Mùa Cưới

Chương 32:




Sarah rất vui khi thấy Bron và James hạnh phúc như vậy. Mặc dù chưa từng được nếm trải thứ tình yêu đích thực, song cô đang dần thay đổi quan niệm và chấp nhận rằng nó thực sự xảy ra với những người khác. Elsa và Laurence đang nhảy quanh phòng khiêu vũ như một cặp đôi trên một tấm thiệp mừng. Cô cất một tiếng thở dài và đẩy Hugo ra khỏi tâm trí. Đúng lúc đó, anh xuất hiện, như thể cô đã phù phép ra anh.
“Cô định làm việc cả đêm đấy à?” Anh hỏi. “Carrie đi rồi, mọi chuyện đều ổn. Cô có thể nghỉ ngơi được rồi.”
“Trong khi vẫn có quá nhiều người ở đây, tôi cảm thấy tôi phải ở lại để giúp mọi người dọn dẹp.”
“Này, đi uống với tôi một ly đi. Tôi đã chụp đến một triệu bức ảnh và chẳng còn tí sức lực nào cả.”
Vì Hugo chẳng bao giờ tỏ ra mệt mỏi như thế nên Sarah đã đồng ý và đi theo anh tới căn bếp trống. Chính cô cũng cảm thấy chẳng còn tí sức lực nào và muốn cho đôi chân nghỉ ngơi dù chỉ trong chốc lát. Những dấu hiệu của đám cưới có ở khắp nơi. Đống đồ bằng sành sứ được trưng dụng bất ngờ vào phút chót - những cái bình đựng nước, những cái giỏ đan bằng liễu gai để đựng bánh mì, gần như bất cứ thứ gì đã được dùng để cắm hoa - đã được đưa trở lại bếp và hiện đang la liệt khắp các bề mặt.
Theo quán tính, Sarah đi tới bồn rửa bát và bắt đầu xả nước làm đầy nó.
“Đừng rửa bát, hãy đến đây và ngồi với tôi,” Hugo ra lệnh. “Tôi có thứ này đây. Nó rất đặc biệt.”
Anh lấy ra một chai rượu từ đằng sau một cái giá đựng sách dạy nấu ăn. Ở đó có cả hai cái ly nhỏ và anh đặt tất cả lên mặt bàn.
“Đó là rượu của Rupert, hay của anh?” Sarah hỏi. Cô không muốn uống nếu đó là rượu của Rupert. Trên gác còn có rất nhiều rượu mà cô sẽ không cảm thấy tội lỗi khi uống chúng.
“Của tôi. Tôi cất nó ở đây từ trước để dành cho dịp đặc biệt này.”
“Nó là rượu gì vậy?” Cô kéo ra một cái ghế.
Anh không trả lời. Anh chỉ cười và rót một lượng nhỏ vào mỗi ly. Anh đưa cho cô một ly. “Đó là Armagnac. Tôi mang nó về từ Pháp cũng lâu lâu rồi.”
Cô nhấm nháp. Rượu ngon tuyệt. Hugo kéo một cái ghế và ngồi đối diện cô, vì vậy đầu gối họ gần như chạm vào nhau. Sarah cố gắng hết sức để lờ đi cảm giác như bị điện giật và sức nóng đang lan tỏa khắp người cô, và nguyên nhân của nó không chỉ vì brandy. Sự kháng cự của cô đang tan chảy với tốc độ chóng mặt. Khi Hugo đặt cái chai xuống, Sarah nhận thấy những vết hằn trên mu bàn tay anh. Một trong số chúng đang chảy máu. Không nghĩ ngợi gì, cô đặt ly của mình xuống và nắm lấy bàn tay bị thương.
“Anh bị thương rồi! Sao lại như vậy?” Đúng lúc những lời này được thốt ra, cô mới nhận ra vì sao anh lại bị như thế - cảm giác nắm tay anh thật thân thuộc. “Là do tôi, đúng không? Đó là những vết móng tay của tôi - Hugo, tôi đã không biết...”
Anh không đợi lời xin lỗi của cô. Anh đặt bàn tay còn lại lên má cô và nhẹ nhàng kéo cô lại gần và hôn cô.
Ngày hôm nay Sarah đã phải làm rất nhiều việc, sự phòng vệ của cô đã bị bào mỏng và chỉ cần miệng anh đặt trên miệng cô là đã quá đủ để đánh đổ chúng. Cô cảm thấy cô có thể mãi mãi ngồi ở cái bàn đó, hôn Hugo, nếm rượu brandy và cảm nhận sự tiếp xúc giữa lưỡi anh với lưỡi cô. Thế giới bên ngoài dần dần nhòa đi và cô không bao giờ muốn di chuyển nữa. Hàng tuần lễ cố gắng không nghĩ về anh, mơ về anh, về những nụ hôn và tự nhủ rằng anh không hợp với cô, anh đang ở bên ai khác, đã tan biến. Trong khoảnh khắc này, cô có thể quên đi Electra. Trong khoảnh khắc này, Hugo là của cô.
Ai đó, có lẽ là một trong những người phục vụ tiệc, bước vào phòng, nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra và xin lỗi trước khi lại lui ra ngoài.
“Đi nào,” Hugo nói. “Chúng ta không thể ở đây.”
Sarah đi theo anh, lên cái cầu thang đằng sau dẫn đến một căn phòng ngủ bên dưới mái hiên. “Khu vực dành cho người giúp việc,” anh giải thích trên đường đi. “Đó là lý do Rupert cho tôi ngủ ở đây.”
“Đây” là một căn phòng thấp và dài ngay bên dưới mái nhà đằng trước, đối diện với chỗ ngủ của cô và Elsa, cô mau chóng nhận ra điều này trước khi đi vào căn phòng đó với anh. Ánh sáng duy nhất là thứ lọt vào qua dãy cửa sổ dài. Vào ban ngày quang cảnh nhìn ra từ đó hẳn phải ngoạn mục lắm. Hugo đi tới bên giường và bật ngọn đèn ngủ lên.
“Trước đây trong này có cả một dãy giường, dành cho các cô hầu gái. Thậm chí có lẽ họ còn ngủ hai người một giường. Nó sẽ được biến đổi thành một căn phòng tuyệt vời. Rupert và Fenella đã có những kế hoạch lớn cho nó.” Anh ngừng lại và quay sang cô.
Sarah đột nhiên cảm thấy cứng đờ người. “Hugo, tôi không thể làm việc này,” cô nói.
Cô dừng lại ở ngưỡng cửa.
Cô có thể đánh giá cao tiềm năng của khu vực dành cho người giúp việc; cô có thể thấy nó cần sửa sang nhiều thế nào, đó là lý do một người bạn của gia đình, như Hugo, được sắp xếp ngủ ở đây chứ không phải ai khác, nhưng cô không thể bước qua ngưỡng cửa. Một thứ gì đó, có lẽ là nỗi sợ hãi, đã ngăn cô đặt chân vào địa điểm này.
“Cô không thể làm gì cơ?”
“Tôi không thể làm tình với anh, Hugo. Cơ thể tôi thì muốn - hay chí ít một vài phút trước nó đã muốn, nhưng tôi không thể chịu nổi... tình dục đơn thuần.”
“Tại sao em lại nghĩ đó chỉ là một thứ gì đó ‘đơn thuần’?” Anh nhẹ nhàng nói, như thể ý thức được rằng chỉ một sơ suất nhỏ thôi cũng có thể khiến Sarah chạy trở lại xuống gác.
“Anh đã đính hôn với Electra. Nếu anh có thể làm tình với tôi trong khi…”
“Không. Tôi không đính hôn với Electra. Sự thật là tôi chưa bao giờ làm vậy. Tôi đã cố nói với em...” Anh ngừng lại.
“Ồ?” Cô không thể ngăn lại sự hoài nghi trong giọng nói, mặc dù đã cố gắng hết sức.
“Lại đây và ngồi xuống đã. Tôi không thể nói chuyện với em trong khi em đứng đó.”
Cô không nhúc nhích. Anh bước tới chỗ cô, cầm tay cô và dẫn cô bước qua ngưỡng cửa. Rồi anh đóng cửa lại. “Sẽ chẳng có chuyện gì mà cả hai chúng ta không muốn xảy ra ở đây cả, nhưng tôi cần nói với em về Electra.” Anh dẫn cô đến chỗ chiếc giường, nơi duy nhất để ngồi, và trước khi cô có thể cưỡng lại, cô nhận thấy đầu gối mình run rẩy và cô ngồi xuống.
“Electra và tôi đã quen biết nhau từ tấm bé. Nếu từng có bất kỳ một sự hấp dẫn giới tính nào giữa chúng tôi thì lúc này chúng tôi đã kết hôn rồi.”
Sarah không nói gì. Cô cảm thấy run rẩy và bối rối. Cô không muốn phá hỏng khoảnh khắc này bằng một lời nói không thích hợp.
“Một vài tháng trước - chính xác là ngay sau đám cưới của Ashlyn - tôi đã gặp Electra ở một bữa tiệc. Cô ấy rất phiền muộn. Vì chúng tôi là bạn lâu năm, nên tôi đã bắt cô ấy kể cho tôi nghe mọi chuyện và hóa ra là cô ấy vừa bị đá. Tệ hơn thế, ít nhất đối với cô ấy, là cô ấy đã kể với tất cả mọi người - cô ấy có vài người họ hàng rất cao ngạo - rằng cô ấy sắp đính hôn. Cô ấy sắp phải tham dự một bữa tiệc gia đình, với những người họ hàng đó, mà không có vị hôn phu.” Anh thở dài. “Chúng tôi đã lập một kế hoạch. Tôi sẽ đóng giả làm chồng chưa cưới của cô ấy - chúng tôi không nghĩ chúng tôi cần một cái nhẫn hay thứ gì đó - cho đến khi cô ấy quên được người yêu thực sự của cô ấy, hủy hôn và đi du lịch hay gì gì đó đại loại thế.” Anh lại ngừng lại, lần này nhìn Sarah với sự chăm chú khiến cô thấy bối rối.
“Tôi không biết rằng quá nhiều người đã nghe được tin này, nhưng tôi không thể nói gì cho đến khi Electra tuyên bố hủy hôn. Đó không phải là việc tôi có thể quyết định.” Anh đứng dậy và đi đi lại lại quanh phòng. “Dù sao đi nữa, tôi sẽ không đưa ra ý kiến đó với cô ấy nếu em không lờ tôi đi sau khi tôi nghĩ chúng ta đã thân mật hơn vào đêm đó.” Anh nhìn cô với vẻ dò hỏi.
Sarah không cần anh gợi nhắc về đêm đó. Cô biết chính xác chuyện gì đã xảy ra - hay suýt chút nữa đã xảy ra - sau đám cưới của Ashlyn.
Cô cũng không cần anh gợi nhắc việc cô đã từ chối anh khi anh mời cô đi ăn tối - một cuộc hẹn hò đúng nghĩa: cô đã nói rõ rằng cô không thể và không muốn có một mối quan hệ tình cảm với anh.
Hugo đi tới chỗ để cái túi ngủ của anh và lục lọi bên trong nó. Anh lấy ra một chai rượu như lúc nãy và hai cái ca i nốc.
Cô nhìn anh rót thêm rượu Armagnac, không thể nói được gì trong một lúc lâu, cố gắng tiếp nhận tất cả những điều anh vừa nói.
Anh mang mấy cái ca tới và đưa cho cô một cái, rồi lại ngồi xuống bên cạnh cô.
“Fenella và Rupert có biết không?” Cuối cùng cô cũng cất được tiếng.
“Có, tôi đã kể với họ.” Anh cười. “Fen đã cảm ơn Chúa. Cô ấy nghĩ chúng ta đẹp đôi hơn nhiều.”
Sarah đỏ mặt. “Anh không kể với họ... rằng tôi đã như thế nào chứ?”
“Không, đừng lo... nhưng tôi thấy khó hiểu. Tại sao em không muốn hẹn hò với tôi - dù tôi hoàn toàn không phải là kẻ hấp dẫn đến mức không cưỡng nổi.” Anh cười với cô. “Nhưng có vẻ chúng ta đã rất hòa hợp, và tối nay... Tôi đã kể cho em nghe chuyện của tôi rồi, còn em? Tại sao em lại hờ hững với tôi sau đám cưới của Ashlyn? Và tại sao em lại quá hoài nghi về tình yêu như thế?”
Sarah nhấp một ngụm rượu. Thật sự thì, cô muốn anh ôm cô vào lòng và hôn cô cho đến khi cô quên hết mọi sự. Bây giờ cô đã biết anh không phải là người đàn ông của một người phụ nữ nào khác, cô có thể cho phép mình tận hưởng niềm khoái lạc đó. Sao cô lại nghi ngờ anh chứ? Cô đã gạt anh sang một bên, cho rằng anh sẽ giống như tất cả những kẻ còn lại, như Bruce. Nhưng cô biết cô phải kể với anh về quá khứ. Ít nhất cô nợ anh điều đó.
Cô nhấp một ngụm rượu khác, cảm thấy điềm tĩnh hơn đôi chút. Cô nuốt nó xuống, và bắt đầu. “Nhiều năm trước tôi đã từng yêu. Lúc ấy tôi đang học đại học. Anh ta gần như là người đàn ông đầu tiên mà tôi thấy và tôi đã lập tức phải lòng anh ta. Anh ta rất quyến rũ - hơi giống Hugh Grant, nhất là vai diễn anh ta đóng trong phim Nhật ký tiểu thư Jones.” Cô mỉm cười ảo não với Hugo, anh chỉ gật đầu để cô tiếp tục. Anh đang lắng nghe chăm chú.
“Tôi đã toàn tâm toàn ý yêu anh ta,” cô tiếp tục. “Tôi đã trao cho anh ta sự trong trắng mà không cần đắn đo suy nghĩ. Lúc đó vẫn còn là tuần lễ chào đón sinh viên mới. Chúng tôi quấn quýt bên nhau gần như suốt ngày. Tôi hết lòng tận tụy với anh ta, và tôi nghĩ anh ta cũng như thế với tôi. Chúng tôi đã cùng nhau lên kế hoạch cho tương lai. Rồi một ngày tôi thấy anh ta ở trên giường với một đứa con gái khác. Sau này khi nghĩ lại, tôi cho rằng anh ta muốn tôi thấy cảnh đó, để anh ta đỡ phải mất công nghĩ ra cách đá tôi. Đáng lẽ tôi phải nhận ra các dấu hiệu. Anh ta luôn là kẻ sợ dư luận. Tôi biết điều đó, ngay từ lúc mới yêu anh ta, nhưng tôi đã không để tâm.”
Hugo cầm tay cô và nắm nó thật nhẹ nhàng. Đó là một cử chỉ gây xúc động và Sarah gần như ném mình vào vòng tay anh, mặc dù cô thấy khó mà kể tiếp - đây là những ký ức đau lòng - nhưng cô buộc mình phải tiếp tục. “Anh ta đã lấy vợ ngay sau đó, mặc dù họ đều còn rất trẻ. Kể từ đó tôi không bao giờ nghe được tin tức gì về họ nữa. Và tôi cũng không muốn. Anh ta đã làm tan nát trái tim tôi.”
“Hầu hết ai trong chúng ta cũng bị thất tình vào một thời điểm nào đó trong cuộc đời, em biết đấy, nhưng điều đó không biến chúng ta thành thầy tu hay nữ tu,” Hugo nói.
Cô mỉm cười. “Tôi biết, nhưng...” Cô ngập ngừng. “Nó thực sự đã khiến tôi rất đau đớn.” Cô không muốn mô tả chi tiết, dẫu sao cũng không phải tối nay. Bây giờ cô chỉ muốn Hugo hôn cô một lần nữa. Nỗi đau quá khứ không hiểu sao đã tan biến. Cô đã ôm khư khư nó quá lâu đến nỗi không nhận ra rằng nó đã trở thành một thói quen xấu.
“Đám cưới của họ thật hỗn loạn.” Cô cười. “Trước đây tôi chưa từng nghĩ tới điều này, nhưng không biết đám cưới đó có phải là lý do khiến tôi trở thành một nhà tổ chức đám cưới không? Tôi cứ tưởng nhờ kinh nghiệm quản lý các sự kiện mà tôi mới làm nghề này, nhưng có lẽ nguyên nhân thực sự là vì đám cưới của Bruce.”
Hugo đang nhẹ nhàng ve vuốt bàn tay cô. Có vẻ như anh đã tìm thấy một điểm đặc biệt nào đó kết nối trực tiếp với tâm can cô và làm cho chúng tan chảy. “Giờ thì chuyện đó đã kết thúc rồi - em có thể tin tưởng tôi. Tôi sẽ không làm em đau lòng đâu; không bao giờ.”
Cô nghe tiếng ai đó thở dài thật sâu và nhận ra kẻ đó chính là cô và đã quá muộn để ngăn Hugo nghe thấy nó. Bàn tay anh di chuyển lên đùi cô và tìm thấy phần cạp tất của cô. Cô luôn đi đôi tất giấy dài đến đùi nếu biết trời sẽ nóng, và bây giờ Hugo đã khám phá ra điều này.
“Đây là một bí mật quyến rũ bất ngờ của em, em yêu ạ.”
“Tôi không định quyến rũ ai cả!” Cô phản đối. “Nó mát mẻ hơn quần tất. Ý tôi là - chúng mát mẻ hơn quần tất.” Cô quyết định không nói gì nữa và thả lỏng người. Cô không ngăn anh lại khi anh tuột nó xuống khỏi chân cô trong một động tác mơn trớn, vuốt ve. Chiếc thứ nhất và rồi chiếc còn lại được thả xuống sàn. Cảm giác bàn tay anh lướt trên chân cô đang khiến ruột gan cô tan chảy thành nước. Hơi thở cô trở nên rõ ràng hơn và anh nhẹ nhàng đẩy cô ngả người xuống giường và nằm xuống bên cạnh cô.
“Có lẽ em đã là một con ngốc...”
Cô không thể nói gì thêm vì anh đang hôn cô, thật sâu, với sự điêu luyện và chú tâm cao độ, điều đó khiến cô thực sự không thể nghĩ về chuyện mình là một kẻ ngốc nghếch nữa. Cô không thể nghĩ về bất cứ điều gì khác ngoài những gì miệng anh đang làm với miệng cô và cảm giác của cô khi đó.
“Ngồi dậy đi nào,” anh nói sau khoảng thời gian ngỡ như cả một kiếp người, “anh cần cởi quần áo của em.”
Sarah ngồi dậy và cho phép anh cởi cái váy của cô. Chiếc áo khoác đi kèm với nó đã bị bỏ lại trong bếp từ lâu. Cô lại nằm xuống; một ý nghĩ chợt nảy ra trong óc cô, và cô bật cười khúc khích.
“Có chuyện gì buồn cười lắm à?” Hugo hỏi, cởi áo khoác của anh.
“Em vừa nảy ra một ý nghĩ kỳ cục. Nếu em kể với anh thì chẳng còn gì thú vị nữa,” cô nói, càng cười dữ hơn.
“Là gì vậy?” Anh đang cười với cô nhưng cũng bực tức vì không biết tại sao cô lại cười nhiều thế.
Cô hít một hơi. “Được rồi, em sẽ kể,” cô nói, khi anh cởi áo sơ mi.
“Là gì nào?”
“Em chỉ đang nghĩ may là mình không mặc cái quần lót độn mông.”
***
Họ cười đùa, âu yếm gần như cả đêm và sau đó ngủ một chút. Sáng hôm sau, Sarah bị bắt gặp trong bếp khi đang mặc áo của Hugo và chiếc quần lót hoàn toàn bình thường của cô. Chuyện này hơi đáng xấu hổ, nhưng Fenella đón nhận nó với vẻ thản nhiên.
“Cuối cùng thì cô và Hugo đã đến với nhau rồi à? Tuyệt quá! Hai người thực sự rất đẹp đôi!”
Vài phút sau thì Rupert tới. Sarah đang ngồi uống trà.
“Hugo và Sarah đã đến với nhau rồi đấy!” Fenella nói. “Chuyện đó có tuyệt vời không chứ!”
“Quá tuyệt vời,” Rupert nói. “Vậy là hai người sắp kết hôn?”
May mắn thay cho Sarah, Hugo xuất hiện đúng lúc. Anh vừa mới tắm rửa sạch sẽ và tóc anh vẫn đang nhô lên lởm chởm. Nếu chỉ có mình họ, Sarah sẽ không thể cưỡng lại anh.
“Cậu có phiền không nếu tớ hỏi cô ấy điều đó trước?” Hugo nói. “Tớ biết cậu sẽ giành được quyền tổ chức tiệc cưới, nhưng thật sự thì! Sarah? Em nghĩ sao?”
Sarah bật cười. “Đám cưới duy nhất mà em thực sự hứng thú là cái đám cưới mà em không phải sắp xếp một thứ gì!”
“Thế thì tiện cho anh quá. Anh sẽ tìm một thời điểm thích hợp để bắt cóc em. Này, Rupert, Fenella, có gì để ăn không nhỉ? Tôi đang đói đến chết đây!”
“Chả hiểu sao lại thế nhỉ,” Fenella nói, cười khúc khích khi cô đi tới tủ lạnh.
Sarah đỏ mặt tức tối nhưng, may mắn thay, không ai để ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.