Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 32: Cướp đoạt thân phận tiểu thư




Ông lão đấy lấy từ trong người ra ngọc bội giống hệt ngọc bội trong tay cô ta, đặt hai ngọc bội gắn vào thế mà khít nhau.
Cô ta cũng không kích động, nói dối ngọc bội này là mẹ để lại. Ông lão đấy cũng tin tưởng liền đưa cô ta về nhà họ Mộ, đặt tên cho cô ta là Mộ Uyển Nhu. Cũng rất nhanh chóng lập hôn ước với Mộ Nhã Triết năm 14 tuổi.
Trong văn phòng suy nghĩ, Mộ Uyển Nhu thẩn thờ rồi ngã trên sô pha. Một tay đỡ trán, phía sau lưng đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.
Trong tay nắm chặt chồng tư liệu dày cộm kia, đầu ngón tay run rẩy không thôi, trong lòng thì hỗn loạn.
Cô ta thật sự không đoán được, tại sao Mộ Nhã Triết điều tra Vân Thi Thi? Hay là anh đã hoài nghi thân phận của cô ta? Chẳng lẽ anh đã hoài nghi từ khi cô ta bước chân vào nhà họ Mộ?!
Mộ Uyển Nhu nghĩ đến khả năng này, trong lòng không khỏi chột dạ.
Trên thực tế, khối ngọc bội kia là cô ta trộm từ Vân Thi Thi. Cô ta từ nhỏ ở viện mồ côi, với vẻ ngoài xinh xắn ngoan ngoãn nên rất được nhiều người yêu thích, từ trước đến nay được sủng ái đến cao ngạo.
Khi đó tuổi còn nhỏ, cô ta chưa từng thấy qua món đồ tốt nào. Nên nhìn đến đứa bé gái có ngọc bội xinh đẹp thế kia, lòng liền nổi tham ma xui quỷ khiến trộm lấy.
Lúc đó Thi Thi phát hiện liền tranh chấp với cô ta, mà lúc đấy ai cũng ủng hộ cô ta, nên Vân Thi Thi vì "vu khống", đã bị viện trưởng răn dạy còn bị tát mội cái, đau đến khóc vài hôm.
Nhưng cô ta không ngờ, chỉ có một khối ngọc bội lại liên quan đến một thân thế.
15 năm trước, cô ta được chủ tịch tập đoàn tài chính nhà họ Mộ, cũng là ông nội của cô ta hiện giờ, Mộ Thịnh, đón về nhà họ Mộ sửa lại tên.
Nhưng về lai lịch của ngọc bội, ông nội chưa bao giờ kể cô ta nghe, chỉ nói là di vật của mẹ cô ta.
Sau khi đến nhà họ Mộ, ngọc bội bị ông nội giữ lấy cùng với miếng ngọc bảo của ông cầm trên người. Cô ta thường xuyên nhìn thấy ông ấy nhìn ngọc bội ngẩn người như nhớ đến ai đó.
Khi cô ta lớn hơn chút, lâu lâu Mộ Thịnh lại nhắc cô ta về người phụ nữ kia. Lúc đó, cô ta mới biết thì ra bà ấy là con gái của Mộ Thịnh nhận nuôi lúc tuổi trung niên. Ông chỉ nói từng ấy thông tin thôi, hình như ông vẫn còn gạt cô ta điều gì đấy.
Từ đó đến lúc này, cô ta liền thành cô chủ của Nhà họ Mộ. Nhận sự yêu thương mà lớn lên, cho đến đính hôn cùng cháu đích tôn của ông là Mộ Nhã Triết.
Từ đầu đến cuối, đối với lai lịch về ngọc bội này cô ta cũng không hỏi, cũng cố ý giấu diếm. Phải hiểu rằng, nếu cô ta nói rõ sự thật thì đồng nghĩa cô ta mất đi tất cả vinh hoa phú quý. Mất đi vị trí bà chủ tương lai ở nhà họ Mộ, mất đi... Mộ Nhã Triết.
Cô ta không cam lòng!! Cô ta không muốn buông tay, càng không muốn trả lại tất cả cho Vân Thi Thi!
Cô ta biết cô ta ích kỷ, đối với Vân Thi Thi là không công bằng. Nhưng cô ta không hối hận, hiện giờ, cô ta có được tất cả mọi thứ, sự tham lam của cô ta đã đánh mất lý trí.
Ngày tiến vào nhà họ Mộ, cô ta còn chút chột dạ thấp thỏm. Rốt cuộc, tất cả những cái này không thuộc về cô ta mà là của Vân Thi Thi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.