Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 157: Tuyệt đường của cô...




“Trước nay tôi muốn bất cứ thứ gì, nếu không chiếm được, đều không từ bất kỳ thủ đoạn nào.” Mộ Nhã Triết híp mắt, ánh mắt thâm thúy, “Ngay cả đối với phụ nữ.”
Vân Thi Thi xiết chặt nắm tay, gắt gao cắn môi, cân nhắc một hồi, rốt cuộc phải lựa chọn, toàn thân trở nên vô lực. “…… Anh muốn tôi phải làm như thế nào?”
“Lại đây.”
Anh gọi cô, thanh âm thực nhẹ, nhưng lại làm cô cảm thấy nặng nề vô cùng.
Vân Thi Thi hít sâu một ngụm, bước đến, cảm giác bước mỗi bước chân tựa như đang bước trên vực thẳm.
Một bước, một bước, nặng nề mà chậm chạp.
“Lại đây.” Hàng lông mày anh khẽ cau lại, giọng nói lạnh băng thể hiện sự không vui.
Vân Thi Thi cảm giác cả người đều cứng đờ như đá, ngước mắt nhìn phía người đàn ông tuấn mỹ ma mị kia, quay người muốn trốn, không ngờ Mộ Nhã Triết vươn cánh tay dài, dễ dàng kéo cổ tay cô, đem cô nhốt vào trong lòng ngực mình.
“A ——”
Vân Thi Thi cảm thấy toàn bộ trời đất quay cuồng, trong giây lát, thân mình mềm mại đã ngã xuống trong ngực của anh.
Mộ Nhã Triết khóa cả người cô ngồi ở trên người anh, tư thế này khiến cô vô cùng xấu hổ.
Vân Thi Thi trên mặt nóng không thôi, vội vàng giãy giụa chống dậy, người đàn ông lại nắm lấy eo cô, khiến cô đau đến cứng họng thở nhẹ, thẹn quá thành giận mà trừng mắt anh.
“Vô sỉ!”
“Cô Vân, đến tột cùng là ai vô sỉ?” Mộ Nhã Triết cười như không cười mà hỏi lại cô, “Là ai trộm đi con trai của tôi, lại là ai vọng tưởng giấu giếm nó, chung quy giấy không thể gói được lửa. Hiện giờ cô nợ tôi một trăm triệu, tôi là chủ nợ của cô.”
Dừng một chút, trong mắt anh hiện lên ý bỡn cợt, trào phúng nhìn cô đang như người mất hồn. “Hiện giờ, tôi là chủ nợ của cô, nhưng đây là thái độ đối với chủ nợ của cô ư?”
“Một trăm triệu, tôi không phải không kiếm được. Tiền tôi nợ anh, nhất định sẽ trả!” Vân Thi Thi không chịu bị anh uy hiếp, vô cùng quả quyết.
“Chúng ta hãy làm tính một chút nhé, trong sáu năm này tiền hợp đồng sẽ phải sinh ra tiền lãi chứ.” Mộ Nhã Triết không chút để ý mà cười, ý cười của anh cực kỳ lười biếng, giọng điệu âm u.
Vân Thi Thi không thể tưởng tượng mà mở to hai mắt nhìn, lên án nói: “Còn có tiền lãi ư?”
Mộ Nhã Triết tuấn mi một chọn, ánh mắt sáng quắc mà nhìn cô, phảng phất như muốn đốt cháy da thịt cô. “Hợp đồng đã ghi cực kỳ rành mạch, cô không thấy sao?”
“Tôi……” Mặt Thi Thi nhanh chóng đỏ lên, không còn lời nào để nói.
Lúc ấy trong hợp đồng có rất nhiều điều khoản, lúc đó cô một lòng muốn có được số tiền kia, muốn giúp Vân Nghiệp Trình vượt qua khủng hoảng tài chính, cô cũng không nghĩ tới sẽ có biến cố phát sinh, bởi vậy các điều khoản trong đó, cô cũng không có nhìn kỹ.
“Tiền lãi…… Là nhiều hay ít?” Giọng nói của cô bắt đầu run rẩy, lại có chút không dám nghe, sợ nghe được một cái con số trên trời.
Mộ Nhã Triết trong mắt có một tia không vui. “Cô muốn tính toán chi li với tôi như vậy sao?”
“Tôi không thích mắc nợ bất kỳ ai cả, tiền tôi nợ anh, tôi nhất định sẽ trả không thiếu một xu cho anh.”
“A……” Giọng Mộ Nhã Triết kéo dài thật lâu, trầm ngâm một lát, môi mỏng khẽ cười lạnh.
Tiếng cười quá mức lạnh lùng, tim Vân Thi Thi không khỏi đập mạnh một hồi, hô hấp không thông.
Người đàn ông này, thực sự quá xấu xa.
Mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười lạnh giá của anh ta đều làm người khác không rét mà run.
Có lẽ có những người này trời sinh đã mang bản năng của những vị vua quyền uy, khí chất bức người của anh khiến cho người ta dễ dàng thần phục dưới chân mình.
Vân Thi Thi lại có chút chột dạ, cố tình duỗi thẳng lưng, ít nhất không muốn yếu thế trước mặt anh.
Anh bỗng nhiên ngước mắt, mặt đối mặt với cô, tư thế của hai người lúc này trông hết sức thân mật: “Nếu tôi tuyệt đường sự nghiệp của cô, thì cô sẽ làm gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.