sợ chỉ về phía sau lưng cậu. Dan quay đầu lại, nhìn thấy vết nứt giữa sườn núi đã rộng đến mười mét. Đỉnh sông băng như thủy tinh vỡ vụn, vô số khối băng đang lăn về phía họ, mang theo tuyết đọng trên sườn núi. Một đám bụi tuyết bị thổi tung trong không khí, dưới ánh mặt trời, chỉ thấy trong màn sương tuyết phản xạ vô số tia sáng chói mắt, mang theo sức hấp dẫn trí mạng.
August rơi xuống sau họ khoảng mười mét, có lẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi sóng xung kích của vụ nổ, anh đang gượng dậy từ dưới đất.
Không kịp để đi xa. Trong ánh chớp*, Dan thoáng thấy gần đó có một tảng đá cao chừng 3, 4 mét, bề mặt hình quạt rộng vừa đủ che chở cho hai người.
(*) Từ gốc là 电光石火 Điện quang thạch hỏa: Ám chỉ sự vật xuất hiện rồi biến mất chỉ trong khoảnh khắc rồi biến mất, giống như ánh sáng tia chớp và lửa của đá lửa.
Không kịp suy nghĩ kỹ, cậu đẩy Datta qua đó, nghiêm nghị nói: “Trốn ở đây, không được ra ngoài!” Sau đó cậu chạy về phía August.
Dưới chân là lớp tuyết do trận lở mang tới, gần như mỗi bước đều bị lún. Cảm giác như đã trôi qua một thế kỷ, rốt cuộc cậu đi tới trước August.
Có thể do nội tạng bị thương, sắc mặt August hơi tái, khóe miệng có vết máu đỏ thẫm. Anh gượng dậy trên nền tuyết, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Dan.
“Cậu đang làm gì vậy?!” Giọng anh vừa giật mình vừa tức giận.
Dan không nói gì, đỡ một bên cánh tay anh, nửa lôi nửa kéo mang anh tới chỗ Datta đang ẩn nấp.
“Không phải tôi bảo cậu đưa Datta đi trước sao? Cậu quay về làm gì?!”
Dan quay đầu nhìn anh, dù là ánh mắt hay giọng nói, đều lạnh lùng đến kinh ngạc: “Anh đánh giá tôi quá cao rồi, thiếu tá. Với mức độ nổ này, tôi chỉ có thể tìm chỗ nấp gần đây. Anh bị thương ngay trước mặt tôi, xin lỗi, tôi không thể bỏ rơi đồng đội của mình.”
August mím chặt môi không nói gì.
Hai người vừa đi tới trước mặt tảng đá, Dan chỉ kịp đẩy August vào, đợt đổ băng đầu tiên đã sượt qua bên hông cậu.
Cậu không kịp tránh, chỉ cảm thấy một cơn đau nhói ở vai phải. Dan nghiến răng không phát ra tiếng, bám sát August trốn vào sau tảng đá nham thạch.
Datta ngơ ngác vì sợ hãi, được August áp vào ngực. Mắt em mở trừng trừng, hai tay nắm chặt vạt áo của anh.
May mắn thay, sông băng không thực sự gãy ngang. Tuyết đọng trên đỉnh núi đã rơi gần hết. Họ có thể nghe thấy tiếng va đập của vô số khối băng trên tảng đá, các tinh thể băng văng tung tóe trước mặt, nhưng không khiến họ bị thương.
Không biết đã trôi qua bao lâu, tiếng ầm ầm trên đầu dần biến mất. Vai phải của Dan đã tê dại, cậu cảm thấy tai ù đi, lắc đầu mới miễn cưỡng nghe thấy August đang nói chuyện với mình.
“Cậu sao vậy?” August phát hiện cậu không ổn, anh cau mày.
Dan cố lắc đầu: “Tôi không sao, vụ nổ kết thúc rồi à?”
“Có vẻ. Thừa dịp trận tuyết lở thứ hai chưa tới, chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi này. Trước đó tôi đã thông báo cho Ian và Newman, vụ nổ lớn như thế này, phía căn cứ và tổng bộ hẳn sẽ phái người tới nhanh thôi.”
Dan không nói gì, cố sức gượng người dậy: “Vậy đi thôi.”
Khoảnh khắc cậu thẳng người lên, August chỉ cảm thấy mùi máu nồng nặc xông vào mũi: “Chờ đã, cậu bị thương?”
Dan cười: “Có lẽ, là vết thương nhỏ, không sao.”
August không nghe, anh giữ vai cậu, ép cậu xoay người nửa vòng, lọt vào tầm mắt là máu thịt be bét… Một nhũ băng* dài khoảng 10 cm đâm vào vai phải của cậu. Lúc này cậu đang dựa vào vách đá, máu thịt đã dính vào tường đá. Nếu cậu đứng lên, đồng nghĩa với việc phải “xé” mình khỏi tảng đá, vết thương vốn đông cứng sẽ lại chảy máu.
(*) Icicle: hình thành khi nước rơi xuống bị đóng băng.
August cảm thấy như có một bàn tay bóp chặt trái tim mình, cảnh tượng trước mắt như đã từng nhìn thấy, ngón tay anh nắm chặt vai Dan đến trắng bệch, như thể đang đè nén điều gì.
Dan nhận ra anh không ổn, cậu gắng gượng nâng cánh tay trái đặt lên tay anh: “Thật sự không quá nghiêm trọng. Đi thôi, rời khỏi đây trước đã.”
Lúc này August mới hoàn hồn, anh không nói gì mà cúi người xuống, đặt cậu lên lưng. Anh có chút xin lỗi nhìn Datta: “Em có thể tự đi không?”
Datta gật đầu, August vừa đỡ hông Dan để cậu không bị trượt xuống, vừa dắt tay Datta, từng bước rời khỏi khu vực nguy hiểm.