Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 91: Anh mất khống chế




Trên ghế lái, đôi mắt thâm thúy của Mộ Nhã Triết vẫn nhìn về phía trước, tay cầm lái không khỏi siết chặt.
Chạy như bay trên đường, ngoài cửa sổ xẹt qua cảnh đêm mập mờ.
Vân Thi Thi vẫn còn xem Lý Hàn Lâm là hiệu trưởng nhà trẻ, không ngừng hỏi dò tình hình học tập của Hữu Hữu ở trường.
"Hiệu trưởng Lý, người làm mẹ như tôi thật sự thấy mình không xứng, không biết biểu hiện của Hữu Hữu ở trường học như thế nào, có gây phiền phức gì cho ông không?"
Trên mặt Lý Hàn Lâm vẫn duy trì nụ cười khách khí, trong lòng lại muốn khóc.
Vở kịch này quả thật quá khó diễn.
Ông ta bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn Hữu Hữu, cậu nhóc bảo bối này thấy ông ta bị làm khó dễ, không nhịn được cười trộm, đôi mắt xinh đẹp cong cong như trăng non, vô cùng đẹp mắt.
"Mẹ, không phải hiệu trưởng đã nói, Hữu Hữu biểu hiện rất tốt sao." Cậu le lưỡi nói.
Trên thực tế, chính xác là cậu ở nhà trẻ biểu hiện rất tốt, đặc biệt là độ hot trong trường.
Cậu không chỉ có đầu óc thông minh, còn có một gương mặt nhỏ đẹp trai càng làm cho cậu trở thành tiểu nam thần trong lòng biết bao nhiêu tiểu la lỵ.
Bé gái muốn chơi cùng cậu xếp hàng dài từ ngoài cửa trường học tới cửa phòng học đấy.
Ngay cả thầy cô giáo cũng cực kỳ cưng chiều cậu.
Con trai trong lớp vô cùng tín phục cậu.
Dọc theo đường đi, cha người trò chuyện với nhau thật vui vẻ.
Chiếc Bentley rất nhanh đã dừng lại trước khu nhà trọ.
Giờ khắc này, bóng đêm có chút lạnh.
Vân Thi Thi ôm Hữu Hữu xuống xe, gió lạnh kéo tới, hai mẹ con bất thình lình rùng mình một cái.
Hữu Hữu vùi người vào trong ngực Vân Thi Thi, nhẹ nhàng dùng một ánh mắt, Lý Hàn Lâm lập tức tiếp đón, lấy áo khoác khoác lên cho hai người bọn họ.
Vân Thi Thi còn chưa không kịp nói cám ơn — -- -- một chùm ánh sáng đã rọi thẳng lên trên người cha người.
Chùm ánh sáng này, mãnh liệt đến cực điểm, còn kèm theo tiếng gầm nhẹ của động cơ xe thể thao.
"Gừ —— rừm rừm..."
Từng tiếng, liên tiếp.
Giống như một con sư tử phẫn nộ gầm nhẹ uy hiếp, trừng mắt nhìn bọn họ chằm chằm, thủ thế chờ đợi, như một giây sau sẽ bổ nhào về phía bọn họ.
Vân Thi Thi hơi bị dọa sợ, theo bản năng ôm chặt Hữu Hữu vào trong ngực, che khuất mắt của cậu.
Chùm ánh sáng này quá mức mãnh liệt, làm cho mắt cô không thể nào mở ra.
Lý Hàn Lâm cũng dùng tay che lại, trên mặt dần dần đến có chút tức giận.
Chết tiệt, ánh sáng của chiếc xe thể thao này nhất định đã trải qua lắp đặt lại, mãnh liệt chói mắt hầu như khiến cho mắt người ta không thể nào nhìn thấy.
Ngay khi ông ta muốn nổi giận thì, ánh sáng vụt tắt.
Tiếng nổ vang rền của động cơ xe thể thao cũng yên tĩnh lại.
Bóng đêm hoàn toàn trở lại sự yên tĩnh của nó.
Vân Thi Thi trở nên hoảng hốt, rốt cuộc trước mắt cũng rõ ràng lần nữa, cô có chút tức giận trợn mắt nhìn sang.
Chiếc xe thể thao lẳng lặng đỗ ở dưới đèn đường cách đó không xa, xe thể thao Bugatti Veyron mui trần màu bạc, đường nét hình giọt nước, vừa nhìn đã biết có giá trị không nhỏ.
Song, khi cô nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng ngồi trên ghế lái chiếc xe thể thao thì cả người cô như bị rơi xuống hầm băng.
Sắc mặt Mộ Nhã Triết vô cùng âm trầm ngồi ở ghế lái, ngón tay kẹp một điếu thuốc lá sắp bị cháy hết, đốm lửa nhỏ lúc sáng lúc tối. Tro tàn rơi trên tay lái khéo léo, hai mắt anh giống như bị bụi che phủ.
Anh ngồi yên bất động, đẹp trai như thần, gương mặt tuấn tú như được tỉ mỉ điêu khắc. Lúc này đang cực kỳ căng thẳng, đặc biệt là đôi mắt thâm thúy như một vực sâu trong suốt, hận không thể nuốt chửng linh hồn người phụ nữ sạch sẽ trước mắt.
Trong mắt anh có phẫn nộ, nhưng mà sự phẫn nộ này chính bản thân anh cũng không hiểu.
Anh, Mộ Nhã Triết, lại vì một người phụ nữ mà mất khống chế.
Anh không hiểu, tại sao anh lại mất khống chế? Anh chỉ biết đáy lòng mình có cái gì đó, mạnh mẽ bị xé rách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.