Mùa Cưới

Chương 15:




Cả ba cô gái đều cười không kiểm soát nổi - vì căng thẳng và ly rượu vang duy nhất mà Sarah cho phép họ uống trong bữa trưa. Họ bước vào sảnh khách sạn, nó được xây bằng cẩm thạch bóng loáng và kính sáng lấp lánh. Sự quyến rũ toát lên từ các bức tường như ánh sáng trong sương giá. Tiếng nhạc cổ điển, những cây cọ cảnh và những chàng thanh niên điển trai mặc áo đuôi tôm và gi-lê ôm khít người tạo thêm cho không khí này vẻ sang trọng thanh bình nhưng náo nhiệt.
Elsa và Bron nhìn nhau trong khi Sarah đi đến quầy lễ tân để thông báo rằng họ đã tới. Bron cảm thấy cô đến đây chỉ để làm một người thừa, mặc dù cô đã mang theo vài bức ảnh về những kiểu tóc mà cô đã làm, và vài cuốn tạp chí để tìm kiếm ý tưởng. Elsa thì cảm thấy chiếc áo cổ chữ V và chiếc quần màu đen bình thường của cô không đủ trang trọng, cho dù cô đã đeo thêm một cái khăn rất dễ thương. Trong lúc đợi cô nhân viên lễ tân xinh như người mẫu gọi điện thoại lên cho Carrie, Sarah thầm cầu mong rằng địa điểm tổ chức mà Hugo nhắc tới có thể sử dụng được. Cô cũng mong anh sẽ không thông báo gì về nó trước mặt Carrie và Mandy khi lát nữa anh tới gặp họ. Nếu anh đem về tin xấu thì cô muốn chỉ mình cô được biết mà thôi. Cô sẽ phải đặt trọn niềm tin vào anh.
Có vẻ như Condy đã thuê cả một tầng. Sự tự tin của Bron tụt xuống thê thảm. Bạn sẽ không thuê nhiều phòng đến thế mà không mang theo một thợ làm tóc riêng, nếu bạn là một ngôi sao Hollywood hạng A.
Không ai nói năng gì trong buồng thang máy lắp kính. Ngoài những lý do riêng nào khác, họ không muốn anh chàng điển trai hộ tống họ biết được họ căng thẳng thế nào. Họ muốn giả vờ rằng mình vẫn thường xuyên đến thăm các siêu sao. Nhưng chẳng ai tin vào điều đó cả.
Mandy Joseph mở cửa cho họ vào, rõ ràng đang chờ đợi họ và không xua đuổi họ ngay khi thấy họ ở ngưỡng cửa như Elsa thầm lo sợ. Cô dẫn họ đi qua một phòng khách lớn đến một phòng ngủ cũng gần rộng rãi như thế. Carrie ở ngoài đời thực trông thật bé nhỏ, cô mặc quần thể thao và một cái áo hai dây và đang ngồi trên giường sơn móng chân. Cô đứng bật dậy khi các cô gái vào phòng ngủ.
“Ồ, xin chào! Tôi đang bày bừa lộn xộn quá! Bây giờ mọi người đã đến rồi, chúng ta có thể uống sâm banh. Mandy và tôi không cho phép mình uống nó trừ phi có ai đó tới. Chúng ta sẽ cần hai chai. Chúng ở trong tủ lạnh phải không nhỉ?” Vẻ mặt cô ấy khi nhìn trợ lý thể hiện rõ rằng mặc dù cô ấy đáng yêu và rất lịch sự, nhưng những nhu cầu của cô ấy cần phải được đáp ứng gần như ngay lập tức.
Khi Mandy, cũng đã quá quen với việc đáp ứng những nhu cầu đó, đi lấy sâm banh, Sarah mỉm cười và chìa tay ra. “Tôi là Sarah Stratford, người sẽ tổ chức đám cưới cho cô. Đây là Elsa Ashcombe, người sẽ may váy cho cô nếu cô muốn. Và đây là Bron, nhà tạo mẫu tóc yêu thích của tôi. Cô ấy ở đây chủ yếu để... ”
Bron chen ngang. Cô không muốn Sarah phải nói một loạt những lời nói dối vì cô. “Tôi cũng có thể sơn móng chân cho cô nếu cô muốn.” Cô nở một nụ cười thân thiện. “Tự làm việc đó quả là rất khó, đúng không?”
Cô rất muốn được tham gia cùng mọi người và chứng tỏ mình là kẻ hữu ích, nếu có thể.
Carrie mỉm cười đáp lại, chấp nhận lời đề nghị. “Thế thì tuyệt quá - Tôi đang làm bung bét hết cả - nhưng để lát nữa nhé! Bây giờ chúng ta uống rượu đã.”
“Mandy?” Sarah hỏi khi họ đi ra phòng khách nơi họ sẽ mở sâm banh. “Hugo đã gọi điện cho chị chưa? Về việc anh ấy sẽ mang bộ sưu tập ảnh của anh ấy đến đây tối nay?”
“Ồ, Hugo ấy à!” Carrie nói, đảo mắt một cách thích thú. “Anh chàng người Anh cực kỳ lãng mạn. Anh ấy quá... ôi, quyến rũ. Giọng nói ấy!” Cô ấy lắc lư người một cách thích thú và Sarah chợt thấy lòng chùng xuống. Người đàn ông nào có thể cưỡng lại nếu Carrie quyết định thích họ chứ? Hẳn nhiên không phải là Hugo rồi, cô khá chắc chắn về điều đó.
Carrie nhỏ nhắn hơn, duyên dáng hơn và dễ thương hơn bất cứ ai từng mường tượng. Cô ấy không phải là một nàng công chúa bạo ngược. Cô ấy chỉ muốn có một đám cưới như mơ ước và yêu cầu những người xung quanh đảm bảo được rằng cô ấy sẽ nhận được tất cả những gì cô ấy muốn.
“Vậy, những căn phòng khác trên tầng này được dành cho ai thế?” Bron hỏi, thoải mái hơn sau vài ngụm sâm banh.
“Chủ yếu là vệ sĩ.” Vẻ mặt bình thản của Mandy thật thân thiện nhưng rất chuyên nghiệp. “Và chúng tôi đang đợi vài người thân trong gia đình Carrie tới thăm. Sẽ thuận tiện hơn nếu tất cả mọi người cùng ở một tầng.”
Bron cảm thấy khá hơn một chút. Mandy không nhắc đến các chuyên viên tạo dựng phong cách, hay thợ làm tóc, hay thậm chí, một điều khá ngạc nhiên, một huấn luyện viên riêng.
Kinh nghiệm của Sarah mách bảo cô rằng mặc dù Carrie quá đỗi dễ thương, nhưng không có nghĩa là cô ấy sẽ không đòi hỏi khắt khe. Và Mandy Joseph sẽ đảm bảo rằng mọi ý thích bất chợt nảy ra của cô ấy đều phải được thực hiện.
Sarah rót thêm rượu vào ly cho mọi người.
“Cùng nâng ly nào!” Carrie nói, giơ cao chiếc ly của mình. “Tôi biết chúng ta sẽ có một khoảng thời gian tuyệt vời và các cô sẽ giúp tôi có được đám cưới mơ ước của tôi!”
***
“Và tôi muốn có cái bánh này,” Carrie nói, sau vài ly sâm banh và khoảng thời gian ngỡ như hàng tiếng đồng hồ. “Đây, tôi đã chụp nó bằng điện thoại.”
Mọi người xúm lại quanh chiếc điện thoại trừ Mandy, người đang thu nhặt những cái ly và dọn dẹp căn phòng. Trong ảnh có vẻ là một cái cây hình cầu, giống như một cái bánh kem có hình kẹo que trên một thân cây. Ở lưng chừng thân cây còn một quả cầu nhỏ hơn nhưng bức ảnh không chụp được hết.
“Tôi đã thấy nó trong ô kính bày hàng của một cửa hàng bánh ngọt tuyệt diệu ở Vienna,” Carrie nói.
“Và đó chính là thứ tôi muốn! Quá độc đáo! Tôi không muốn những bức tượng cô dâu chú rể nhỏ bé xoàng xĩnh trên cái bánh của tôi. Tôi muốn cái này!”
Sự im lặng phủ xuống căn phòng khi họ chăm chú ngắm nhìn bức ảnh nhỏ.
“Tôi không chắc nó là một cái bánh thật,” Sarah nói, miễn cưỡng làm vị khách sộp này cụt hứng. “Tôi nghĩ đó chỉ là một cái bánh giả.”
“Lớp kem phủ của nó là thật mà,” Carrie nói. “Cô có thể nhìn thấy những bông hoa nhỏ trên nó.”
“Tôi nghĩ nó có thể là một quả bóng làm từ bọt xốp, cô biết đấy, thứ mà các thợ trang trí hoa hay dùng ấy - và được phủ kem, để trông như một cái bánh ngọt,” Sarah tiếp tục.
“Tôi không nghĩ một cái bánh thật có thể nằm yên trên đó trừ phi nó được dán bằng keo,” Elsa nói. Cô đã lấy lại các số đo của Carrie, để cho chắc chắn, và họ đã dành một chút thời gian để xem qua các mẫu phác thảo của cô, vì vậy bây giờ cô cảm thấy cô đã thân với Carrie hơn. “Nó sẽ cần một cái lõi sắt.”
“Tôi thực sự muốn cái bánh đó,” Carrie khăng khăng.
Một vài giây căng thẳng chậm chạp trôi qua. “Nếu làm cái bánh đó là một việc bất khả thi thì cô sẽ không thể có nó,” Mandy kiên quyết.
Không ai nhúc nhích hay nói năng gì. Sarah nhìn chằm chằm vào mẫu hoa văn trên thảm, không dám nhìn khách hàng của mình. Cô thấy mình đã làm cho cô ấy thất vọng. Elsa đặt mình vào chốn hạnh phúc của cô, giữa những mẫu vải, hy vọng Carrie sẽ không khóc. Carrie thở dài thườn thượt.
“Hượm đã,” Bron đột nhiên nói. “Tôi đã nghĩ ra cách làm nó.”
Mọi người đổ dồn mắt nhìn cô. “Bằng cách nào?” Sarah hỏi.
“Ờ, chúng ta sẽ cần kiếm một cái cọc và gắn một loạt những cái đĩa dẹt lên đó, để tạo thành hình cầu. Chúng ta sẽ làm cái bánh trong những cái khay tròn lớn - hoặc vuông - điều đó không quan trọng lắm. Sau đó chúng ta sẽ cắt gọt chúng để tạo hình cho cái bánh. Hoặc chúng ta có thể dùng một trong những cái khay hình cầu mà người ta dùng để làm những chiếc bánh pudding trong lễ Giáng Sinh, nếu chúng ta có thể kiếm được một cái đủ lớn.”
“Nhưng làm sao cô cắm cái cọc vào giữa cái bánh được?” Elsa hỏi.
“Chúng ta sẽ cắt đôi cái bánh và ghép nó vào từ hai bên,” Bron nói. “Sau đó phủ kem cho nó để nó hoàn toàn là hình cầu.”
“Chà, thật là tuyệt vời!” Sarah nói. “Cảm ơn cô rất nhiều, Bron à. Tôi sẽ nhờ cô vẽ mấy hình minh họa để tôi có thể đưa nó cho người nào làm bánh cho Carrie.”
“Tôi muốn Bron làm nó,” Carrie nói.
“Cái gì cơ? Nhưng Bron không phải thợ làm bánh. Cô ấy là thợ làm đầu và trang điểm.” Sarah khá kinh ngạc trước lời đề nghị này.
“Cô ấy đã nghĩ ra cách làm cái bánh - tôi nghĩ cô ấy nên làm nó,” Carrie nói.
Sarah nhìn Bron, cố gắng phán đoán xem liệu cô ấy muốn được giải cứu hay có thể tự giải cứu cho mình.
“Thật ra, tôi biết làm bánh,” Bron nói. “Tôi từng làm vài cái bánh khá cầu kỳ.”
“Loại bánh gì?” Sarah hỏi.
“Ờ,” Bron bắt đầu kể. “Chuyện bắt đầu từ hồi tôi còn học cao đẳng. Em trai một người bạn của tôi sắp tổ chức tiệc sinh nhật và muốn có một cái bánh hình tàu hỏa - hồi đó trên ti vi có chiếu về nó và cậu bé mong ước có một chiếc y hệt như thế. Họ không thể làm được vì vậy tôi đã xung phong làm.”
“Ái chà!” Carrie nói.
“Sau đó tôi đã làm một cái bánh cho lễ kỷ niệm đám cưới hồng ngọc[21] của hai bác tôi. Thú vị lắm. Nó được bao phủ bởi những bông hồng đỏ thắm và tôi còn đặt lá vàng lên từng đầu cánh hoa. Trông nó đẹp lạ lùng.”
[21] Lễ kỷ niệm bốn mươi năm ngày cưới.
“Dĩ nhiên rồi!” Sarah nói. “Tại sao cô chưa bao giờ kể với tôi chuyện này?”
Bron nhún vai. “Ờ, tôi chưa có dịp. Hơn nữa, tôi chưa bao giờ lấy tiền công làm bánh. Tôi luôn coi chúng như những món quà.”
“Tôi sẽ trả tiền công cho cô,” Carrie nói.
“Tôi rất muốn thử làm cái bánh này,” Bron khẽ khàng nói. “Tôi sẽ phải mượn một căn bếp đạt đủ tiêu chuẩn An toàn và Vệ sinh để làm nó. Nhưng tôi sẽ coi nó như một thử thách tuyệt vời.”
“Nhưng cô đã bao giờ làm những cái bánh giống như thế chưa - một cách chuyên nghiệp ấy? Nó có vẻ rất phức tạp...” Sarah nói, thầm thắc mắc liệu Carrie có biết hoặc bận tâm không nếu người làm nó không phải là Bron, miễn là cô ấy vẫn có cái bánh mà cô ấy muốn.
Bron cười. “Không giống hệt như thế, dĩ nhiên, nhưng nếu Carrie muốn tôi làm nó, tôi rất sẵn sàng thử sức.”
“Tôi thực sự muốn như vậy,” Carrie kiên quyết nói. “Cô đã nghĩ ra cách làm nó và tôi rất thích cái ý nghĩ tôi có quen biết với người đã làm bánh cho tôi.” Cô hít một hơi thật mạnh. “Thực ra - chúng ta có thể kê một loạt những cái cây chạy dọc theo căn phòng - giống như cái bánh của tôi - với cái bánh của tôi nằm ở tận cùng!”
“Ý hay,” Mandy nói.
“Đúng đấy,” Sarah đồng ý. “Chúng ta có thể thuê những cái cây.”
“Chúng ta sẽ dùng loại cây gì?” Mandy hỏi.
“Có lẽ là nguyệt quế, hoặc hoàng dương,” Sarah nói.
“Nhưng chẳng phải những cái cây có quả sẽ đẹp hơn sao?” Mandy gợi ý.
“Chúng ta có thể treo những quả cam nhỏ lên chúng nếu chị muốn,” Sarah đồng ý. “Trông nó có thể rất thanh lịch.”
“Thanh lịch là điều cần thiết,” Carrie nói. “Có vẻ như người ta luôn nghĩ rằng nếu cô có một bầu ngực lớn hơn cỡ DD thì cô sẽ là kẻ ưa lòe loẹt.”
“Nếu không thì,” Bron nói, “chúng ta có thể làm những phiên bản giả của cái bánh. Như cái mà Carrie đã trông thấy trong cửa hàng đó.”
“Đúng vậy,” Carrie nói. “Đó chính là thứ tôi muốn. Thật đẳng cấp!”
Giờ thì Sarah đã biết lý do tại sao Carrie lại muốn có một đám cưới giống của Ashlyn. “Vậy cô sẽ không muốn có hoa giấy in hình của chính cô chứ?”
“Không.” Carrie lắc đầu. “Tôi muốn được coi là một diễn viên nghiêm túc. Tôi không muốn thứ gì quá phô trương hay phổ biến.”
“Tốt lắm, Carrie,” Sarah nhẹ nhõm nói. “Đó chính là kiểu đám cưới mà tôi thích làm nhất.”
Cô chợt nảy ra ý nghĩ rằng cô có thể tiết kiệm chi phí nếu Carrie và em gái cô cùng mua chung một vài thứ cần cho đám cưới. Cô sẽ bắt Lily trả tiền cho phần của cô ấy, dĩ nhiên, nhưng nếu bạn mua cả nghìn chiếc khăn giấy hay những thứ tương tự như thế, bạn sẽ được giảm giá kịch liệt.
“Cô có thể gắn một hạt trang trí nho nhỏ hoặc thứ gì đó đại loại thế vào mỗi vòng xoắn của kem,” Bron nói, đầu óc cô vẫn nghĩ về cái bánh.
“Những viên pha lê Swarovski!” Carrie nói. “Hay thứ đó lòe loẹt quá?”
“Tôi có đầu mối liên lạc với họ,” Elsa nói. “Tôi nghĩ tôi có thể mua chúng cho cô với giá hời. Xét cho cùng, đó sẽ là một sự quảng bá tốt cho họ. Và chúng ta có thể lấy một ít để đính lên váy cưới, cho nó có chút gì đó liên quan tới cái bánh? Và có thể thêu thêm hình vài cái cây nhỏ xíu nữa? Chúng sẽ rất khó thấy, trừ phi nhìn thật gần, nhưng nếu đính chúng lên đường viền hay mạng che mặt thì sẽ rất nổi bật.”
Carrie thở ra một hơi thật dài với vẻ mơ màng. “Có vẻ tuyệt đấy! Miễn là nó không làm mọi người chướng mắt,” cô nói thêm.
“Dùng một ít trang sức lấp lánh không có nghĩa là cô có khiếu thẩm mỹ nghèo nàn,” Sarah nói. “Đây là ngày cưới của cô, cô phải có những gì cô muốn. Tôi hứa là tôi sẽ không để cô làm gì quá trớn.”
“Lý do chúng tôi chọn một nhà tổ chức đám cưới người Anh là để tránh bất cứ thứ gì mà mẹ chồng tương lai của Carrie có thể cho là tầm thường,” Mandy nói.
“Em gái tôi cũng gặp phải vấn đề tương tự với mẹ chồng tương lai của nó!” Sarah nói, và lập tức cảm thấy hối hận. Xét cho cùng, sự cẩn trọng phải gắn liền với tên tuổi của cô mới đúng.
“Hóa ra không chỉ vì tôi là người Mỹ à?” Carrie hỏi. “Người ta cho rằng tôi sẽ là kẻ mà ở Manhattan gọi là Cô dâu Tai quái.”
“Ôi không. Bất cứ ai cũng có thể khó tính vào bất cứ lúc nào,” Sarah quả quyết. “Đó là lý do tôi luôn dành rất nhiều thời gian để đảm bảo rằng mọi người phải thật vui vẻ.”
“Cô ấy rất giỏi việc đó,” Bron hưởng ứng.
“Tôi nghĩ chúng ta nên uống thêm sâm banh,” Carrie nói. “Mandy, chị có thể gọi phục vụ phòng giúp tôi không?”
“Đừng quên là cô phải ra ngoài ăn tối đấy nhé,” Mandy nói. “Và Hugo sắp đến rồi.”
“Mỗi người chỉ uống một ly nữa thôi mà,” Carrie nói. “Sau đó, nếu Hugo đến, tôi sẽ phải trang điểm.”
“Tôi có thể trang điểm giúp cô nếu cô muốn, và sơn nốt móng chân cho cô,” Bron nói.
Carrie cau mày. “Tôi không cọ những thứ mà họ dùng để đặt giữa các ngón chân. Chúng ta sẽ đề nghị phục vụ phòng mang lên một ít, khi họ mang sâm banh tới nhé?”
Bron lắc đầu. “Tôi có thể dùng giấy vệ sinh mà. Đừng lo. Đây, cô ngồi xuống đi. Tôi sẽ giúp cô.”
“Mandy?” Carrie hỏi, bàn chân đặt trên đùi Bron. “Chúng ta đã hẹn ai đến làm tóc cho tôi tối nay chưa?”
“Cô không nói là cô cần thợ làm tóc, Carrie, nhưng tôi chắc chắn...”
“Tôi muốn Bron làm tóc cho tôi. Tôi đã thấy những gì cô ấy làm với của Ashlyn và tôi muốn xem cô ấy có thể làm gì với tóc tôi.”
Sarah liếc nhìn đồng hồ. “Nhưng mười phút nữa là Hugo tới rồi. Cô có xong kịp không?”
Carrie phẩy tay. “Không sao. Cô phải quen để cho những người đàn ông điển trai nhìn thấy mình đang đeo những cái lô uốn tóc.”
“Tôi có mang những cái lược theo. Tôi sẽ trang điểm cho cô sau khi sơn xong móng chân.”
Trong khi Bron làm công việc mà cô đã quá thành thạo, Elsa chui vào một góc. Cô muốn ghim các mẫu vải vào các bức phác thảo và Carrie đã đề nghị cô ghi tên các loại vải để cô ấy biết liệu cô ấy đang yêu cầu lụa organza (mỏng nhưng cứng), lụa chiffon (mịn, mỏng và bồng bềnh), hay nhiễu mịn georgette (bồng bềnh hơn, hơi dày hơn và không nhẹ bằng lụa chiffon).
Sarah dọn dẹp một cái bàn cho Hugo. Anh sẽ cần chỗ để bày những cuốn album và tập tài liệu. May mắn là phòng khách được trang bị đầy đủ bàn ghế, đặc biệt là khi tất cả những cái chai và ly đã được cất đi. Cô lại nhìn đồng hồ. Đến muộn không phải là tác phong của anh. Cô biết anh quen Mandy và đã từng gặp Carrie nhưng vì cô đang tổ chức đám cưới này, cô cảm thấy có trách nhiệm với tất cả những gì liên quan đến nó, bao gồm sự đúng giờ của mọi người.
Di động của Mandy đổ chuông. Căn cứ vào những gì cô ấy nói, đó hẳn là Hugo, và anh sẽ đến muộn. “Không thành vấn đề,” Mandy nói và ngắt máy.
Sarah cảm thấy lo lắng, rồi cô tự nhắc nhở mình một cách kiên quyết rằng anh là đầu mối liên lạc giữa họ. Cô thực sự không phải chịu trách nhiệm về anh.
Lúc Hugo đến, Carrie đã ra dáng là một ngôi sao. Trước đó mọi người đã tham gia góp ý về trang phục của cô ấy. Cuối cùng cô ấy đã chọn một bộ đồ bằng da lộn màu hồng nhạt. Bron đã bới cho cô ấy một kiểu tóc tuyệt đẹp có vẻ chống lại sức hút của trọng lực, và lớp trang điểm của cô ấy quá mỏng đến nỗi gần như không ai có thể nhận thấy.
“Ôi, cưng à!” Mandy nói. “Trông cô đẹp mê hồn!”
“Chúng ta sẽ đi đâu nhỉ?” Carrie hỏi. “Tôi không nhớ?”
“Chúng ta sẽ đi ăn tối với các nhà tài trợ của bộ phim Hãy quay về với anh,” Mandy nói. “Trông cô tuyệt lắm!”
Carrie ngắm nghía mình trong gương thật kỹ. Không một ai có thể tìm thấy khuyết điểm nào ở cô, nhưng cô là người phân xử cuối cùng và cô muốn mình phải thật sự thỏa mãn. Trước sự nhẹ nhõm của tất cả mọi người, cô có vẻ rất hài lòng.
Có tiếng gõ cửa và Mandy dẫn Hugo vào.
“Carrie! Chào cưng!” Họ ôm nhau và Sarah ngoảnh đi khi anh nâng Carrie lên và xoay cô ấy một vòng. “Cô là tạo vật đẹp đẽ nhất không được bày bán trong một cái hộp bọc giấy bóng kính ở Harrods!” Anh nói, đặt Carrie xuống.
Sau đó anh bước về phía Mandy và hôn má cô. “Chào Mandy, trợ lý riêng quyến rũ nhất ở Hollywood.”
“Ở London, Hugo ạ,” Mandy nói, thân mật, nhưng không bị phỉnh phờ. “Tôi cho rằng cậu đã biết những người này?”
Elsa và Bron mỉm cười thân thiện. Sarah chỉ gật đâu.
Anh nhướng một bên lông mày. “Được rồi, chúng ta bắt đầu được chứ?”
Sarah chưa bao giờ nghi ngờ tài năng của anh, nhưng khi cô nhìn thấy những thứ anh lấy ra, ngoài những bức ảnh cưới, cô thực sự kinh ngạc. Carrie và Mandy bị ấn tượng rất mạnh.
“Hugo, cưng à! Chúng tôi phải có anh. Chị có nghĩ vậy không, Mandy?” Carrie nói. “Sarah?”
Sarah gắng hết sức để mỉm cười. “Anh ấy rất giỏi.” Cô muốn tiếp tục nói, “Nhưng cô có chắc là cô không muốn Mario Testino[22] hay ai đó không?” nhưng không thể. Những cảm xúc cô dành cho Hugo quá xáo trộn. Nếu Carrie bóng gió rằng Hugo không đủ năng lực, cô sẽ bảo vệ anh đến cùng như một con hổ cái.
[22] Nhiếp ảnh gia thời trang người Peru.
Hugo cất đồ của anh. “Vậy,” anh nói với Bron và Elsa, những người đang giúp dọn dẹp những cái ly. “Các cô định làm gì bây giờ?”
“Chúng tôi đang định đi ăn tối,” Bron nói.
“Chúng tôi sẽ cho họ đi nhờ,” Carrie nói. “Tôi muốn họ đi ăn tối với chúng tôi, nhưng Mandy nghĩ đó không phải một ý kiến hay.”
“Tại sao anh không đi cùng chúng tôi nhỉ?” Bron hỏi Hugo.
Sarah đang cố tình làm mình bận rộn để không thể trông thấy phản ứng của anh với lời mời ấy. Cô chưa sẵn sàng dính dáng gì tới anh. Cô vẫn còn quá bối rối. Rồi cô tự quở trách mình vì đã ngớ ngẩn như thế. Ăn một bữa tối thân mật với anh thì có hại gì chứ? Elsa và Bron cũng sẽ ở đó mà. Cô ngẩng lên.
“Hugo...” Cô bắt đầu, đúng lúc anh nói, “Thật ra, tôi có kế hoạch khác mất rồi.”
Ngay sau đó, anh rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.