Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 183: Con trai xác định cha




Ông đang muốn kháng nghị, lại thấy ánh mắt Vân Thiên Hữu chăm chú nhìn về phía xa, sắc mặt căng thẳng.
Trong lòng Lý Hàn Lâm cảm thấy vô cùng kinh ngạc, men theo tầm mắt của cậu nhìn lại, cũng không không khỏi sửng sốt.
Chính giữa hội trường, có sự xôn xao không nhỏ.
Trong đám người, Mộ Nhã Triết ôm Tiểu Dịch Thần đi đến chỗ chủ trì.
Dáng dấp người đàn ông cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng như đao khắc, mắt phương sâu thẳm nhìn thẳng về phía trước, sống mũi hoàn mĩ, giữa hai hàng lông mày ẩn chứa sự cao ngạo, chỉ khi cúi đầu nhìn Tiểu Dịch Thần, ánh mắt mới hiện vẻ dịu dàng.
Mà Tiểu Dịch Thần trong ngực anh cũng ăn mặc như thân sĩ, mái tóc mềm mại, tây trang tinh xảo, trên gương mặt tuấn mĩ cũng có vẻ ngạo nghễ.
Hai cha con bất luận là ngũ quan hay biểu cảm, đều như từ một khuôn đúc ra.
Khi anh bước lên sân khấu, ánh đèn huỳnh quang bật sáng choang, cả hội trường lớn như vậy nháy mắt sáng trưng.
Ở trong mắt công chúng, ngoại trừ xuất hiện trên tạp chí kinh tế, Mộ Nhã Triết rất ít khi lộ diện, còn Tiểu Dịch Thần được bảo vệ kĩ càng, đến cả một tấm hình cũng không có.
Nhà họ Mộ, tập đoàn tài chính Mộ thị, đừng nói là thủ đô, đến cả toàn bộ châu Á, cũng có sức ảnh hưởng kinh người.
Gia tộc này trước nay thần bí khó đoán, thế nên tiệc rượu lần này rầm rộ chưa từng có, chẳng phải là bởi vì thân là người thừa kế tương lai nhà họ Mộ, Mộ Nhã Triết sẽ lần đầu tiên chính thức xuất hiện trước mặt truyền thông.
Mộ Uyển Nhu mặc trang phục đồng bộ đứng cạnh anh, kiêu ngạo khoác tay Mộ Nhã Triết, như đang biểu thị chủ quyền công khai.
Là bà chủ tương lai của gia tộc Mộ, Mộ Uyển Nhu là đối tượng ganh ghét của không biết bao nhiêu vị thiên kim, gả vào nhà họ Mộ, tương đương cả đời vinh hoa phú quý, cơm áo không lo.
Hình ảnh như vậy, Lục Cảnh Điềm đứng đó không xa nhìn thấy vừa ghen tị vừa đỏ mắt, hai tay siết chặt đầy bất mãn.
Mà hình ảnh đó, cũng khiến mắt Vân Thiên Hữu đau nhức.
Cậu không hề chớp mắt nhìn ba người kia, nhất người đàn ông đang được mọi người chú ý, vẻ căng cứng trên mặt xuất hiện vết nứt.
Đây chính là cha cậu!
------- Mộ Nhã Triết.
Chỉ nhìn vẻ bề ngoài, Hữu Hữu cảm thấy rất hài lòng.
Trẻ con vốn ôm rất nhiều tưởng tượng về người cha, trong lòng con trai, cha chắc chắn sẽ có hình tượng rất vĩ đại, không một người đàn ông nào khác có thể thay thế.
Bỏ qua tình cảm phức tạp, chỉ riêng khí thế bất phàm quyết đoán như đế vương của Mộ Nhã Triết, rất hợp với ảo tưởng về nhân vật người cha, sinh ra một phần chắc chắn.
Vân Thiên Hữu cười đen tối, môi cong lên: “Rất được!”
“Hử? Có ý gì?” Lý Hàn Lâm ở bên cạnh ngạc nhiên nhìn cậu.
Hữu Hữu nâng cao cằm, trong mắt có sự kiêu căng: “Người đàn ông có thể sinh ra Vân Thiên Hữu cháu, chắc chắn không thể tệ được.”
Trong giọng nói hoàn toàn kế thừa sự ngạo mạn của quý tộc từ trong xương của Mộ Nhã Triết.
“Nhưng mà...” Cậu xoa xoa cằm: “Nhóc kia thật sự là anh trai cháu à?”
Vân Thiên Hữu bất mãn nhìn lướt qua vẻ lạnh như băng của Tiểu Dịch Thần trong lòng Mộ Nhã Triết, trầm ngâm, bỗng dưng thắc mắc: “Quản lý Lý, chú thấy cậu nhóc kia giống cháu không?”
Cậu nhóc? Giám đốc Vân ngài chẳng phải cũng là cậu nhóc sao?
Quản lý Lý mồ hôi lạnh, chăm chú nhìn, nghiêm túc nói: “...Giống.”
Rất giống được chưa!
Vốn đã là anh em sinh đôi, nhất là đôi mắt, quả thực giống nhau y đúc.
Chỉ có khí chất là khác thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.