Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 199: Chơi trốn tìm




Tâm tư như bị dẫn dắt, trong đầu dần hiện ra những cảnh vụn vặt trong mơ.
Trong giấc mơ, hình như cậu nhìn thấy một bé trai, giống như cậu, ngũ quan giống cậu như đúc, mái tóc mềm mại, vầng trán đẹp trai, nhưng mà gương mặt thanh tú lại có vẻ hơi lãnh đạm.
Trong giấc mơ, cậu ta đều đứng cách chỗ cậu rất xa, vẻ mặt lạnh lùng, quay lưng về phía cậu, yên lặng đi về phía trước.
Hình ảnh chân thực, giống như đưa tay là có thể chạm tới.
Cậu liều lĩnh đuổi theo cậu ta, nhưng mà cậu ta tiếp tục đi tới, cậu chạy, nhưng dù làm thế nào cũng không thể đuổi kịp.
Cậu càng chạy càng xa, trong lúc kinh hồn bạt vía, cũng là lúc tỉnh mộng.
Tỉnh lại, cả người đổ mồ hôi lạnh, cảnh tượng trong mộng chân thực, làm cho sau khi cậu tỉnh giấc, thể lực như bị tiêu hao.
Có đến vài lần, cậu mơ thấy bé trai nằm trên một cái giường, còn linh hồn của chính mình như được thay vào trong thân thể đó, không thể động đậy.
Một người phụ nữ ngồi ở bên giường, đường nét gương mặt lúc ẩn lúc hiện, thấy không rõ lắm, chỉ có thể ngờ ngợ phân biệt ra được mặt mày ôn nhu.
Cô ấy không ngừng khẽ vuốt mặt của cậu, trong mắt dịu dàng như nước.
Giấc mộng kia dài dằng dặc mà dày vò, lúc tỉnh lại, cậu cũng cảm giác được tay chân mình cực kỳ nặng nề, đầu váng mắt hoa.
Bác sĩ gia đình chẩn đoán bệnh, là bị sốt cao.
Lấy lại tinh thần, Tiểu Dịch Thần yên lặng nhìn gương mặt của Vân Thiên Hữu, rất giống với đứa nhỏ trong giấc mộng, chồng chéo lên nhau.
"Là cậu ấy —— "
Cậu kinh ngạc thốt lên.
Tiếng nói của cậu không lớn, rất nhanh đã bị chôn vùi bên trong tiếng nhạc của vũ hội.
Nhưng mà giống như có tâm linh cảm ứng, Vân Thiên Hữu cũng nhìn về phía cậu ta, đã thấy cơ thể nhỏ nhắn linh hoạt của cậu ta lóe lên, chân ngắn nhỏ bé leo lên cầu thang, chạy về phía cậu.
Vân Thiên Hữu ngẩn ra, con thỏ nhỏ chết bầm này, chạy tới đây làm gì, chẳng lẽ đến tìm cậu sao?
"Tổng giám đốc Vân, cậu chủ nhỏ nhà họ Mộ giống như đến tìm cậu đấy."
Vân Thiên Hữu không nhìn thấy, nhưng mà Lý Hàn Lâm ỷ vào ưu thế thân cao, tự nhiên có thể dễ như ăn cháo nhìn thấy bóng người Tiểu Dịch Thần chạy lên lầu hai, đang chạy về phía Vân Thiên Hữu.
"Đi, đừng để ý tới cậu ta."
Hữu Hữu nói xong, quay đầu lại bỏ đi.
Lý Hàn Lâm cũng theo sát sau lưng cậu, bước chân lưu loát.
Tiểu Dịch Thần thấy, thở hổn hển giơ tay ra nói: "Đừng... Đừng chạy..."
Chạy cái gì mà chạy, cậu ta không phải quỷ, đây chỉ là đang muốn trốn cậu ta?
Tiểu Dịch Thần bất mãn dậm chân, tiếp tục đuổi theo Hữu Hữu.
Hữu Hữu có thể lực kinh người, nhưng mà quay đầu nhìn lại, thì nhìn thấy Tiểu Dịch Thần đã sắp đuổi tới, biến sắc: "Chân ngắn nhỏ, chạy rất nhanh?"
Lý Hàn Lâm nắm tay cậu, bất đắc dĩ nói: "Tổng giám đốc Vân, tại sao nhất định phải chạy?"
"Không muốn gặp lại cậu ta." Vân Thiên Hữu tức giận nói: "Tôi không muốn nhận người anh trai này, thật ngu ngốc."
Lý Hàn Lâm bật cười: "Tổng giám đốc Vân, tôi phát hiện lúc cậu nổi lên tính trẻ con, cũng rất đáng yêu."
"Nói nhiều chút nữa, trừ lương của ông."
Lý Hàn Lâm đổ mồ hôi lạnh, đàng hoàng không nói thêm gì.
Tối hôm qua Vân Thiên Hữu ngủ không ngon, bởi vậy khi chạy trốn thở hồng hộc, bỗng nhiên cậu nói: "Quản lý Lý, ôm tôi."
Lý Hàn Lâm nghe vậy, uốn cong eo, nâng cậu lên cao, Vân Thiên Hữu tự nhiên ngồi lên vai của ông ta, nắm lấy hai lỗ tai ông ta, trịnh trọng ra lệnh: "Chạy nhanh lên một chút, cắt đuôi cậu ta!"
Dù sao Lý Hàn Lâm là người cao nên có ưu thế, một đôi chân dài sải bước to, tương đương với ba bước chạy lạch bạch của Tiểu Dịch Thần, chỉ mười mấy giây, liền bỏ cậu nhóc rất xa.
Tiểu Dịch Thần ấm ức nghỉ chân tại chỗ, thở hổn hển xoa xoa eo, tức giận dậm chân nói: "Ô, mất dấu rồi!"
Rốt cuộc bé trai đó là ai?
Là em trai của cậu sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.