Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 194: Thi đấu trên sàn nhảy




“Đạo diễn Lâm quay phim nghiêm túc, là sự tôn trọng đối với nghề nghiệp của bản thân. Lúc diễn xuất phải yêu cầu nghiêm khắc thì mới có thể làm ra được bộ phim tốt.” Vân Thi Thi nói.
Mọi người trao đổi ánh mắt với nhau, người mới này thật sự rất tốt, bọn họ vô cùng hài lòng.
Hàn huyên xong, Cố Tinh Trạch kéo Vân Thi Thi qua một bên, dịu dàng rủ rỉ: “Thi Thi, chúng ta ra khiêu vũ đi.”
“Nhưng, em không biết khiêu vũ, nhảy không đẹp lắm, chắc chắn rất khó coi.” Vân Thi Thi kinh hồn táng đảm.
Cố Tinh Trạch trừng mắt nhìn cô: “Sao, không tin vào sự dẫn dắt của thầy Cố à?”
“...”
Anh không nói thêm, nắm tay cô đi vào giữa sàn nhảy, dạy cô điệu nhảy cơ bản theo nhịp điệu, đỡ hông cô, nhẹ nhàng nâng tay cô lên.
Vân Thi Thi theo sự dẫn dắt của anh, đặt tay lên bời vai anh.
Sự xuất hiện của bọn họ hấp dẫn vô số ánh mắt. Người đàn ông anh tuấn, người phụ nữ xinh đẹp, kết hợp thành hình ảnh khiến lòng người rung động.
Khoảng khắc ấy, những thứ xung quanh đều trở nên ảm đạm.
Vân Thi Thi cảm nhận được ánh mắt chiếu trên người bọn họ, không khỏi càng thêm hoảng sợ.
“Tinh Trạch...”
“Đừng sợ, cứ theo nhịp điệu thôi.”
...
Ghế khách quý, Mộ Nhã Triết tay nâng chén rượu, tầm nhìn lạnh lùng rơi vào giữa sàn nhảy, trong mắt dần hiện lên sự tàn ác, các đốt ngón tay nắm chén rượu cứng lại.
Tiểu Dịch Thần ngồi bên cạnh cũng nhìn thẳng vào Cố Tinh Trạch và Vân Thi Thi, chẳng hiểu sao cảm thấy người đàn ông đó thật đáng ghét.
Cậu thở phì phò khoanh tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn mĩ đầy vẻ không hài lòng.
“Triết, chúng ta cũng nhảy một điệu đi?” Mộ Uyển Nhu bước tới, nhẹ đặt tay lên vai anh.
“...Ừ.” Mộ Nhã Triết hơi trầm ngâm rồi cầm tay cô ta.
Trong chốc lát khi bọn họ bước vào sàn nhảy, tân khách cả đại sảnh đều dồn toàn bộ sự chú ý vào hai người họ.
So với bước nhảy cứng ngắc của Vân Thi Thi, kỹ thuật nhảy của Mộ Nhã Triết và Mộ Uyển Nhu vô cùng điêu luyện.
Làm quý tộc thượng lưu, từ nhỏ đã chịu mọi sự giáo dục, dáng vẻ và kĩ thuật nhảy cũng là một môn học, gắn kết chặt chẽ.
Vũ điệu duyên dáng kết hợp với giai điệu êm ái, người đàn ông mặc tây trang tinh xảo làm nổi bật dáng người cao lớn.
Kỹ thuật nhảy ưu tú của Mộ Nhã Triết khiến người ta phải bái phục.
“Trời ạ, giám đốc Mộ thật đẹp trai! Không hổ là nhà giàu nhất thủ đô, khiêu vũ cũng xuất chúng như vậy!”
“Khuôn mặt anh ấy tựa như thiên thần vậy, sao có thể hoàn mĩ thế cơ chứ? Ôi... thật ghen tị với cô gái bên cạnh anh ấy quá, tôi cũng muốn nhảy một điệu với anh ấy!”
“Xì! Dựa vào cô á? Thân phận của cô là gì? Đừng mơ mộng hão huyền, không tới lượt cô đâu.”
Vân Thi Thi không khỏi hơi phân tâm, ánh mắt hâm mộ nhìn Mộ Nhã Triết, nét mặt có mấy phần mất hồn.
Cô nhìn anh, nhưng anh không hề nhìn cô.
Gò má tuấn mĩ, thoạt nhìn kiêu ngạo là vậy, cao không thể với.
Không để ý, chẳng may đạp lên mũi giày của Cố Tinh Trạch.
“A...” Cô kêu lên một tiếng, hơi áy náy ngẩng đầu, mặt thoáng đỏ lên: “Xin lỗi!”
“Đau quá, Thi Thi!” Cố Tinh Trạch bó tay nhếch lông mày: “Em nhìn đi đâu vậy? Khiêu vũ phải hết sức chú ý, nếu không bước nhảy sẽ bị rối loạn.”
Cô không yên lòng gật đầu, nhưng không còn tâm tư để tiếp tục nhảy nữa.
Tim đập, làm rối loạn nhịp điệu.
Như thể toàn bộ trí óc, đều bị người đàn ông kia cướp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.