Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 8: Kỳ ngộ trên đất tuyết.






Một Thái Giám Xông Thế Giới
Tác giả: Tuyết Lý

Chương 8: Kỳ ngộ trên đất tuyết.

Dịch: Masta4ever
Sưu Tầm: Soái Ca

Trời dần trở nên lạnh lẽo hơn, Tú Nương ngày càng thích nằm trong lòng Trương Hắc Ngưu không muốn ra, mà Trương Hắc Ngưu cũng dần thích những gì nàng đã làm. Vật kia bị kẹp giữa hai chân nàng làm hắn sinh ra cảm giác nói không nên lời, chân kíhis trên người hắn dần dần chỉnh hợp theo kích thích. Lúc này công việc buôn bán của Trương gia lão điếm cũng không tệ, hơn nữa có sự tồn tại của Trương Hắc Ngưu thì dù lưu manh du côn hay cả các bang phái ở Hán Cô thành cũng không dám làm gì, những tên trước đó còn có ý với bọn họ bây giờ đang nằm yên trên giường bệnh.

- Có tuyết... ....
Khi Trương Hắc Ngưu rời khỏi giường ấm áp đi ra mở cửa thì phát hiện trời đất tái nhợt, trời lạnh đêm dài nhưng công việc buôn bán vẫn tốt, vì vậy bọn họ vẫn phải mở cửa đúng giờ. Trương Hắc Ngưu đưa theo một Văn Trọng với vẻ mặt không tình nguyện ra mở cửa, tất nhiên Văn Trọng rất mất hứng, trong nhà nhiều tiểu nhị nhưng lại cứ tìm hắn mới chết, rõ ràng hắn xui xẻo không phải bình thường, hắn nói:
- Ông chủ, chúng ta không cần mở cửa sớm như vậy chứ?

Tất nhiên Trương Hắc Ngưu không đồng tình, hắn nói:
- Không cần nói nhảm, mau ra mở cửa, bây giờ còn có chút thời gian, món ăn của chúng ta còn không nhiều, phải đi mua thêm... ....


- Bây giờ trời giá đất lạnh, có món ăn nào dễ bán?
Văn Trọng lớn tiếng phàn nàn.

- Có cái gì mua cái đó, làm nhiều nói ít một chút.
Trương Hắc Ngưu mở cửa, người trong quán đều đã thức dậy chuẩn bị cho công tác hôm nay. Trương Hắc Ngưu đưa Văn Trọng ra quét sạch tuyết, sau đó cùng Văn Trọng đi mua thức ăn. Hắn đi trên đường mà nhớ những khoảng thời gian vừa qua, những hạt tuyết rơi xuống tay hắn mà không tan. Hắn lại nhìn những dãy hàng quán ven đường, người trên đường rất ít, quán xá mở cửa không nhiều, đã sắp đến năm mới. Trong ký ức của hắn không có quan điểm lễ mừng năm mới, hắn cảm thấy vô cùng kỳ quái khi mọt người trong nhà đoàn viên ăn một thứ gì đó khá lạ lẫm. Trước nay hắn chưa từng trải qua cuộc sống như vậy, nhiều năm qua hắn chỉ một mình đứng giữa trời tuyết nhìn lên trời.

- Ông chủ, sao ngây người như vậy?
Văn Trọng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Trương Hắc Ngưu, ông chủ này rất cổ quái, trước nay hắn chưa từng gặp người như vậy bao giờ, thân thể cao lớn và cường tráng hơn cả gấu chó, khốn nổi lại thích chơi trò thầm trầm, lúc này tuyết rơi nhiều lại ra ngoài mua thêm thức ăn, còn chỗ nào bán không?

Trương Hắc Ngưu đi thẳng ra ngoài thành, khi đến cổng thành thì Văn Trọng chợt kinh hãi:
- Ông chủ, không thể nào, chúng ta không phải đi mua thức ăn sao? Ngài đi đâu vậy?

- Ta nói mua trong thành sao?
Trương Hắc Ngưu vẫn đi ra, Văn Trọng không còn cách nào khác chỉ có thể chạy theo.

Trương Hắc Ngưu đi quá nhanh làm cho Văn Trọng đi sau cũng cực kỳ vất vả, nháy mắt hai người đã đi được một quảng đường xa đến giữa núi rừng. Đường càng lúc càng khó đi, tuyết đọng càng dày. Văn Trọng giống như đông cứng toàn thân, mặt mũi trắng bệch, hắn nói:
- Ông chủ...Có phải ngài định tìm một chỗ vắng người để làm ta...Không cần làm vậy, ta còn là một đồng nam.

Văn Trọng lạnh muốn đông cứng người bắt đầu suy nghĩ miên man, Trương Hắc Ngưu thấy Văn Trọng chịu không nổi, hắn vươn tay đặt lên vai đối phương. Một luồng khí nóng truyền vào trong người làm toàn thân Văn Trọng chấn động và tốt lên rất nhiều, hắn rất thoải mái và dùng giọng kỳ quái hỏi:
- Sao lại thế này, có phả ta có cảm giác sai lầm không? Thân thể sao lại ấm thế này?

- Không phải cảm giác sai lầm, ta truyền vào người của ngươi chút chân khí.
Trương Hắc Ngưu nói.

- Chân khí?
Văn Trọng mở to hai mắt, hắn nói:
- Ông chủ, có phải là chân khí mà người võ lâm hay nhắc đến không?

- Đúng vậy.
Trương Hắc Ngưu không cho là đúng, Văn Trọng tiếp tục đi về phia trước:
- Ông chủ biết sử dụng hân khí sao? Thật hay gải?

Văn Trọng cảm thấy khó tin:
- Ngài biết sử dụng chân khí sao lại làm ông chủ một quán cơm?

- Vậy cậu muốn tôi làm gì?

- Điều này...Ngài có thể ra ngoài lưu lạc thiên hạ, tạo nên sự nghiệp.
Văn Trọng hét lớn.

- Người có chân khí sẽ nghĩ như vậy sao?
Trương Hắc Ngưu kỳ quái nói, tất cả cao thủ trong thiên hạ đêu nghĩ vậy sao?

- Có lẽ là vậy.
Văn Trọng dùng giọng không thể xác nhận nói. Lúc này Trương Hắc Ngưu lại không quan tâm lời nói của Văn Trọng, vì trước mặt hắn có xuất thiện vài thứ thu hút lực chú ý của hắn. Thn. nhìn về phía một đống tuyết cách đó không xa.

- Ông chủ, có chuyện gì xảy ra sao?
Văn Trọng nhìn theo Trương Hắc Ngưu nhưng không phát hiện ra thứ gì. Trương Hắc Ngưu tiến về phía trước một bước, hắn đi đến trước đống tuyết, cam giác nhạy cảm làm hắn phát hiện ra bên trong đống tuyết có khí tức người sống nhàn nhạt, nếu bây giờ không cứu ra thì chẳng còn hy vọng gì. Hắn thò bàn tay vào trong đống tuyết, lúc lấy tay ra thì kéo theo một mỹ nữ tuyệt thế bị đóng băng.

Tuy mỹ nữ tuyệt thế bị băng bao bọc nhưng dù sao cũng là mỹ nữ, dung nhan tuyệt thế của nàng không thể bị băng che lấp, tuy quần áo trên người không quá đẹp đẽ nhưng khí chất quý phái không phải người thường có thể có được. Khốn nổi bây giờ tên người nàng có nhiều vết thương, mất đi tính hoàn mỹ không chút khiếm khuyết, tính mạng liên tục yếu đi, nhưng khốn nổi nữ tử này có một dáng người đủ làm cho tất cả nam nhân cảm thấy bị đè nén. Bây giờ Văn Trọng có khuynh hướng như vậy, Trương Hắc Ngưu cầm lấy tay mỹ nữ nhưng không có ý nghĩ gì khác, hắn rót một luồng chân khí vào người mỹ nữ:
- Chúng ta cần phải nhanh lên, biết đâu nàng có thể được cứu... ....

- Đúng!
Văn Trọng chạy theo sau lưng Trương Hắc Ngưu, lúc này Trương Hắc Ngưu trực tiếp nhét mỹ nữ vào trong ngực mình, dùng nhiệt độ cơ thể để giữ ấm. Văn Trọng nhìn mà ngứa mắt, hắn nói:
-Ông chủ đã có bà chủ, có phải nên đưa cho ta ôm không nhỉ?

- Ngươi muốn chết thì cứ đến đây, nhiệt độ trên người mỹ nữ này sẽ lấy mạng ngươi.
Trương Hắc Ngưu thì chẳng quan tâm, Văn Trọng tiến lên sờ thử và cảm thấy lạnh run toàn thân. Trương Hắc Ngưu đặt mỹ nữ trong lòng mình, hắn dùng một tay chụp lấy Văn Trọng rồi phóng lên. Lúc này Văn Trọng phát hiện Trương Hắc Ngưu đỡ mình phi hành trong rừng, điều này làm hắn rung động nói không nên lời.

- Lão thái.
Trương Hắc Ngưu phi hành đến một tiểu cốc sâu trong rừng tứ quý trường xuân làm người ta phải giật mình, hắn dừng bước, trước mặt xuất hiện một căn nhà nhỏ. Hắn vừa gọi người vừa đi vào, một lão nhân mặt đầy nếp nhăn từ trong căn nhà đi ra, sau lưng còn có một lão thái bà. Lão nhân đi ra thấy Trương Hắc Ngưu thì giật mình kêu lên:
- Hôm nay trời đổ tuyết, sao cậu lại đến... ....

- Chúng ta đã nói trước, ta tất nhiên sẽ tới, hơn nữa ta nhớ ngươi có suối nước nóng... ....
Trương Hắc Ngưu nói, sau đó hắn đặt Văn Trọng xuống:
- Á... ....

Lão thái bà kêu lên:
- Lần này còn mang cả tiểu hài tử đến...Mau vào bên trong ngồi...Bên ngoài lạnh lẽo.

Trương Hắc Ngưu nói:

- Không vội, trước tiên ta mượn suối nước nóng để cứu người...Lát nữa sẽ trò chuyện sau.

Trương Hắc Ngưu đi ra phía sau cốc.

- Cứu người sao?
Lão thái bà chợt phát hiện một gương mặt tái nhợt trong ngực Trương Hắc Ngưu, bà lão nói:
- Tiểu nha đầu này bị đông cứng, ôi trời, thật đáng thương...Trương Hắc Ngưu, nhanh, nhưng cần phải chịu trách nhiệm đấy nhé.

Lão thái bà nở nụ cười mập mờ, sau đó vội la lên:
- Ta chuẩn bị súp gừng, đệm chăn...Ôi ôi, nghiệp chướng, một tiểu cô nương tốt như vậy sao đông cứng thế này... ....

Mỹ nữ trong ngực Trương Hắc Ngưu đã dần ấm lên, Trương Hắc Ngưu dùng chân khí của mình quán chú vào trong cơ thể nàng, kích thích kinh mạch, tất cả kinh mạch vốn cứng nhắc đã bị hắn dần quán thông. Lúc này hắn đi về phía suối nước nóng.

- Ta cũng đi... ....
Văn Trọng tưởng tượng mỹ nữ trần như nhộng mà nuốt nước miếng một cái, hắn muốn đi theo nhưng lại bị lão thái chụp lấy:
- Cậu đến lấy rau với Hắc Ngưu, bây giờ theo ta đi lấy rau.

- Không, không, ta không đi, ta còn trẻ hơn cả ông chủ, vì sao hắn đã có thê tử mà ta...Ta không phục.
Văn Trọng tức giận nói.

- Đến đây.
Lão thái cũng là người có công phu, bàn tay như gọng kìm làm cho Văn Trọng khó thể phản kháng, ông lão nói:
- Tiểu tử cậu đừng có suy nghĩ như vậy, mau thành thật theo ta, thấy cậu đã lạnh quá rồi, đến đây cho ấm.

Trương Hắc Ngưu đi đến bên cạnh suối nước nóng, hắn lấy mỹ nữ trong ngực ra. Lúc này mỹ nữ đã biết ư lên một tiếng kháng nghị khi bị lấy ra khỏi chỗ ấm, hắn ném mỹ nữ đã bị cởi sạch y phục xuống nươc, hơi nước nóng làm cho nươời ta cảm giác giống như đang ở trong thiên đường. Hắn cũng chậm rãi bước xuống nước, mỹ nữ rơi xuống làm mặt nước chấn động, cảm giác ấm áp mới làm cho thân thể co rút, Trương Hắc Ngưu ôm mỹ nữ vào lòng, mỹ nữ vẫn chưa tỉnh lại, lúc này suối nước nóng dịu dàng bao quanh hai người.

Mỹ nữ cởi hết y phục và lộ ra thân thể cực kỳ xinh đẹp, gương mặt vốn tái nhợt đã có được chút huyết sắc, cả người giống như một con tôm gặp nước sôi, bộ ngực cao nhất như trứng gà lột, tất cả thân thể ngọc ngà lại rơi vào trong lòng Trương Hắc Ngưu đen kịt, giống như một con cừu trắng bị gấu chó ôm chặt. Trương Hắc Ngưu ôm mỹ nữ và cảm thấy khác biệt rất lớn so với khi ôm Tú Nương, thân thể trưởng thành của Tú Nương có vẻ mềm mại như bông, nhưng thân thể mỹ nữ này có vẻ vẫn đang còn phát dục, rất rắn chắc, tính co dãn cao, nhưng thân thể vẫn rất nóng.

Trương Hắc Ngưu trực tiếp đưa chân khí vào trong cơ thể mỹ nữ, thân thể của nàng nhanh chóng bị thiêu đốt, máu huyết, cốt cách, kinh mạch...Nói chung là cả thân thể bị thiêu đốt. Lúc này mỹ nữ dần chậm rãi khôi phục lại thần trí của mình trong hơi nước, mở ra hai mắt vẫn đang nhắm chặt. Nhưng thần trí của nàng vẫn rất mơ hồ, hơn nữa tình cảnh bây giờ lại không chân thật, làm nàng sinh ra cảm giác như mộng như ảo. Thân thể Trương Hắc Ngưu giống như một vách tường cực kỳ cứng chắc, mỹ nữ chợt sinh ra cảm giác rất thiết thực, đây là một cảm giác an toàn mà trước đây không có, vì vậy mà nàng chợt trầm mê, nàng chậm rãi ôm chặt lấy hắn. Dù sao cũng chỉ là giấc mộng, nàng điên cuồng một chút cũng không sao, dù sao thì sau này cũng không còn cơ hội.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.