Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 174: Bôi nhọ




"Thật sự, mọi người không nên tin lời nói một phía của Vân Thi Thi! Tôi bị oan, tôi thật sự không phải kẻ trộm, càng không có trộm lễ phục và châu báu của cô ta!"
Hàn Ngữ Yên nhíu mày, đưa ra nghi vấn: "Vậy dựa vào cái gì chúng tôi phải tin tưởng lời nói một phía của cô?"
Toàn thân Vân Na đều run lên, nói: "Vậy các người tin tưởng lời nói phiến diện của cô ta sao? Cô ta vẫn luôn tỏ vẻ rất thanh thuần, thực ra cô ta mới là người có tâm kế sâu nhất!"
Dừng một lát, cô ta lại nói: "Tiệc rượu đêm nay, mọi người đều nhìn thấy, rõ ràng là người mới nhưng trang phục dự tiệc, huênh hoang vô cùng, đã nói rõ cô ta đến để cướp danh tiếng đầu đề! Hơn nữa, chắc mọi người không biết! Cô ta từng lớn lên trong viện mồ côi!"
"Viện mồ côi?"
Bỗng nhiên, Dương Mị như nghĩ ra cái gì đó nói: "Tôi nghe nói, những đứa nhỏ sống ở viện mồ côi từ nhỏ đã rất thành thục, hiểu được cách tranh thủ tình cảm..."
"Đúng vậy! Lúc cô ta còn rất nhỏ đã được cha tôi nhận nuôi! Nhưng mà, mọi người cũng thấy đấy, bất kể là chi phí ăn mặc xưa nay cô ta đều tốt hơn tôi! Ở nhà tôi, cô ta hiểu được cách sử dụng thủ đoạn để tranh thủ tình cảm, cha tôi vẫn luôn cưng chiều cô ta, không nghĩ rằng cô ta lại đi hãm hại tôi..."
Dừng một lát, bỗng nhiên khóc lên cực kỳ thương tâm: "Cô ta vốn là con hoang, nếu như cha tôi không nhận nuôi, nhất định cô ta phải chịu không ít khổ cực, bây giờ còn không biết ơn báo đáp, lấy oán trả ơn..."
Cô ta vừa nói xong, trong đám người bắt đầu có người xì xào bàn tán.
"Thật hay giả vậy..."
"Không nhìn ra, Vân Thi Thi là người phụ nữ như vậy..."
"Ôi, tôi cảm thấy những lời Vân Na nói là thật, có vài người phụ nữ bề ngoài nhìn rất thanh thuần nhưng thật ra trong xương rất có lòng dạ!"
Vân Na thấy vậy, trong mắt âm thầm xẹt qua một tia ý vị thực hiện được, sau đó lại giả vờ cực kỳ đáng thương: "Vốn dĩ tôi muốn đi thay một bộ quần áo sẽ rời khỏi hội trường. Nhưng mà cô ta đi tới, cho tôi uống một ly trà, tôi nhất thời bất cẩn nên không nghĩ nhiều, lúc tỉnh lại, đã biến thành bộ dạng này..."
Cô ta nghẹn ngào, bất lực ôm vai, khóc rống thất thanh.
Lý Cửu Hiền nhìn, trong lòng cảm giác khó chịu, trong xương anh ta là chủ nghĩa đàn ông, nữ sinh “Yếu đuối không có xương” như Vân Na, dễ như ăn cháo liền có thể kích thích ý muốn bảo vệ của anh ta.
Anh ta đi tới, vội vàng cởi áo khoát khoác lên người cô ta, che đậy cơ thể khuất nhục của cô ta.
"Cảm ơn anh!" Vân Na cảm kích nói: "Anh Cửu Hiền, cảm ơn anh tin tưởng tôi!"
Dương Mị híp mắt, cười lạnh nói: "Cửu Hiền, anh vẫn nên giữ một khoảng cách cùng cô ta là tốt nhất, vạn nhất cô ta lừa gạt anh?"
Đàn ông không giống với phụ nữ, căn bản không có nhiều tâm tư đi suy nghĩ quanh co lòng vòng, nói trắng ra, Lý Cửu Hiền bước vào giới giải trí đã mấy năm, căn bản không biết đấu đá lẫn nhau bên trong giới giải trí.
Nhưng mà Dương Mị cùng Hàn Ngữ Yên lại không giống vậy, hai người cũng được coi như “Lão nhân” trong giới, thủ đoạn gì mà chưa từng thấy?
Hàn Ngữ Yên chỉ cần nhìn sơ qua Vân Na, đã biết trong bụng cô ta đang tính toán ý đồ xấu xa gì.
Cô ta không nói toạc ra, chỉ vì Vân Na không có xâm phạm lợi ích của cô ta.
Cô ta đối với việc Vân Thi Thi bị bôi nhọ, vừa vặn trùng hợp lập trường với Dương Mị.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau, cô ta ngược lại muốn xem xem, hai chị em nhà này ác đấu sẽ có trò hay ra sao!
Lý Cửu Hiền nghe vậy, vẻ mặt cũng có chút lo lắng. Anh ta cúi đầu nhìn Vân Na, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Vân Na, lúc nãy cô nói, đều là thật sao?"
"Ừm! Tôi nói đều là thật sự, tôi thề với trời!" Vân Na nói, thậm chí đàng hoàng trịnh trọng giơ tay lên, chân thành thề thốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.