Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 96: Vấn đề gen




Vân Thi Thi nhìn chén nước đường đỏ được bưng tới, vô cùng cảm động nói: "Hữu Hữu thật ngoan!"
Uống nước đường đỏ, Vân Thi Thi đi nghỉ ngơi sớm.
Bây giờ trong lòng cô rất loạn, hốt hoảng lo sợ, nhưng không có chỗ thổ lộ.
Cô cũng từng khát khao cả đời này, được người ta tiếp nhận, sắp xếp ổn thỏa, tỉ mỉ bảo vệ. Không làm cho cô hoảng sợ, đau khổ, không để cô trôi dạt bốn phương, không nơi nương tựa.
Nhưng đợi người đó hai mươi bốn năm, đến bây giờ vẫn không xuất hiện.
Hữu Hữu đắp kín mềm cho cô, tắt đèn, hôn lên trán cô.
Cúi đầu nhìn gương mặt toát ra sự mềm yếu của cô, trái tim của Hữu Hữu giống như bị lõm một góc.
"Mẹ, đừng sợ. Dù như thế nào, Hữu Hữu vĩnh viễn ở cạnh mẹ, bảo vệ mẹ, là chỗ để mẹ dựa vào, hửm? Không nên suy nghĩ bậy bạ."
Vân Thi Thi nghe vậy, tâm trạng vô cùng rung động, cô yên lặng nhìn cậu nhóc, viền mắt bất giác ẩm ướt.
"Hữu Hữu, con thật sự sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh mẹ, không rời bỏ mẹ sao?"
"Đương nhiên."
Hữu Hữu nằm sấp bên giường, bỗng nhiên mỉm cười nói: "Mẹ, đừng nghĩ quá nhiều, Hữu Hữu vẫn ở đây."
Vân Thi Thi nặng nề gật đầu, nhắm hai mắt lại.
Hữu Hữu đóng cửa phòng đi vào thư phòng, thì nhìn thấy Lý Hàn Lâm dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi yên lặng nhìn cậu, như nhìn thấy quỷ.
Cậu khó chịu nói: "Quản lý Lý, ông dùng ánh mắt đó nhìn tôi làm gì!?"
Lý Hàn Lâm vội ho khan, có chút lúng túng thu hồi ánh mắt: "Tổng giám đốc Vân, tôi thấy cậu cùng mẹ cậu không giống như mẹ con."
"Vậy là cái gì?" Đôi mi thanh tú của Vân Thiên Hữu nhếch lên, rất hứng thú hỏi.
Lý Hàn Lâm nghiêm túc nói: "Phụ nữ."
Ấn đường Vân Thiên Hữu giật giật: "..."
Lý Hàn Lâm chấp tay hành lễ, uốn éo thân thể, ngửa mặt lên trời cảm khái: "Chà chà ~ thật hâm mộ. Tôi cũng rất muốn có một đứa con trai thông minh ngoan ngoãn như Tổng giám đốc Vân ngài, lại rất hiếu thảo."
Vân Thiên Hữu cảm thán, không chút lưu tình vạch trần: "E là không có cơ hội này đâu, quản lý Lý."
"Tại sao?" Vẻ mặt Lý Hàn Lâm hết sức đau buồn hỏi.
"Gen rất quan trọng." Vân Thiên Hữu trào phúng vạch trần, lời ít mà ý nhiều.
Ý tứ là, muốn sinh ra một đứa nhỏ thông minh, điều kiện đầu tiên là người cha phải có gen thông minh.
Vậy là, đang nói ông ta ngu xuẩn sao!
Lý Hàn Lâm nghẹn lời.
Tiểu nhân tinh này, nhìn từ bề ngoài thanh thuần vô hại, nhưng vừa mở miệng lại đánh trúng vào chỗ yếu của ông ta, cực kỳ xấu bụng.
"Tổng giám đốc Vân, cậu gặp... Cha đẻ cậu rồi à!" Ông ta dè dặt hỏi.
"Không có." Hữu Hữu liếc mắt nhìn ông ta, bất thình lình nói: "Nhưng nhất định là ông ấy rất đẹp trai, đàn ông ưu tú!"
Lý Hàn Lâm tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Cậu chưa từng thấy làm sao mà biết?"
Hữu Hữu nhìn ông ta như nhìn kẻ ngu: “Nếu như ông ấy không đủ ưu tú, làm sao sinh ra một đứa con thiên tài như tôi?”
"..."
"Nói trúng tim đen", nhưng lại không có lời gì để biện minh.
Lý Hàn Lâm hoàn toàn cảm thán thở dài: "Thật không nghĩ tới, đổng sự cao quý thần bí nhất hội đồng quản trị Nhạc Trí lại là một đứa trẻ sáu tuổi. Nếu như để cho các cổ đông khác biết, chẳng phải đều muốn hộc máu?"
"Hộc máu cũng không thay đổi được sự thật." Vân Thiên Hữu tao nhã ngồi xuống trước bàn đọc sách, cơ thể lười biếng nhích lại gần phía sau, gương mặt đẹp trai hiện ra sự lạnh lùng: "Nghe nói, gần đây hội đồng quản trị không yên ổn."
"Đúng vậy. Mấy đổng sự nguyên lão đều có phê bình kín đáo với Tổng giám đốc Vân ngài." Lý Hàn Lâm cũng khôi phục thần sắc trịnh trọng, nghiêm túc nói.
Hội đồng quản trị công ty Nhạc Trí có năm cổ đông lớn, ở trong hội đồng quản trị cũng có chút quyền lên tiếng.
Vân Thiên Hữu khẽ nhếch đôi mi thanh tú: "Ồ? Mấy lão già ăn hại đó nói cái gì?"
"Đổng sự Trương nói không thể nào hiểu nổi một ít động tác của Tổng giám đốc Vân ngài.” Lý Hàn Lâm dừng một lát, liếc mắt nhìn Vân Thiên Hữu, thăm dò ý tứ qua sắc mặt.
Công ty Nhạc Trí là nơi chuyên cung cấp đồ chơi lớn nhất toàn cầu, sau khi tiến vào thị trường Trung Quốc, quán quân của mấy chương trình thiếu nhi nổi tiếng, làm lần đầu đã có thành công có tiếng, lượng tiêu thụ một đường thuận lợi.
Nhưng mà lúc trước, Vân Thiên Hữu ở trong bóng tối bày mưu đặt kế, đầu tư một bộ phim điện ảnh thanh xuân.
Hành động của cậu, lập tức khiến hội đồng quản trị nổi giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.