Sáng tháng trước, hòn đảo Greenland, căn cứ quân sự cảng Faeringehavn.
Như thường lệ, August là người đầu tiên đến sân tập, khi các thành viên trong đội lục tục chạy làm nóng người thì anh đã chạy được bốn vòng.
“Này, tôi nghe nói hôm nay sẽ có thành viên mới?” Giọng Heath vang lên sau lưng anh.
August không thay đổi nhịp chân, thậm chí cũng không quay đầu lại, chỉ đơn giản “ừ” một tiếng.
Heath chạy thêm hai bước để đuổi kịp anh: “Để tôi đánh tiếng trước với cha John?”
August quay đầu nhìn y, khẽ nhíu mày: “Tối nay các ông định tới quán rượu?”
Heath đính chính lại: “Không phải các ông, mà là chúng ta.”
Dường như lúc này August mới nghĩ ra, khẽ chửi thầm: “Nghi thức chào đón tân binh chết tiệt.”
Heath nhún vai: “Ông chửi cũng vô ích, quy tắc là vậy.”
“Tôi cảm thấy không bắt buộc phải có đội trưởng đọc diễn văn chào mừng ở quán rượu.”
“Thư giãn đi nào, cũng đâu phải lần đầu tiên. Dẫu sao trong một năm tới họ sẽ là thành viên trong đội của ông.”
“Thôi đi, còn chưa biết có thể vượt qua thời gian huấn luyện hay không.”
Vẻ mặt Heath nghiêm túc: “Ông bạn, ông không thể đối xử với người mới bằng thái độ này. Hoàn cảnh thì khắc nghiệt, ông phải cho cho họ chút hy vọng chứ.”
“Sao tôi phải cho họ hy vọng?” August nói với vẻ chế giễu.
Heath nghe ra hàm ý khác trong lời của anh, lông mày y nhíu chặt, sau vài giây im lặng mới ngập ngừng: “Chuyện đó không phải là lỗi của ông. Đã hai năm rồi…”
August lạnh lùng ngắt lời y: “Đủ rồi, Heath. Tôi không muốn nhắc tới chuyện đó.”
Heath giơ tay đầu hàng: “Được, tôi không nói chuyện đó. Vậy chín giờ tối nay gặp nhau ở Cha John?” August im lặng, gật đầu coi như trả lời.
Máy bay vận tải chở thành viên mới của đội tuần tra hạ cánh trên đường băng của căn cứ vào lúc hai giờ chiều, August ló mặt cái rồi đi ngay, để lại Heath dẫn người mới làm quen căn cứ.
Trong đội bảy người, Heath nhìn thoáng qua đã chú ý tới một thanh niên cao gầy, tóc tối màu, gương mặt có nét phương Đông.
Các thành viên mới không cần dẫn dắt nhiều, sau khi thu xếp xong, Heath đưa họ đến khu ký túc xá, còn y thì quay lại phòng làm việc. Kế hoạch huấn luyện người mới thường được xác định từ trước, căn cứ vào tình huống cụ thể hàng năm mà thay đổi một số chi tiết. Kể từ khi Heath đảm nhận vị trí đội phó, những chi tiết này đều do y định hình, trong quá trình tập huấn August sẽ điều chỉnh theo số liệu cụ thể.
Sau khi chuẩn bị kế hoạch tập huấn năm nay, Heath tiện tay sắp xếp lại tài liệu về bảy thành viên mới do tổng bộ gửi tới, định lát nữa đưa cho August. Khi con chuột lướt qua bức ảnh của cậu trai nọ, tay y hơi dừng lại…
“Dan…” Đảo cái tên này trong cổ họng một lần, khóe miệng y cong lên, ngả người về sau, lơ đãng trong lúc chờ máy in hoạt động. Khi tiếng máy kêu ù ù dừng lại, y đứng dậy, nhét đống tài liệu vào một cái túi đựng hồ sơ, cuộn nó trong lòng bàn tay rồi gõ một cái, rời khỏi phòng làm việc.
Phòng làm việc của August và y nằm ở hai đầu hành lang, nói là phòng làm việc, nhưng thực chất chỉ là hai căn phòng nhỏ được cải tạo từ nhà kho. Tòa nhà này là văn phòng của trung tâm giám sát ra-đa, có lẽ tổng bộ cảm thấy thỉnh thoảng đội trưởng đội tuần tra vẫn cần một nơi để xử lý giấy tờ, nên mấy năm trước để cho họ hai căn phòng này. Heath không thích đến đây cho lắm, y luôn cảm thấy nơi này có cảm giác lạnh lẽo xa cách. Ngược lại, August thường xuyên ở đây, nhất là vào mùa hè quang đãng, ở dưới lầu có thể thường xuyên nhìn thấy anh đùa nghịch mấy chậu cói túi* và cói tơ bên cửa sổ.
(*) Carex (cói túi) là một chi thực vật gồm khoảng 2.000 loài trong họ Cyperaceae, cói.
Eriophorum (cói tơ)là một chi thực vật có hoa trong họ Cói.
Nhưng đó cũng là chuyện trước kia.
Đã bao lâu không thấy anh tưới nước cho những chậu cây? Chính xác mà nói, sau chuyện đó, August trở nên trầm mặc và… xa xôi. Y vừa suy nghĩ vẩn vơ, vừa gõ cửa phòng August.
Phòng làm việc rộng mười mét vuông chìm trong khói, August mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu đen, hai chân gác trên bàn làm việc màu trắng cũ kỹ làm từ bạch dương, tay phải cầm điếu thuốc, tay trái cầm một tập tài liệu. Nghe thấy Heath tiến vào, anh chỉ ngẩng đầu lên như chào hỏi.
“Chúa ơi.” Heath phàn nàn dùng tay phe phẩy trước mặt, ném túi hồ sơ trong tay vào ngực August, đi tới mở cửa sổ phía sau anh.
Mấy chậu cói túi đáng thương trên bệ cửa sổ cuộn những chiếc lá ủ rũ trong nắng tháng Năm, đa phần đã ngả sang màu vàng.
“Năm nay có thể sẽ phải tuần tra trước thời hạn.” Giọng August vang lên sau lưng y.
“Bao giờ?”
“Cuối tháng Chín.”
Heath cau mày: “Trước gần nửa tháng, thông báo từ tổng bộ?”
August giơ tập tài liệu trên tay về phía anh, ấn điếu thuốc trong tay phải vào gạt tàn.
Heath cầm tờ giấy, đọc lướt qua một lần: “Năm nay ông định thế nào, hay là để tôi dẫn đội?”
August không trả lời, anh mở túi hồ sơ, đọc qua sơ yếu lý lịch của bảy người, đứng dậy khỏi ghế rồi đi đến bên cạnh Heath: “Ông thấy sao?”
Heath sờ cằm, chỉ vào một người trong số họ: “Cậu nhóc này rất thú vị.”
August nhìn theo tay y: “… Trung úy Dan Smithton, nhập ngũ năm 2015, 18 tuổi vào lực lượng đặc biệt*, 19 tuổi tới 21 tuổi thực hiện nhiệm vụ bí mật ở Bắc Ireland, sau khi nhiệm vụ kết thúc thì nộp đơn vào đây. Uhm…”
(*) Special forces: Lực lượng đặc biệt là một thuật ngữ dùng để chỉ các đơn vị quân sự chiến thuật tinh nhuệ được huấn luyện đặc biệt để thực hiện nhiệm vụ có độ nguy hiểm mà những đơn vị thông thường không thực hiện được.
“Thế nào? Lý lịch rất đẹp đúng không?”
August nhíu mày, không nói gì.
“Ha, được rồi, tôi biết ông định nói gì. Rất có thể mấy người này chỉ ham mới mẻ, tới đây trải nghiệm con đường tuần tra khắc nghiệt nhất thế giới và cuộc sống khốn khổ nhất của lính đặc chủng. E rằng chưa tập huấn xong họ đã xin tổng bộ cho về, nhưng ai mà biết? Tôi cảm thấy cậu ấy là hạt giống tốt.”
August hất cằm về phía bãi tập dưới bệ cửa sổ: “Xem chừng hạt giống tốt của ông đang gặp phiền phức.”
Vị trí hiện tại của họ ở tầng ba, đối diện với khu ký túc xá của căn cứ, ở giữa là một bãi đất trống, hai “vườn hoa” hình chữ nhật được xây trên nền bê tông xám xịt, trong ánh nắng mùa này, địa y bừng lên sắc xanh rực rỡ.
Một bóng đen đang ngồi trên bậc thềm trước vườn hoa, bên cạnh là chiếc ba lô quân đội cao cỡ nửa người, một chân cậu co lại, đang nghịch cọng cỏ dài trong tay, có vẻ nhàn rỗi.
“Chết tiệt, hình như ký túc xá chỉ còn ba phòng trống.” Như nghĩ ra điều gì, Heath bực bội vỗ đầu. Bỗng khựng lại, y dùng ánh mắt ranh mãnh nhìn August: “Nếu tôi nhớ không nhầm, cả căn cứ hiện tại hình như chỉ có ông là một mình một phòng?”
August liếc y một cái: “Ông nhớ không nhầm.”
“Vậy ông có phiền nếu có thêm một bạn cùng phòng?”
Dường như August không nhìn thấy hàm ý thừa thãi trong mắt Heath: “Có phiền.”
Heath không thèm để ý tới câu từ chối của anh, y vỗ tay: “Nếu không chúng ta cùng đánh cược.”
“Tôi không rảnh như ông.”
“Chỉ cần cược cậu ấy có thể ở đây đủ sáu tháng hay không.”
“Tôi từ chối.”
“Đừng xa cách thế ông bạn, dẫu sao ông vẫn phải tìm một chỗ để nhét cậu ấy vào. Cậu ấy ở cùng ông cùng lắm là sáu tháng. Hơn nữa tới lúc tuần tra chẳng phải hai người ở chung một lều sao? Nếu năm nay ông tiếp tục dẫn đội, nhỡ rút thăm trúng cậu ấy?”
August không nói gì.
“Hoặc… Tôi có thể nhường phòng cho cậu ấy, đành miễn cưỡng dọn vào chen chúc với ông vậy.”
“Đừng có mơ.”
“Vậy là ông đồng ý?”
Im lặng.
“Haizz, nói luôn có phải hơn không. Tôi sẽ dẫn cậu ấy tới phòng ông, tôi nhớ bên hậu cần có chìa khóa dự phòng đúng không?”
“Tối đa sáu tháng.” August miễn cưỡng nói.
Heath hoàn toàn phớt lờ câu này của anh, huýt sáo rời khỏi phòng làm việc.
Lúc này đã gần cuối xuân, nhiệt độ tuy vẫn còn rất thấp nhưng đã có ánh mặt trời lờ mờ chiếu vào người. Nhành cói tơ trong tay Dan bị cậu cuộn héo rũ, nhưng cậu không nóng vội, thậm chí động tác còn có phần thong dong.
“Này, trung úy.”
Dan đứng dậy chào Heath, sau đó chìa tay thân thiện: “Cứ gọi tôi là Dan, thượng úy Ibron.”
Heath mỉm cười, y phát hiện khi đứng thẳng cậu trai trước mặt còn cao hơn mình một, hai inch. Có lẽ cậu cao bằng August. Vừa nghĩ, y vừa bắt tay đối phương: “Các thành viên trong đội thường gọi tôi là Heath. Tôi rất tiếc vì đã sắp xếp ký túc xá không chu đáo. Trong sáu tháng tới, có lẽ cậu sẽ phải dùng chung phòng với đội trưởng Field.”
Dan cười không chút bận tâm, đeo một bên balo: “Tôi thấy rất vinh hạnh.”
“Đi lối này.”
Mặc dù thành viên của Sao Thiên Lang tương đối cố định, nhưng thi thoảng sẽ có một vài người xin quay về tổng bộ, nhất là những người trẻ dưới 30 tuổi. Dẫu sao cũng rất ít người sẵn sàng gắn bó cuộc đời mình với một nơi như Greenland. Heath đã ở đây bốn năm, theo lời y, ngay cả quái vật cô độc nhất thế giới cũng không thể chịu đựng quanh năm ở một nơi lạnh lẽo và buồn tẻ như thế này. Năm nào cũng phải trải qua những ngày tăm tối nhất trên cánh đồng tuyết hoang vu.
Nhưng August đúng là quái vật. Anh hiện là thành viên kỳ cựu nhất tại căn cứ Sao Thiên Lang, gần như năm nào anh cũng đích thân dẫn đội tuần tra. Về phần kỳ nghỉ xuân hè hàng năm, từ khi Heath tới đây thì chưa từng thấy anh nghỉ phép. Sau vụ tai nạn xảy ra cách đây hai năm, chỉ khi tổng bộ yêu cầu anh trở về làm bài kiểm tra tâm lý của quân đội, thì anh mới trở về hai tháng.
“Quái vật trong quái vật.” Heath kết luận.
Trên mặt Dan vẫn mang theo nụ cười ôn hòa: “Nhưng không thể phủ nhận, trung tá Field là nhân vật trong truyền thuyết của hải quân Đan Mạch.”
Heath dùng ánh mắt dò xét nhìn cậu trai bên cạnh, y phát hiện Dan rất thân thiện, hoàn toàn không giống người từng phục vụ trong lực lượng đặc biệt năm năm. Vẻ thô ráp được mài giũa bởi gió cát và đạn được cậu che giấu rất kỹ, nhất là đôi mắt màu xanh lá. Khi cậu ấy nhìn bạn chăm chú, thật khó để không đồng cảm với lời nói của cậu, đồng thời tận đáy lòng bạn sẽ cảm thấy cậu ấy không có gì uy hiếp.
“Chính là nơi này.” Heath dùng chìa khóa dự phòng trong văn phòng hậu cần để mở cửa phòng August. Những căn phòng khác ít nhiều cũng có vài thứ để thể hiện tính cách chủ nhân, chỉ cần không quá đà, phía trên thường mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng nơi này thì khác, trong căn phòng không có một thứ gì thừa thãi để thể hiện tính cách chủ nhân, đơn giản đến mức khiến người ta hoài nghi nơi này thực sự có người ở hay không.
Nhìn Dan đặt balo lên chiếc giường trống, Heath đưa chìa khóa cho cậu: “Tôi đi trước, bảy giờ sáng mai sẽ bắt đầu tập huấn. Mong cậu và ‘quái vật trong truyền thuyết’ có thể sống chung vui vẻ.”