Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 109: Quý phái bức người




Vân Thi Thi không khỏi bị đau đến mức nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn, nhưng lại thấy mọi người đều dừng động tác lại, xung quanh đột nhiên yên tĩnh, giống như thời gian đột nhiên ngừng lại vậy.
Trong lúc cô còn đang nghi ngờ, nhìn về phía Hà Lăng Tương và Tiếu Tuyết, thì thấy họ đều kinh ngạc ngừng động tác.
Buồn cười nhất là Hà Lăng Tương, bàn tay đang nắm vạt áo Tiếu Tuyết của hắn từ từ buông lỏng, vẻ mặt kinh ngạc, kinh ngạc nhìn về người phía sau cô, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Mà một người khác đứng cạnh hắn ta cũng có vẻ mặt hết sức kì lạ nhìn cô, vẻ mặt y như kiểu gặp quỷ vậy!
Vân Thi Thi kinh ngạc thu tầm mắt lại, ngẩng đầu lên, liền trông thấy một đôi tay trắng nõn duỗi ra trước mặt mình.
Dưới ánh nắng mặt trời, cúc áo bằng kim loại phản xạ lại ánh sáng chói mắt.
Đây là đôi tay của một người đàn ông, nhưng lại được chăm sóc hết sức đẹp đẽ, đầu ngón tay mịn màng không có vết chai, khớp xương thon dài.
Vân Thi Thi ngẩng mặt nhìn lên, liền bắt gặp một đôi mắt thâm thúy, người đàn ông tuấn mỹ trước mặt cô đứng thẳng người một cách tao nhã, mặc dù anh có nhìn qua còn khá trẻ, cùng lắm mới chỉ hơn hai mươi, nhưng khí chất lại rất trầm ổn thành thục, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân, đều không thể che dấu được khí chất đế vương làm người ta kính nể.
Loại khí chất này giống như tự nhiên mà có, nhìn qua là biết đây là một người đàn ông đã trải qua nhiều chuyện gió tanh mưa máu, trời sinh tính tình lạnh lùng.
Nói anh lạnh lùng, chẳng bằng nói là trời sinh tính tình lạnh nhạt.
Quanh chỗ anh đứng, không khí dường như trở nên lạnh hơn mấy độ.
Sau lưng anh có một đám người đàn ông cao lớn mặc âu phục cúi đầu lễ phép, nhìn qua có chút giống như các vì sao vây quanh mặt trăng vậy.
Mộ Nhã Triết…
Vẻ mặt Vân Thi Thi có chút cứng ngắc, mà Tiếu Tuyết lại nhìn anh đến mức ngây ngốc.
Chỉ thấy người đàn ông cúi đầu, lạnh nhạt dừng trước mặt cô. Anh mặt một bộ vest màu đen, làm nổi bật lên khí chất hơn người, dáng vẻ lạnh nhạt ưu nhã, ánh sáng mặt trời chiếu lên khuôn mặt anh phản xạ lại một tầng ánh sáng mờ.
Chỗ của Vân Thi Thi đứng hơi ngược sáng, nên không thể nhìn rõ khuôn mặt anh, mặc dù vậy, chỉ cần nhìn thoáng qua, khuôn mặt tuấn tú hơn người của anh cũng khiến cô giật mình.
Mày rậm, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, có chút giống với người châu Âu, vẻ mặt lạnh lẽo mà kiêu ngạo, lại pha thêm chút đặc trưng của đàn ông phương Đông, thanh lịch hàm súc, quyến rũ kín đáo.
Không thể nghi ngờ, đây là một người đàn ông có vẻ ngoài vô cùng hoàn mỹ, nhưng vẻ hoàn mỹ này không chỉ là bên ngoài, mà giống như hoàn mỹ từ bên trong, bẩm sinh mà có, cũng như những đế vương thời cổ đại vậy, cao quý ngạo mạn.
Mộ Nhã Triết đột nhiên dừng lại, khiến người đi theo sau anh ngạc nhiên, bọn họ tò mò không biết rốt cuộc là người như thế nào mới có thể khiến cho ông chủ nhà mình để mắt đến, vì vậy đều liếc mắt thăm dò Vân Thi Thi, khiến cô đột nhiên cảm thấy cơ thể mình như bị ai dùng kim châm cho mấy nhát, cô cố gắng đứng thẳng chân, lờ đi đôi tay vẫn đang duỗi ra của người nào đó.
Mà “người nào đó” kia tất nhiên là nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo bướng bỉnh của cô, liền rút tay về không nói gì, nhưng khóe miệng lại hơi cong lên, tạo thành một nụ cười ý vị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.