Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 234: Không cho phép rời khỏi tôi




Vân Thi Thi thấy có chút tê dại, hai tay thất thố không biết đặt ở đâu, mắc cạn trong ngực anh, căng thẳng xiết chặt nắm đấm.
Người đàn ông này, xưa nay đều cao cao tại thượng, cực kỳ giống một bá chủ hô mưa gọi gió, luôn luôn thô bạo, không cho phép từ chối!
Nhưng mà, bây giờ bỗng nhiên nhu tình, làm cho cô có chút không kịp phản ứng.
Một mặt, vừa lãnh khốc, vừa bá đạo.
Một mặt, vừa ôn nhu, vừa che chở, như muốn nâng niu cô trong lòng lòng bàn tay.
Rốt cuộc cái nào mới thật sự là anh?
Vân Thi Thi không phân rõ được phương hướng!
Anh mê muội, cô cũng hãm sâu vào một phần nhu tình, khó có thể hoàn hồn.
Dần dần, cô cũng hiểu được từ từ đáp lại.
Hôn xong, hai gương mặt chậm rãi tách rời, thân thể cô mềm nhũn, toàn thân mất đi sức lực, xụi lơ trong ngực anh.
Mộ Nhã Triết cúi đầu, nhìn cô, cô trước mắt, mị nhãn như tơ, gò má đỏ bừng, thanh thuần không gì tả nổi, tốt đẹp như vậy, đặc biệt là đôi mắt hoa đào mỹ lệ, liễm diễm mê say, mặc dù anh không uống rượu, lại cảm giác mình say rồi, say trong đối mắt câu hồn đoạt phách.
Người phụ nữ như vậy, khiến bất kỳ người đàn ông nào không có sức kháng cự.
Mặc dù là anh, cũng không cách nào chống đỡ ánh mắt như thế.
Anh vỗ về sau gáy cô, trầm thấp nói: "Không cho phép, rời khỏi tôi."
"Hả?..."
"Không được, rời khỏi tôi."
Anh lầm bầm lên tiếng, âm thanh trầm thấp, nếu như không yên tĩnh lắng nghe, thậm chí nghe không rõ, anh đang nói cái gì.
Vân Thi Thi nhíu mày, môi mỏng khẽ nhếch, còn chưa kịp nói, người đàn ông lại mở miệng trước cô.
"Không cho phép từ chối."
...
Mộ Nhã Triết bá đạo, lại trở về.
Giống như nhu tình mật ý trong mắt người đàn ông lúc nãy, chỉ là ảo mộng của cô mà thôi!
Không đợi cô phản ứng, người đàn ông đã đứng dậy, phủ thêm một cái áo tắm đi ra ngoài.
Vân Thi Thi rối rắm nghĩ, ở trong bồn tắm nằm xuống, thích ý thở dài một hơi.
Lúc này cô mới phát hiện, hóa ra bồn tắm thật sự có thể lớn bằng hai cái phòng ngủ của cô! Nằm trong bể tắm lớn, thích ý đến cực điểm, hận không thể nằm như thế không muốn lên.
Nhưng mà bỗng nhiên phản ứng lại, bây giờ thời gian không còn sớm, cô nên về sớm một chút, liền bận bịu đứng dậy!
Nhưng mà cô mới bước chân ra khỏi bồn tắm lớn, dưới chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã nhào trên đất.
Mộ Nhã Triết quay đầu lại nhìn cô, khóe môi phác hoạ ra một tia giễu cợt: "Tại sao ngay cả đứng mà cũng đứng không vững?"
Vân Thi Thi cắn cắn môi, người đàn ông này còn không thấy ngại mở miệng hỏi, nếu không phải anh tinh lực dồi dào, quyết tâm dằn vặt cô, cô sẽ rơi vào tình cảnh chật vật như vậy?
Càn quấy trong bồn tắm lớn một trận, thân thể vừa chua xót vừa đau, trong lòng càng thêm oán giận Mộ Nhã Triết.
Nhưng mà làm sao cô có thể không ngại ngùng nói ra, chỉ hận hận lườm anh một cái, chậm rãi đi ra khỏi phòng tắm.
Mộ Nhã Triết nhìn bóng lưng gầy gò, đột nhiên cảm giác thấy trong lòng thương tiếc.
Cô bé này tại sao có thể gầy như vậy, lúc anh ở cùng cô, thậm chí lúc nào cũng đều cẩn thận, chỉ lo anh không cẩn thận, làm gãy vụn xương của cô!
Phụ nữ gầy cũng không phải chuyện tốt! Mập một chút, trên người có chút thịt, ôm mới thoải mái. Chí ít, sẽ không cảm thấy cách như vậy.
Chẳng qua là, gầy hay không gầy, hay là trải qua thời kỳ cho con bú, vóc người vẫn có chút thịt!
Làm sao mà Vân Thi Thi biết người đàn ông này đang oán thầm cái gì, chỉ cảm thấy anh đang dùng một đôi mắt sáng quắc đánh giá trên người cô, cô cảm giác cả người đều không dễ chịu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.