Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 165: Thủ đoạn của anh




Cố Tinh Trạch lạnh lùng nhếch mội, lôi hắn xềnh xệch ra chỗ khác, rồi túm cổ nhấc lên thật cao.
Da đầu bị kéo mạnh, hắn đau quá chảy cả nước mắt.
Hắn vốn ngầm cười chê Cố Tinh Trạch là một tiểu bạch kiểm, không ngờ anh ta không những khôi ngô tuấn tú mà sức lực cũng kinh người.
Chân bước vài bước, Cố Tinh Trạch không để ý hắn kêu la, đem đầu của hắn đập thẳng vào tường.
Hà Lăng Tương còn chưa kịp hồi phục tinh thần, tóc đã bị mạnh mẽ kéo lên, da đầu bị co kéo mạnh, đau điếng nước mắt chảy ròng ròng.
"A... cứu mạng, có ai không cứu mạng..." 
Bị anh nắm đầu đập mạnh vào tường, hắn ta rên rỉ một tiếng, đầu cũng bị chảy máu.
Cố Tinh Trạch không thèm để ý hắn, lại tiếp tục túm tóc hắn đập vào tường. Hà Lăng Tương choáng váng, rên rỉ.
Lực tay của Cố Tinh Trạch rất mạnh, mỗi một lần va chạm, trán của Hà Lăng Tương lại thêm một vệt máu, máu tươi chảy dài tới gò mà.
Hắn ta choáng váng hết đầu óc, chỉ còn có thể cảm nhận được huyết dịch bầy nhầy đang chảy be bét hết cả một bên mặt, trên trán đau đớn vô cùng, Cố Tinh Trạch ra tay quả là độc ác.
Cố Tinh Trạch ra tay rất ngoan độc!
Vừa động thủ đã khiến đối phương không kịp trở tay, làm cho Hà Lăng Tương sợ hết cả hồn.
- Phanh!
Lại một lần mạnh mẽ va chạm nữa, lần này là đập trúng vào mũi, mắt nổ đom đóm, quang cảnh trước mắt cũng mờ dần đi, đau tới nỗi kêu không nổi, thần kinh chấn động, trước mắt lờ mờ thấy được một loạt ảo ảnh.
Dưới tình trạng huyết nhục mơ hồ, hắn chỉ thấy được Cố Tinh Trạch đang nhìn chằm chằm hắn, nhếch miệng, thanh âm trầm ổn nhưng lại khiến người khác dựng tóc gáy: 
"Mày vừa nói cái gì? Hả?"
Hà Lăng Tương thở hổn hển, nào còn biết nãy vừa nói cái gì, sợ run rẩy toàn thân, đến đầu lưỡi cũng không cử động được, sợ hãi nhìn lại anh mà không biết nên làm thế nào.
Đám lão già bên cạnh cũng sửng sốt.
Ở trong mắt bọn hắn, Cố Tinh Trạch mặc dù là ngôi sao đang được hâm mộ, nhưng dù sao cũng chỉ là một con hát, còn bọn hắn là Kim chủ (người bỏ tiền), sống hay chết chỉ bằng một lời nói của bọn hắn mà quyết định.
Anh ta lại to gan như vậy, dám không nể mặt nhau?
"Cố Tinh Trạch, thật to gan. Có tin là chỉ cần tôi nói một câu, là có thể đuổi cố cậu đi không?"
Một người trong đám lão già chỉ vào Cố Tinh Trạch mà nói.
"Hả, đuổi tôi sao?"
Cố Tinh Trạch lạnh lùng cười: 
"Hay lắm, mỏi mắt mong chờ!"
Dứt lời, anh lạnh lùng nhìn lại, ném Hà Lăng Tương quỳ rạp xuống đất, rồi đá mạnh vào bụng của hắn.
- A! 
Hà Lăng Tương bị đau, sắc mặt trắng bệch, ngửa cổ về sau, gáy đập xuống đất, đầu choáng mắt hoa, khóc không thành tiếng.
"Ô... Cứu... Cứu mạng...."
Hà Lăng Tương sắc mặt nhăn nhó, Cố Tinh Trạch sắc mặt không đổi, đá thêm một cước vào mặt hắn, ghì mạnh chân xuống, thanh âm lạnh lẽo: 
"Câm miệng!"
Ngắn gọn hai chữ, Hà Lăng Tương không dám ho he gì, ngay cả lầm bầm rên rỉ cũng không dám, để mặc đế giày bụi bẩn dẫm lên mặt mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.