Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 112: Cây Vạn Tuế Ra Hoa




Mọi người nghe nhiều tin đồn vớ vẩn về anh ta, cứ việc có vợ chưa cưới bằng mặt không bằng lòng. Thậm chí có người còn suy đoán phương diện giới tính của anh ta, nếu không thì cái kia là có vấn đề.
Nhưng những tin đồn này cũng chỉ là mọi người suy đoán!
Cũng có lời đồn, vợ chưa cưới của anh ta không có khả năng làm mẹ. Mộ Dịch Thần là do người phụ nữ khác sinh ra.
Mấy năm nay, đầu tóc ông Mộ cũng bạc rồi!
Ông Mộ rất quan tâm đến hương khói truyền thừa, bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại*. Nhà họ Mộ chỉ có anh ta là con một nối dõi, cũng là lúc nên lập gia đình.
* Bất hiếu có ba tội, không con nối dõi là tội lớn nhất.
Mộ Nhã Triết lại chậm chạp không cưới, mà Mộ Uyển Nhu người được gọi là vợ chưa cưới hiển nhiên trở thành trò cười.
Ông Mộ nghe không ít những lời đồn này, cũng là phiền càng thêm phiền.
Năm đó, ông ta vội vàng tìm người sinh con cho Mộ Uyển Nhu. Từ bệnh viện quốc tế, cho tới tiểu thư giới nhà giàu, phàm là môn đăng hộ đối ông ta đều chú ý. Nhưng ông Mộ xem qua bao nhiêu người lại không ít người không vừa ý.
So với thời cổ đại, hoàng đế tuyển phi còn hà khắc hơn.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt. Trong lòng suy đoán rõ ràng.
Lần này, Hà Lăng Tương trợn tròn mắt! Vân Thi Thi đến cùng là có thân phận gì?
Vân Thi Thi cũng nhìn ra đám người này thân phận không đơn giản, bởi vì cô liếc mắt một cái liền nhận ra thị trưởng thành phố đứng trong đám người đấy. Lúc trước ở trên báo chí cô từng xem qua, nên có chút ấn tượng. Cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân hỗn lộn, cùng với thanh âm chửi rửa của mấy người đàn ông.
Thì ra, người tới là mấy trợ lý nhỏ mà đám chó săn điện thoại tới. Bọn họ nhận được cuộc gọi liền nhanh nhẹn đuổi lên, còn tưởng là có người gây rối.
Nhưng Hà Lăng Tương quay đầu nhìn thấy các anh em đến giúp, sắc mặt liền xanh mét đến kỳ cục!
Hắn quay đầu hung trừng nhà làm phim kia một cái, bên cạnh nhà làm phim cũng chợt phát hiện ra điều gì đó. Hiển nhiên biết đám người đến, nhưng nhìn tới trận thế này liền nhíu mày.
Vân Thi Thi nghe tiếng nhìn lại, mấy người kia đi đường ngang ngược, không khó nhận ra cũng có chút địa vị. Hiển nhiên ỷ vào Hà Lăng Tương, nhưng cô liếc mắc nhìn tới thế trận thì có chút ngây người. Lăng Tương không thể nào có thế lực như vậy, với cái thân phận của hắn ta sao lại tiếp xúc với đám này chứ. Tất nhiên càng không quen với những ông lớn đằng sau.
"Gì đây, những người này là ai hả? Vây quanh ở cửa làm gì?" Nói xong liền xoay người phất phất tay một đám đàn ông mặc tây trang: "Đi mau đi mau! Đừng đứng quanh ở đây, quấy rầy đạo diễn tuyển người."
Nói xong lại thấy đám người sắc mặt bình tĩnh, lại thấy Hà Lăng Tương đứng ngốc tại chỗ, không khỏi đi lên ôm bờ vai hắn, thanh niên kia cười nói: "Gì đây, họ là ai? Có phải mấy tên nhóc này tìm anh gây chuyện?"
Chỉ chỉ Tiếu Tuyết, sắc mặt Hà Lăng Tương càng xanh mét, lại chỉ đến Vân Thi Thi cùng người đàn ông lãnh đạm, thái độ càng ngang ngược: "Vẫn là cái con nhóc thối này?"
Tê ——
Hà Lăng Tương hít một ngụm khí lạnh, rất muốn rời khỏi nơi này. Thấy hắn làm bộ muốn chạy trốn, mấy trợ lý kia hung hăng há mồm nói: "Sao anh không nói lời nào?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.