Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 147: Xung đột




"Chị, hóa ra chị ở đây!"
Lý Cửu Hiền đang trò chuyện vui vẻ cùng Vân Thi Thi, bỗng nhiên một giọng nói làm cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ.
Giọng nói ngạc nhiên của Vân Na truyền đến, Vân Thi Thi khẽ giật mình, xoay người, trông thấy bóng dáng Vân Na cùng Hà Lăng Tương chậm rãi bước đến, cổ tay đang cầm chiếc ly đế cao hơi cứng ngắc lại mấy phần, mi tâm trong nháy mắt tối lại.
Vân Na...Cô ta sao lại tới đây?
Song khi cô trông thấy Vân Na khoác trên mình một bộ lễ phục hết sức lộng lẫy, trên cổ đeo một chuỗi ngọc trai trân quý, trong nháy mắt cô chợt hiểu được.
Thì ra, lễ phục cùng trang sức đều là do cô ta trộm đi!
Vân Thi Thi gắt gao cắn cánh môi, đáy lòng trong tích tắc lạnh băng.
Mặc dù hai người họ không phải là chị em ruột, nhưng từ nhỏ cô luôn đối đãi hết mực chiều chuộng với người em này, bất luận là quần áo và đồ trang sức đẹp, cô đều tình nguyện từ bỏ, tặng cho cô ta.
Lên đại học, lúc ấy điện thoại di động Iphone rất thịnh hành, đặc biệt thời thượng. Vân Na chỉ cần nói một câu "Muốn", cô sẵn sàng bỏ ra hai tháng tiền lương, mua cho cô ta một chiếc.
Dù cho cô thương yêu em gái như thế, nhưng cô ta lại hết lần này đến lần khác hãm hại Thi Thi, so đo với cô, thậm chí trộm đi đồ vật quan trọng của cô.
Vân Thi Thi siết chặt nắm tay, chuyện cho tới bây giờ, cô không thể nhịn được nữa.
Lúc trước nể tình công ơn dưỡng dục của cha mẹ, cô không truy cứu tận cùng đối cô em gái này.
Nhưng mà bây giờ, cô sẽ không nể mặt nữa.
Dương Mị nghi hoặc nhìn theo hướng tiếng kêu, lại gặp đúng người mới lúc trước bị cô làm khó dễ.
Vân Na cũng trông thấy Dương Mị, trên mặt có chút e sợ, nhưng vừa nghĩ tới người đang đi bên cạnh cô ta lúc này là Hà Lăng Tương, liền khôi phục thần sắc trở lại.
Cô ta thân mật khoác lên cánh tay Hà Lăng Tương, dương dương đắc ý đi tới.
Dương Mị gặp cô ta sắc mặt cũng trở nên vô cùng ngạo mạn, khinh bỉ bật cười một tiếng.
Đúng là đồ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
Đường Vũ thấy Vân Na đứng bên người Hà Lăng Tương, đầu vai khẽ run rẩy, đến bên Dương Mị nói: "Đây không phải là người vừa rồi đoạt giải Diễn viên mới triển vọng sao? Hóa ra là người của Hà Lăng Tương a, không trách cô ta không coi ai ra gì!"
"Đồ đàn bà thấp hèn.”Dương Mị xem thường nói.
Dương Mị không khỏi căm ghét trừng mắt với cô ta, Vân Na bây giờ ỷ vào Hà Lăng Tương, đương nhiên không quan tâm Dương Mị, dứt khoát không nhìn đến cùng.
Giờ phút này trong lòng cô ta chỉ chăm chăm nghĩ cách làm đổ ly rượu của Vân Thi Thi, những cái khác, cô ta không quan tâm.
Dương Mị lúc này trong lòng càng căm tức, quyết tâm cho cô ta nếm mùi một chút, nhân lúc Vân Na đang đi về phía Vân Thi Thi, lợi dụng làn váy dài, cô ta âm thầm duỗi mũi chân ra, ngáng chân Vân Na.
Vân Na, căn bản không có chú ý dưới chân Dương Mị cố tình làm vấp mình, luống cuống không kịp chuẩn bị ngã nhào một cái, mất trọng tâm nhoài người về phía trước.
"A -- "
Vân Na nhất thời choáng váng, kinh hô một tiếng.
Lý Cửu Hiền tay mắt nhanh nhẹn đỡ lấy Vân Na, nhưng ly rượu đỏ trong tay không vững, bất thình lình đổ vào người Vân Thi Thi.
"Soạt -- "
Vết rượu đỏ tươi lập tức làm vấy bẩn bộ lễ phục của cô, nguyên bộ váy trắng tinh loang lổ vết rượu vang, khiến cô nhất thời vô cùng bối rối.
Lông mày Vân Thi Thi nhíu lại, nhàn nhạt nhìn về phía Dương Mị, cô đứng ở vị trí đấy, vừa lúc nhìn thấy toàn bộ hành động của Dương Mị.
Dương Mị bất thình lình đối đầu ánh mắt của cô, khóe miệng khiêu khích cười nhẹ, cô ta ngạo mạn như thế, chắc chắn Vân Thi Thi không thể làm khó cô ta.
Hà Lăng Tương cũng không ngờ tới tình thế phát sinh như thế, nhất thời cũng sững sờ tại chỗ, cả Đường Vũ cùng Lý Cửu Hiền đều kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.