Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 154: Cô thích trêu hoa ghẹo nguyệt như thế sao?




Anh đỡ vòng eo của cô, ép cô dán vào lồng ngực của anh, mập mờ cuối đầu đến gần cô, mi mắt hơi rủ xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Vân Thi Thi không kìm lòng được trốn về phía sau, ngăn cánh tay ở eo đang không cho phép cô lui về phía sau, ôm chặt cô càng ngày càng gần.
Gương mặt tuấn tú yêu dị của người đàn ông gần trong gang tấc, chóp mũi nhẹ nhàng chạm vào nhau, môi mỏng như có như không lướt qua môi cô, vừa ngứa lại vừa ấm áp, cực kỳ thân mật.
Dường như anh uống chút rượu, môi có hương vị nhàn nhạt, lại đón nhận ánh nhìn của anh, dường như thấm chút men say, đuôi mắt hơi híp lại, sáng lấp lánh, ý vị không rõ, có một loại mê hoặc khác.
Người đàn ông này, sinh ra đã có khí chất vương giả, trong lúc lơ đãng, một ánh mắt, một cái nhíu mày, luôn có thể khiến người ta thần phục.
Vân Thi Thi nắm chặt tay, trực giác run rẩy sợ hãi truyền từ đầu ngón tay đến, thần kinh cả người căng thẳng tột độ.
Thấy cô cảnh giác nhìn mình chằm chằm, đuôi lông mày của người đàn ông lười biếng nhếch lên, môi mỏng lộ ra chút độ cong tà tứ.
Nụ cười mê người, làm cho cô càng nhìn chằm chằm.
"Vâng... anh!"
Nhưng mà, sau một khắc, cô bỗng dưng im lặng, có chút sợ sệt.
Bởi vì cô nhìn thấy ngọn lửa cực kỳ nóng chuyển động loạn trong mắt anh, căn bản không hề che giấu.
Trong lòng cô có chút kinh hãi, trộn lẫn hơi thở ôn nhu nhưng không hề làm mất đi cảm giác bất an trong lòng cô.
"Anh... Anh muốn làm gì?" Cô cảnh giác hỏi.
Anh không nói một câu.
Bên trong căn phòng lớn, yên tĩnh đến nghẹt thở.
Vân Thi Thi rũ mắt, quay mặt đi, cả người cứng ngắc không dám cử động, như là con mồi bị kinh sợ.
Người đàn ông đưa tay, ngón tay thon dài xoa bờ môi cô, tùy tiện di chuyển, bàn tay lớn đảo ngược nắm lấy hàm dưới của cô, khiến cho cô ngẩng mặt lên nhìn vào mặt anh.
Trong ánh mắt thâm trầm của anh, cô nhìn thấy dục vọng cướp đoạt.
Trong lòng, bắt đầu xuất hiện cảm giác hoảng sợ.
Một giây sau, môi của anh lần thứ hai ép tới, lần nữa phủ kín môi cô.
Vân Thi Thi cực kỳ hoảng sợ, gần như theo bản năng, hung ác cắn lên.
"Hí —— "
Anh nhíu mày, bị đau ngậm môi, nhân cơ hội đó Vân Thi Thi đẩy anh ra, trốn bán sống bán chết, chạy về phía cửa, nắm thật chặt tay nắm cửa, nhưng căn bản mở không ra.
Sau lưng, truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.
Giường như là thợ săn truy đuổi con mồi, thân ảnh cao to đen nghịt ép sát, bỗng nhiên túm chặt vạt áo của cô, ấn cô lên cửa.
Thân thể nam tính to lớn, ngăn phía sau lưng cô, tỏa ra hơi thở nguy hiểm của dã thú.
Ngày thường, người đàn ông dáng vẻ đường đường, nhưng mà bây giờ dựa vào đêm tối che chắn, hơi thở nguy hiểm như mãnh thú hồng thủy từ trong xương, tỏa ra không hề bỏ sót.
Anh bừa bãi đè lên người cô, trong lúc đó, ép chặt cơ thể gầy gò yếu đuối của cô giam cầm giữa lòng ngực anh và cánh cửa, không thể lui được nữa.
"A..."
Trán Vân Thi Thi đụng vào cánh cửa, bị đau khẽ hô một tiếng.
Một giây sau, váy bộ lễ phục của cô bị bàn tay to lớn mạnh mẽ của người đàn ông vén lên.
Cô thất kinh, nghẹn ngào gào lên: "Không được!"
Người đàn ông nâng cánh tay muốn phản kháng của cô lên cao khỏi đỉnh đầu, hơi thở ấm áp lướt nhẹ qua vành tai nhạy cảm, mạnh mẽ cắn lên thùy tai mềm mại của cô.
"Cô muốn trốn đi đâu? Hả?"
Vân Thi Thi không còn cách nào che giấu sự sỡ hãi trong lòng, lên tiếng: "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"
"Cô nói xem."
Người đàn ông nắm chặt cằm dưới trơn bóng của cô, để cô nghiêng đầu nhìn anh, giờ khắc này, trong đôi mắt của anh, một đoàn lửa giận vọt lên không ngớt.
"Cô thích trêu hoa ghẹo nguyệt như thế sao?"
"Tôi không có!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.