Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 4: Không thể phục vụ cho người này




Người nọ không thèm để ý đến lo lắng sợ hãi của cô, anh cúi đầu, đôi môi nhẹ lướt qua xương quai xanh của cô, khiến cô không chịu được mà run lên bần bật.
Người đàn ông càng xâm lược, Vân Thi Thi càng mẫn cảm hơn.
Hô hấp của cô càng lúc càng trở nên dồn dập, cô theo bản năng vươn hai tay đẩy đàn ông trên người mình ra, như sợ bị xâm phạm, người đàn ông như hiểu rõ ý đồ của cô, trói hai tay cô lại, giơ lên trên đầu.
Vân Thi Thi rất sợ.
Trong lòng không ngừng nổi lên cảm giác chống cự, cô sợ hãi run lên cầm cập, nhưng cô không có khả năng, cô không thể chạy được nữa!
Vân Thi Thi rụt bả vai lại, như muốn chạy trốn, nhưng cô lại không biết, hành động đó lại tạo ra ma sát cho người đàn ông kia, làm khiến cho “thứ đó” của đàn ông kia nóng bừng đứng thẳng lên.
Đàn ông đó “Hừ” một tiếng, hít một ngụm khí lớn, vậy mà anh lại thiếu chút nữa là không kiềm chế được.
Cô bé này quả nhiên có lực hấp dẫn kinh người, thiếu chút nữa là anh không kiềm chế được rồi…
Vân Thi Thi vì hiện tượng đó của anh, trong lòng thầm run lên, đầu vai co rút lại, theo bản năng hai tay bắt đầu kháng cự:  “Không…”
Người đàn ông đó như không nghe thấy gì, cũng không thèm để ý đến kháng cự nho nhỏ đó của cô, Vân Thi Thi sợ hãi kêu một tiếng, trong tiềm thức ý chí kháng cự nổi lên mãnh liệt, bàn tay bé nhỏ không ngừng đập vào ngực đàn ông, cô tay lại bị người đàn ông đó nắm lấy, mạnh mẽ chế ngự.
Người đàn ông không để cô kháng cự, cuối cùng cũng bắt đầu xâm nhập, ý thức được chuyện gì sắp diễn ra, Vân Thi Thi như tắt thở, không muốn có đụng chạm gì hơn, cơ thể nhanh chóng cứng ngắc lại, cô chỉ hi vọng chặn mọi đường đi của người đàn ông kia.
Nhưng người đàn ông đó lại bá đạo vô cùng, như không hề để tâm đến kháng cự của cô!
“Đừng… đừng…”
“Đừng?”
Mộ Nhã Triết rất không hài lòng với sự kháng cự của cô, anh chậm rãi ngẩng đầu, cau mày nắm cằm cô, đôi mắt thâm sâu, nương nhờ ánh trăng mờ nhạt để nhìn rõ gương mặt nhỏ nhắn lúng túng của cô, anh lạnh lùng hỏi: “Sao, không muốn à?”
Vân Thi Thi ngẩn ra, môi mở hé, anh cau mày, đầu ngón tay tiến vào chiếm lấy cô. “Cô gái, cô có biết mình đến đây là để làm gì không?”
Sắc mặt cô cứng đờ, cơ thể không ngừng run rẩy, không biết là vì đau hay vì sợ hãi sự lạnh lùng của Mộ Nhã Triết.
Im lặng hồi lâu, giọng nói khàn khàn của cô vang lên, nghẹn ngào đứt quãng: “Tôi… tôi biết…”
“Vậy chẳng lẽ cô đợi tôi phải nói bước tiếp theo sao?”
Giọng nói ngả ngớn, nhưng không kém phần lạnh lùng.
Vân Thi Thi cắn môi dưới, hốc mắt đỏ lên, bên dưới như có vật gì đó dần tiến vào, cô cảm thấy đau, đau lắm.
Cô biết, cô đã ký hợp đồng, cô chỉ làm điều này vì hợp đồng, xong việc cô không liên quan gì đến những người này nữa, cũng không có chút tình cảm gì có thể nảy sinh được. Nhưng chuyện này, cô khó có thể chấp nhận được.
Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhìn cô, cũng không cho cô thời gian thích ứng, anh nắm chặt tay cô đưa lên cao… Đỉnh lên trên một cái, đâm mạnh vào.
“Thả lỏng…”
Vân Thi Thi như chết lặng, cô tuyệt vọng nhắm mắt, sau đó gian nan bám vào bờ vai của Mộ Nhã Triết, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào cổ anh.
Trong khoảnh khắc đó, cô biết đã bước vào vực sâu của tội nghiệt.
Người đàn ông đối với sự vâng lời của cô cảm thấy rất vừa lòng, và anh bắt đầu đắm chìm vào…
Cuối cùng Mộ Nhã Triết cũng phá được một tầng lá chắn của cô.
Vân Thi Thi cắn răng chịu đựng, giọng nói khàn khàn tê dại, có chút lạnh lẽo bên trong.
Đau, cơ thể cô từng đợt đau buốt ập đến, cơ thể cô cứng ngắc, nhưng không thể động đậy được, cô chưa bao giờ chịu đựng loại đau đớn đến như vậy, như đem cô xé rách toàn bộ. Khoảnh khắc đó, trước mắt cô thực sự chỉ là một màu đen u ám, cô đau đến suýt chút nữa là hôn mê bất tỉnh!
Người này… cô không thể phục vụ được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.