Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 296: Trừng phạt




"Trên thế giới nhiều phụ nữ như vậy, tại sao anh lại một mực dây dưa không rõ cùng tôi?"
"Em quản tôi."
Mộ Nhã Triết nắm lấy cằm cô, gương mặt tuấn tú chậm rãi áp sát, hôn nhẹ lên khóe môi mát lạnh của cô, hô hấp ấm áp xâm nhập dọc theo môi cô.
Dần dần, hô hấp của anh đã không còn êm dịu, vì thế trở nên hơi gấp gáp.
Môi mỏng khiêu gợi dịu dàng đi khắp cần cổ của cô, khẽ hôn, từ từ ăn vào xương tủy. Giờ phút này, anh có chút đói khát như lữ khách lạc đường trong sa mạc, còn cô, như là một vũng nước suối trong vắt thuần khiết, anh nhiều lần thưởng thức, nhưng cuối cùng vẫn không thể giải khát.
Môi mỏng một đường dọc theo gáy duyên dáng của cô hôn tới, cánh tay mạnh mẽ quấn lấy vòng eo không đủ một nắm của cô, đẩy mạnh phía sau cô, làm cho thân thể của cô kề sát ngực anh.
Cách lớp quần áo mỏng manh, giống như có thể cảm nhận được nhiệt độ da thịt cô lan truyền đến, non mềm, ấm áp, tốt đẹp.
Mộ Nhã Triết dùng tay phải nâng sau gáy cô, để cho cô đón nhận môi anh, làn môi ấm áp che phủ lên môi cô, trong khoảnh khắc đó cho cô tất cả.
Không tiếp tục hôn môi như chuồn chuồn lướt nước, lần thứ hai người đàn ông ngông cuồng tiến công, một đường chiếm đóng thành trì.
Nhưng mà, anh tiến công, chỉ giới hạn trong việc hôn môi, cũng không có như mấy lần trước, xâm lược càng sâu.
Nhiệt độ bên trong gian phòng bỗng nhiên lên cao.
Ám muội, kiều diễm, bao phủ mật ý.
Cô chịu đựng, lặng im không hề có một tiếng động.
Mộ Nhã Triết không cam lòng cô không chút phản ứng nào, dùng đầu lưỡi cạy môi cô ra, hơi nhiệt tình hơi mê hoặc trêu chọc, nỗ lực dụ dỗ cô đáp lại.
Nhưng mà từ đầu đến cuối, Vân Thi Thi chỉ nhắm hai mắt, mặc anh đòi lấy.
Anh muốn, cô liền cho.
Việc cũng không tính là quá phức tạp.
Cho dù cô giãy dụa, cũng chẳng thấm vào đâu, trái lại dẫn tới ham muốn chính phục mãnh liệt của đàn ông. Cô thả lỏng thân thể, mặc cho anh đòi hỏi, nhất định anh sẽ cảm thấy hờ hững vô vị, thậm chí mất đi hứng thú với cô.
Đến lúc đó, không phải cô có thể giải thoát rồi sao?
Thoát khỏi người đàn ông này, một lần nữa trở lại quỹ đạo cuộc sống của chính mình.
Giống như cô đoán, cô không hề đáp lại, Mộ Nhã Triết chỉ cảm thấy tẻ nhạt vô vị, nụ hôn cũng dừng lại.
Ngẩng đầu lên, người đàn ông nhìn về phía gương mặt quật cường kiêu căng của cô, lông mày không vui cau lại.
Cảm giác rất vô vị.
Anh thà rằng thấy cô giãy dụa, phản kháng, như vậy, ít nhất có cảm giác vui vẻ khi chinh phục.
Nhưng mà cô thả lỏng thân thể đón nhận, mặc cho anh đòi lấy, ngược lại hoàn toàn mất đi hứng thú.
Anh bất mãn cúi đầu, trừng phạt cắn vào vành tai cô, đau đớn sắc bén truyền đến, Vân Thi Thi gắt gao cắn răng, nhẫn nại không phát ra chút âm thanh.
Mặc dù đau đớn, cũng không có bất kỳ sự đáp lại nào.
"Em coi mình là cá chết sao?"
Không hiểu đáp lại một chút nào sao?
Hay là cảm thấy, ở cùng anh, cố hết sức đến vậy?
"Anh muốn, tôi cho, tôi nghe lời, không phải anh muốn tôi ngoan ngoãn sao?" Vân Thi Thi mỉm cười châm biếm lại, đáy mắt xẹt qua một tia chán ghét.
Chán ghét anh tùy tiện cùng ngạo mạn, chán ghét anh ép buộc.
"Rất tốt."
Cô như vậy, chẳng phải là một loại phản kháng khác sao?
Mộ Nhã Triết bất thình lình cúi đầu, môi mỏng lướt qua hai đoạn xương quai xanh như ngọc thạch, dán lên cổ cô, bất chấp hôn mút, môi gắt gao xoắn lấy làn da của cô, hơi thở nóng bỏng không ngừng lướt qua da thịt cô.
Vân Thi Thi cắn răng, lúc đầu còn muốn nhịn xuống, nhưng mà mãi đến lúc này cô đột nhiên ý thức được hành vi khiêu khích xấu xa của người đàn ông này, không thể tiếp tục chịu đựng nữa, hai tay dùng sức đẩy anh ra, vươn mình xuống giường, đi tới trước gương trang điểm, nhìn vào trong gương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.