Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 143: Cô diễn sâu quá rồi




“Nếu cô cứ vác theo cái vẻ mặt đó, thì biến khỏi mắt tôi ngay đi”
Lúc anh nói xong câu này, mặt vẫn lạnh lẽo không cảm xúc.
Mộ Uyển Nhu nhìn anh, như đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ.
“Triết, anh… sao thế?”
“Sao?”
“Bình thường, anh không đối xử với em như vậy…”
Mộ Nhã Triết lạnh lùng cười, bước đến gần Mộ Uyển Nhu.
Nếu là ngày thường, Mộ Uyển Nhu sẽ mơ tưởng rằng anh đang muốn tiếp cận cô, nhưng hôm nay thì khác, trong mắt anh chỉ có băng giá, khí lạnh bao trùm, Mộ Uyển Nhu sợ hãi lùi về phía sau, đề phòng nhìn anh.
“Thường ngày tôi đối xử với cô thế nào?”
Anh mặt lạnh nhìn cô, tiểu Dịch Thần nhìn thấy cũng có chút sợ, vì cha cậu chưa bao giờ như thế này…
Từ khi bước ra khỏi Empress, cha cậu trông có vẻ rất buồn phiền, nhưng mà bình thường dù có khó chịu cách mấy cha không có biểu hiện cảm xúc ra ngoài, tối nay thì lại khác, có vẻ như cha cậu có chuyện gì đó khó chịu đến mức không thể kìm chế được cảm xúc chăng…
Mộ Uyển Nhu run rẩy nói: “Triết, bình thường anh rất dịu dàng với em, tại sao hôm nay…”
Mọi chuyện vốn đang rất tốt đẹp, lúc chiều cũng vậy, anh vẫn rất vui vẻ… nhưng từ khi bước chân ra khỏi Empress, từ khi anh nhìn thấy Cố Tinh Trạch và Vân Thi Thi ở cạnh nhau, thân mật với nhau thì tim anh như bị thứ gì đó bóp lấy, khó chịu vô cùng, anh không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa.
Anh chưa bao giờ biểu lộ cảm xúc thật của mình ra ngoài, anh luôn giữ một dáng vẻ lạnh băng lãnh mạc, nhưng đối với ông nội, đối với tiểu Dịch Thần, đối với Mộ Uyển Nhu, anh luôn có một cách cư xử riêng.
Nhưng hôm nay có lẽ không được.
Mộ Nhã Triết bình thản nói: “Đừng lộn xộn nữa, nếu cô còn như thế, tôi không chắc mình có đủ nhẫn nại đâu!”
“Thì ra trước giờ anh đối với em chỉ có “nhẫn nại” thôi sao? Vậy thật ra em là cái gì trong mắt anh hả?”
Mộ Uyển Nhu nước mắt trực tuôn, lòng chua xót hỏi: “Suốt mười lăm năm qua, chẳng lẽ anh chưa bao giờ nhìn nhận tấm chân tình của em sao?”
Mộ Nhã Triết nhìn cô ta, trong mắt vẫn là vẻ vô cảm, anh lãnh mạc nói: “Chúng ta… chỉ là đóng kịch trước mặt ông thôi, cô đừng diễn sâu quá!”
Mộ Uyển Nhu như nghe sét đánh ngang tai, hóa đá tại chỗ.
Cô không thể tin nhìn anh: “Vậy thì… tại sao anh muốn kết hôn với em?”
Mộ Nhã Triết nhướng mày, lạnh lùng nói: “Bởi vì, đó là lệnh của ông nội!”
Khi đó, anh không hiểu, hôn nhân là cái gì.
Nhà họ Mộ mấy đời giàu sang phú quý, đại nghiệp lớn, dinh thự nhiều, tiền vô số, quyền lực mạnh,… Từ khi sinh ra anh phải nắm giữ chìa khóa sinh tồn của nhà họ Mộ, chỉ vì điều đó mà anh không có quyền tự do trong tình yêu của mình.
Hôn nhân đối với anh, chỉ là nghĩa vụ của một người làm chủ gia đình.
Mộ Thịnh từng có đến năm người vợ, từ khi anh bắt đầu sự nghiệp, đã phải chứng kiến cảnh phân tranh không ngừng.
Tranh, trang cái gì? Địa vị, tình yêu, hay di sản? Dù là ai đi chăng nữa cũng tình nguyện đổ máu vì những thứ đó, trong nhà chỉ toàn mùi thuốc súng, chẳng có gì gọi là tình yêu. Từ nhỏ anh luôn phải đối mặt với những kẻ hai mặt, sau lưng thì đâm chọt nhau, âm mưu hại nhau, còn trước mặt thì vẫn cười nói như chẳng có việc gì. Nhà giàu phú quý, tưởng sung sướng, nhưng thật chất cũng chỉ là một nơi thối nát không hơn không kém.
Trong ấn tượng của anh, hôn nhân là dây xích khiến người ta mệt mỏi, một khi dính vào, một kích cũng không chịu nổi.
Trước mặt người khác thì mình quyền quý giàu sang, nhưng thực chất bên trong chỉ là đau đớn và mệt mỏi. Ngày xưa anh chấp nhận đính hôn vì trong đầu anh luôn mang suy nghĩ ai cũng như nhau, lấy ai cũng được.
Trên đời này, làm gì có thứ gọi là chân tình?
Anh không hiểu.
Khi đó anh còn nhỏ, ông nội lại là người có quyền nhất trong gia đình, một lời của ông như thánh chỉ của vua, không ai dám không nghe theo.
Cho tới giờ, anh luôn cố gắng, bởi vì anh là đứa cháu duy nhất kế thừa gia sản nhà họ Mộ, bởi vì anh là niềm kì vọng lớn nhất của ông nội. Anh chưa bao giờ phụ sự kỳ vọng đó của ông nội, luôn làm mọi việc một cách tốt nhất, chưa bao giờ nghĩ đến đường lui cho mình, chỉ cắm đầu đi về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.