Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 141: Vân đạm phong khinh, tình thơ ý hoạ (*) (1)




(Vân đạm phong khinh: mây nhạt gió nhẹ, gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp; ý cả câu là chỉ người mang một nét đẹp nhẹ nhàng, đẹp như trong hoạ)
“Anh Hà, em còn tưởng anh sẽ bỏ mặc em ở chỗ này chứ!”
Hiện tại, Hà Lăng Tương đang đi cùng với một cô người mẫu khác, bề ngoài trông rất nổi bật, khi nhìn thấy Vân Na toàn thân sang trọng đứng trước mặt mình, nhất thời Hà Lăng Tương cảm thấy có chút chói mắt, không nhận ra cô ta là ai.
Nhưng mà, cảm thấy rất quen mặt.
Số phụ nữ mà Hà Lăng Tương đã từng chơi qua không hề ít.
Cơ hồ mỗi ngày đều đổi một người, mà toàn là phụ nữ tự tìm đến anh ta, đến một cách rất ngoan ngoãn.
Phụ nữ trong cái giới giải trí này ai cũng nhìn na ná như nhau, đều toàn vào bệnh viện phẫu thuật thẩm mĩ cả, nên Hà Lăng Tương thật sự không nhận ra đây là người nào.
Mặt trái xoan, môi anh đào, mũi cao dọc dừa, mắt to, ai cũng thế, nhưng có cái gì là thật.
Phụ nữ đúng là kì lạ, bộ mặt kế thừa từ cha mẹ không muốn, lại đi muốn cái mặt phẫu thuật người nào cũng như người nào.
Chính vì thế Hà Lăng Tương thật không rõ gương mặt này là của ai.
Anh ta hoang mang hỏi: “Cô là…”
“Anh, cô ta là ai?”Người phụ nữ đứng bên cạnh hằng giọng hỏi.
“Đạo diễn Hà, tôi là Vân Na nè, anh còn nhớ tôi không?”Vân Na kinh ngạc hỏi, cái tên Hà Lăng Tương này có phải ăn nằm một lần xong là đem cô ta vứt ra sau luôn rồi không?
Không thể nào, ít ra cũng phải nhớ mặt cô chứ!
“Hừ, biến đi”Không đợi Hà Lăng Tương trả lời, người phụ nữ bên cạnh đã lên tiếng quát, kéo Hà Lăng Tương đi.
“Khoan đã…”Vân Na không chịu thua, căm giận cắn chặt răng, nén nỗi nhục trong lòng lại, nỏi: “Chị của tôi là Vân Na, chẳng lẽ anh không nhớ sao!”
Vân Thi Thi, cô gái này là em Vân Thi Thi, là Vân Na?!?
Hà Lăng Tương lập tức nhận ra, vẻ mặt ngạc nhiên, đánh giá Vân Na đang đứng trước mặt mình, trong mắt hiện lên tia ham muốn: “Vân Na, hôm nay em ăn mặc đẹp thật đấy, xém chút nữa là anh không nhận ra em rồi”
Vân Na lúc này mới thở dài một hơi, nhưng uất ức từ lúc nãy cộng thêm thời gian chờ đợi lại quá lâu, nước mắt liền rơi xuống, nghẹn ngào nói: “Anh Hà, người ta còn tưởng anh nhẫn tâm quên người ta mất rồi. Có biết nãy giờ em đợi anh lâu đến mức nào không, em không có thư mời, nên bảo vệ với lễ tân không cho em vào, cứ bắt em đứng ngoài này này”
Hà Lăng Tương dựng hết cả tóc gáy, cái kiểu õng ẹo nhão như nước này thật khiến anh ta buồn nôn.
Hà Lăng Tương đã lăn lộn trong cái ngành này nhiều năm rồi, loại phụ nữ nào mà anh ta chẳng gặp qua, có rất nhiều phụ nữ giống Vân Na, bày mưu tính kế trèo cao. Hạng như cô ta, anh ta đếm không hết nữa là.
Thật ra nhìn kĩ thì Vân Na cũng không tệ, mồm miệng cũng rất lanh lẹ, bên ngoài lúc nào cũng tỏ vẻ đoan trang hiền dịu, nhưng thực chất bên trong sớm cũng đã thối nát hết rồi.
Hà Lăng Tương chơi cô ta một lần cũng đủ nhận ra cô ta là loại người vì tiền và địa vị mà cái gì cũng dám làm. Miễn là cho cô ta hai thứ đó, dù là ai cô ta cũng không từ chối.
Phụ nữ như cô ta, Hà Lăng Tương cùng lắm là vui đùa một lai lần rồi liền quên ngay, không thèm để trong lòng.
Đàn ông đối với phụ nữ, có một loại cảm giác chiếm đoạt mạnh mẽ, đôi khi phải bỏ tâm sức để chinh phục một người phụ nữ. Nhưng mà mấy người giống Vân Na, không những không đáng để bỏ tâm, mà còn khiến người khác cảm thấy ngán đến tận cổ.
Nhưng cô ta lại là em của Vân Thi Thi, vì thế thân phận của cô ta không giống với người khác.
Cảm giác của Hà Lăng Tương đối với Vân Thi Thi không phải là hứng thú thông thường.
Không những nhan sắc Vân Thi Thi vô cùng tuyệt vời, mà cả tâm hồn cô cũng thanh thuần không kém, thật khiến người khác phải thèm thuồng. Chỉ nghĩ thôi cũng đủ để Hà Lăng Tương hứng lên rồi.
Nếu có thể cưa đổ cô, thì sẽ có cảm giác sung sướng đến mức nào đây.
Huống hồ, cô còn có quan hệ rất mập mờ với Mộ Nhã Triết.
Mộ Nhã Triết xưa nay không có hứng thứ với chuyện phụ nữ, mà Vân Thi Thi lại lọt vào mắt xanh của cậu ta, như thế chắc chắn mùi vị của Vân Thi Thi không hề tồi.
Chỉ nghĩ đến việc này, cặp mắt của Hà Lăng Tương lại sáng quắc lên.
“Vân Na, anh xin lỗi, làm em chịu khổ rồi!”
Hà Lăng Tương nói xong, đẩy cô gái đứng cạnh mình ra, ôm Vân Na vào trong lòng.
“Hà Lăng Tương, sao anh có thể…”
Người phụ nữ kia tức giận trừng mắt nhìn Vân Na, uỷ khuất nhìn Hà Lăng Tương, nhưng anh ta chỉ khinh thường nhìn cô một cái.
“Cô về đi, hôm nay tôi không muốn dự tiệc với cô nữa”
Cô gái kia nghe xong thì nộ khí cũng ập đến: “Hà Lăng Tương, chẳng phải anh đã hứa sẽ đưa tôi đến đây tham dự tiệc…”
“Lần sau đi! Tôi đổi ý rồi”Hà Lăng Tương thiếu kiên nhẫn nói.
Lời đến miệng phải nuốt xuống, cô gái kia uất ức nhìn Vân Na, sau đó cũng không muốn dây dưa ở đây lâu, mặt mày khó chịu bỏ đi.
Vân Na đắc ý cực kỳ, Hà Lăng Tương cúi đầu, hứng thú nhìn cô ta nói: “Mọi chuyện thế nào rồi? Chị cô đâu? Có đến tham gia không?”
Đến đây sao? Vân Thi Thi làm sao mà đến được? Đồ của cô ta đang mặc trên người cô, đến làm sao được?
Ngay từ đầu Vân Na đã nghĩ Vân Thi Thi không thể xuất hiện ở chỗ này.
Nếu cô ta và Vân Thi Thi đứng cạnh nhau, chắc chắn cô ta sẽ nổi bật hơn rồi.
Cho dù Hà Lăng Tương có yêu cầu thứ gì ở cô, cô cũng mặc kệ.
Chỉ cần trà trộn được vào trong tiệc rượu, sau đó tuỳ tiện chọn một kim chủ, thì Hà Lăng Tương có là cái thá gì nữa?
Nhưng, trước lúc đó, cô vẫn phải lợi dụng tên này.
“Yên tâm, tôi đã sắp xếp mọi chuyện tốt lắm rồi, đêm nay đảm bảo anh sẽ vừa lòng.”Vân Na nở nụ cười quyến rũ, ở bên tai Hà Lăng Tương nhẹ cắn một cái.
Hành động này của Vân Na ít nhiều cũng khiến bụng dưới của Hà Lăng Tương rục rịch, nếu không phải vì tham gia tiệc rượu, chắc hắn đã đem Vân Na vào khách sạn rồi.
Hà Lăng Tương vừa ý gật đầu nói: “Nghe đây, trong tiệc rượu sẽ có một tủ rượu riêng được mấy nhà đầu tư đặc biệt chuẩn bị, cô nhớ, phải để chị cô uống nó”
Trong bữa tiệc rượu nào cũng sẽ chuẩn bị những ly rượu có pha thuốc kích dục và mê tán, nghệ sĩ lâu năm trong giới giải trí đều biết quy tắc ngầm này, chỉ có những người mới bước vào nghề thì không rõ quy tắc này cho lắm.
Một số nhà đầu tư khi đã nhìn trúng người mới nào đó thì sẽ sai phục vụ đưa những ly rượu có pha thuốc đến mời, uống xong một ngụm, coi như xác định.
“Hà đạo diễn, anh nói em hiểu mà, nhưng khi việc này thành công rồi, chuyện anh hứa giúp em…”
“Năm nay công ty Hoàn Vũ có một bộ kịch bản viết về chủ đề thần tượng, tôi sẽ đề xuất cô vào vai nữ chính”Hà Lăng Tương mở miệng hứa.
“Hà đạo diễn, anh thật xấu mà!”Vân Na thoả mãn hôn phớt lên môi Hà Lăng Tương.
“Vào thôi!”Hà Lăng Tương cười cười, trong mắt đã tràn đầy ham muốn.

Trong tiệc rượu, đèn pha sân khấu rực rỡ, xa hoa quyền quý không khác gì một buối trao thưởng quốc tế.
Truyền thông bắt đầu xôn xao khi một chiếc Merceses Benz dừng lại ngay trước cửa.
Hàn Ngữ Yên và Thiệu Đông tay trong tay đi trên thảm đỏ, hai người vừa xuất hiện liền bị giới truyền thông ào ào chạy đến chặn đường.
Năm nay, Hàn Ngữ Yên đảm nhận vai chính cho một dự án phim điện ảnh lớn: “Túc Sát”. Nhờ vai diễn này cô ta trở thành nữ minh tinh duy nhất của ở Châu Á được tham dự lễ Osland.
Cô ta bận một chiếc váy dài hở cổ, nhìn từ xa như một tuyệt mĩ mĩ nhân từ trong tranh bước ra vậy, thong dong tự tại ôm lấy tay Thiệu Đông tự tin bước về phía trong.
Hai người họ vừa về bàn của mình, thì ánh đèn sân khấu lại loé lên, làm nổi bật những thứ trang sức lộng lẫy trên người Hàn Ngữ Yên. Bộ đồ của cô ta và trang sức trên người cô ta cũng đủ để làm đầy mấy cuộn phim của phóng viên rồi.
Hàn Ngữ Yên mỉm cười, đôi mắt sáng lên trong ánh đèn chói loá, lúm đồng tiền khiến cô ta trông đáng yên hơn hẳn.
Nhưng hào quang đang bao phủ, thì ngay sau đó lại khiến cô ta phải tức giận.
Hàn Ngữ Yên đang lúc ôm lấy tay của Thiệu Đông đứng trước các ống kính của phóng viên trả lời một số câu hỏi, rồi hai người nhìn nhau tình tứ, trông thân mật vô cùng.
Đúng lúc đó thì, một phóng viên hô to lên…
“A… Cố Tinh Trạch đến rồi, cậu ta chắc sẽ là người nổi trội nhất đêm nay rồi!”
“Trời, là Cố Tinh Trạch, mau mau, mau ra đó!”
“Nhanh lên, coi chừng không chụp được!”
Hơn mười phóng viên quay người ba chân bốn cẳng chạy đi, Hàn Ngữ Yên đang suy nghĩ không biết nên trả lời câu hỏi tiếp theo thế nào thì trong nháy mắt, trước mặt đã trống trơn không còn một ai nữa.
Cô ta tức giận, nhưng vẫn phải giữ dáng vẻ tươi cười ban đầu, xấu hổ và sững sờ, cô ta ôm tay Thiệu Đông đứng ở cửa, mất mặt không thôi.
Hàn Ngữ Yên cơ mặt co giật một chút, nhưng nháy mắt lại nở nụ cười như lúc đầu.
Cô ta cắn chặt răng, không cam lòng nhìn về phía mấy phóng viên…
Thảm đỏ trải dài, Cố Tinh Trạch nắm tay Vân Thi Thi từ từ đi vào, hai người đi tới đâu, liền hấp dẫn ánh nhìn của mọi người đến đó.
“Trời ạ, Tinh Trạch hôm nay bảnh quá đi!”
“Cậu ta vào nghề 10 năm rồi, thế mà nhan sắc chẳng giảm chút nào, khí phái cũng càng ngày càng tao nhã cao quý, thật muốn làm phụ nữ chết hết mà…!”
“Mấy nam nghệ sĩ vào nghề cùng lúc với Cố Tinh Trạch hiện giờ cũng hết thời rồi, có người già đi, xấu đi, có người thì diễn xuất tệ, ai cũng rớt giữa đường, duy chỉ có mình cậu ta là vẫn đứng vững đến giờ…”
“Ôi, thời gian lâu như thế, cậu ta có xấu đi đâu chứ, thật đúng là bất công mà!”
“Trời, đó là người đi cùng với cậu ta sao, sao cô ta đẹp thế? Còn đẹp hơn cả Hàn Ngữ Yên nữa!”
Mọi người lo quan sát Cố Tinh Trạch, nên không để ý Vân Thi Thi, cho đến khi có người thốt lên câu này thì giới truyền thông mới bắt đầu tập trung hết ống kính về phía cô.
Vân Thi Thi mặc một bộ lễ phục dạ hội rất đẹp, từ trên xuống dưới là một màu trắng tinh khiết, dáng vẻ yêu kiều, nhìn là khiến người khác phải mê. Trái ngược với Hàn Ngữ Yên, thay vì trang điểm đậm để bắt hình thì Vân Thi Thi chỉ trang điểm nhẹ, hài hoà, như vị thần từ trên thiên đường bước xuống vậy, đơn giản nhẹ nhàng mà đẹp vô cùng.
Gương mặt cân đối, ngũ quan tinh xảo, mắt to mi dài, đôi con người sáng lên như những vì tinh tú, cái mũi cao thẳng, môi hồng răng trắng, lúc đồng tiền lúc ẩn lúc hiện, cứ như vạn vật xinh đẹp trong thế giới này đều đổ hết lên người cô vậy.
Cô mặc cái váy trắng này, rất đẹp.
Bộ váy tôn lên làn da nõn nà mịn màng của cô, cô tựa như một con búp bê tinh xảo được những nhà thiết kế tài ba dày công tạo thành.
Giờ phút này, cô với bộ lễ phục trắng thuần, khí chất tao nhã trời sinh, đứng bên cạnh là Cố Tinh Trạch, hai người thật rất xứng đôi. Mỗi bước đi của cả hai đều rất tự tại, rất tự nhiên, khiến ai ai cũng phải ngước nhìn. Nhất là Vân Thi Thi, vừa xuất hiện liền khiến tất cả mọi người kinh động.
Cái phong thái của cô đứng với Cố Tinh Trạch xứng vô cùng, rất xứng.
Hàn Ngữ Yên tuy đẹp, nhưng cũng chỉ đáng làm nền cho Vân Thi Thi thôi.
“Trời ơi, đẹp quá, cứ như tiên nữ hạ phàm ý”
“Làm sao lại có người đẹp như thế tồn tại trên đời này chứ, chỉ sợ là thiên thần có hạ phàm cũng chẳng đẹp bằng cô ấy đâu.”
“Dù Nhan Băng Thanh có ở đây, cũng không sánh bằng”
“Cô gái đó là ai vậy, sao tôi chưa gặp qua bao giờ…”

Cô là ai?
Tất cả mọi người đều thắc mắc.
Những nhà sản xuất, đạo diễn nổi tiếng cùng một số nhân vật nổi tiếng trong giới thượng lưu cũng phải đứng lại để ngắm nhìn cô, ai cũng sửng sốt không thôi.
Thanh lệ thoát tục, thật sự là thoát tục vì trên người Vân Thi Thi tựa như không hề vướng một tí bụi trần nào, đứng cùng Cố Tinh Trạch quả thực như một bức tranh vậy.
Cố Tinh Trạch rất ít tham gia các bữa tiệc rượu như này, mà có tham gia cũng ít mang theo ai đi cùng. Huống hồ, Vân Thi Thi chỉ là người mới, vì thế nhất thời không ai đoán được thân phận của cô, có một số người cũng bắt đầu bàn tán, đoán xem cô là ai.
Hàn Ngữ Yên đứng một bên nhìn đám phóng viên bàn tán sôi nổi, suýt nữa thì tức đến hộc máu.
Ý gì đây chứ, chỉ là một người mới là dám đem ra so với các đại minh tinh sao? Mấy tên phóng viên này có mắt không vậy?
Hàn Ngữ Yên cũng tỉ mỉ chọn lễ phục mà, bộ lễ phục này của cô tính ra là nổi bật nhất trong những người ở đây, nhưng nó lại không thể so với cái bộ lễ phục đơn giản được mặc trên người của Vân Thi Thi. Hàn Ngữ Yên cắn môi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vân Thi Thi, không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.