Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 5: Rời núi mở tiệm.






Một Thái Giám Xông Thế Giới
Tác giả: Tuyết Lý

Chương 5: Rời núi mở tiệm.

Dịch: Masta4ever
Sưu Tầm: Soái Ca


Trương Hắc Ngưu hỏi Tiểu Thanh:
- Tiểu Thanh này...Những ngày này cháu làm gì vậy?

Trương Hắc Ngưu nhìn vách đá rách rưởi, vách đá này có thể mở ra một cái nhà đá. Lúc này Tiểu Thanh đang đứng trên vai Trương Hắc Ngưu, dù sao nếu so sánh thì Tiểu Thanh là quá nhỏ khi so sánh với hắn, vì vậy hắn cũng chỉ biết đặt nàng lên vai để rút ngắn khoảng cách với nhau. Tiểu Thanh có thể nói là khiêu vũ trên người Trương Hắc Ngưu, nàng hết ngồi lại nhảy, nàng nói:
- Mỗi ngày cháu đều chơi trò tám rửa với Tiểu Hoa, lại bày trò để chơi, rất vui... ....

- Tắm rửa?
Trương Hắc Ngưu nghe được mùi hương cổ quái trên người Tiểu Thanh, đó là tinh khí trời đất tập trung trong cơ thể, hoàn toàn có thể nói là thoát thai hoán cốt, giống như hương khí của hắn năm xưa, điều này thật sự quá kinh người. Chính hắn từng cảm ứng trong động có rất nhiều tinh khí thiên địa, giống như có một hồ nước tập trung tinh khí như vậy, nhưng hắn lại không cần dùng tinh khí để đề thăng chính mình. Chính hắn đã sớm vượt qua cảnh giới dùng ngoại vật giúp đỡ, nhưng nếu dựa theo tình huống Tiểu Thanh đã nói, xem ra khí lực nàng có được không phải của chính bản thân mà do nguyên nhân tắm rửa.

- Tiểu Thanh, cháu có muốn học thứ gì đó không?

Trương Hắc Ngưu nhìn Tiểu Thanh rồi nói.

- Học cái gì?
Tiểu Thanh cảm thấy rất hiếu kỳ, Trương Hắc Ngưu suy nghĩ một chút rồi nói:
- Dạy cháu vài trò chơi.

- Trò chơi?
Tiểu Thanh nói:
- Trò chơi thì hay quá, mỗi ngày cháu sẽ cùng chơi với Tiểu Hoa.

- Thứ này không giống như vậy.
Trương Hắc Ngưu nói:
- Ta dạy cháu một loại trò chơi mới.

Trương Hắc Ngưu khẽ chỉ vào đàn điền của Tiểu Thanh, một luồng khí cực kỳ ngưng tụ tư trong tay hắn bắn vào đan điền của nàng, toàn thân nàng cũng run lên. Khi ngón tay của Trương Hắc Ngưu chậm rãi di chuyển trên người nàng, chân khí dần được dẫn dắt chạy trong cơ thể. Nàng chợt cảm thấy trong người có một thứ gì đó cổ quái làm cho cơ thể cực kỳ ngứa ngáy và tê dại, nàng liên tục nở nụ cười, cảm thấy rất vui. Trương Hắc Ngưu di động ngón tay đả thông toàn bộ kinh mạch trên người nàng.

- Cháu làm sao vậy?
Trương Hắc Ngưu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tiểu Thanh, mà Tiểu Thanh xấu hổ nói:
- Cháu cũng không biết, chỉ cảm thấy là lạ, à, không có gì.

Trương Hắc Ngưu rút tay ra, từ hôm đó hắn liên tục truyền thụ tri thức của mình cho Tiểu Thanh, tât nhiên có cả những sở trường võ học của chính hắn. Tiểu Thanh học được thứ gì cũng áp dụng lên người Tiểu Hoa. Thời gian dần trôi, vốn Trương Hắc Ngưu muốn ở lại đây cả đời cũng không sao, nhưng chính hắn lại đưa ra quyết định rời khỏi nơi đây để đi ra tìm hiểu thế giới. Khi hắn đưa ra quyết định thì lập tức mang theo Tú Nương, Tiểu Thanh rời khỏi động phủ.

Trong rừng rậm mênh mông, Trương Hắc Ngưu rời khỏi động phủ mà không mang theo bất kỳ thứ gì, hắn đưa Tú Nương và Tiểu Thanh đi một tháng, phần lớn thời gian đều lạc đường. Thật ra đây đều là vì Tiểu Hoa không thể mang đi đường lớn, khi Trương Hắc Ngưu thấy được bộ dạng thành thị của nhân loại thì đã đến lúc chia tay Tiểu Hoa, với bộ dạng của nó thì khó thể giữ lại nhân thế.

- Tiểu Hoa... ....
Tiểu Thanh ôm chặt Tiểu Hoa rồi kêu lên, Tiểu Hoa cũng phát ra tiếng kêu gào thê thảm, dù sao thì bị Tiểu Thanh gì chặt cổ cũng rất khó chịu.

- Vì sao không đưa Tiểu Hoa theo?
Trương Hắc Ngưu cũng không biết vì sao mình không thể đưa Tiểu Hoa theo.

Tú Nương không biết mình đã nói bao nhiêu lần, nhưng Trương Hắc Ngưu vẫn không thể hiểu rõ, nàng nói:
- Tiểu Hoa có bộ dạng thế này rất dọa người.

- Dọa nhiều người sao?
Trương Hắc Ngưu vỗ tay nói:
- Mèo lớn như vậy là rất hiếm thấy.

Tú Nương hầu như muốn té xỉu.

- Tiểu Hoa, sau này ngươi không ở bên cạnh chúng ta, ngươi nhớ phải ngoan ngoãn... ....
Trương Hắc Ngưu căn dặn Tiểu Hoa, mà Tiểu Hoa thì cầu thần bái phật, các người đi nhanh dùm, nếu không thì nó sắp điên lên mất.

- Chúng ta đi.
Sau khi nói chuyện được một lúc lâu thì ba người Trương Hắc Ngưu vẫy tay với Tiểu Hoa, vì vậy mà Tiểu Hoa xông ra ngoài như ngựa thoát cương, đây là tự do sao? Nó đã trông mong tự đo đã lâu, bây giờ nó có thể gào thét sơn lâm, vì vậy mà vừa chạy vừa gào lên điên cuồng.

- Đây là thành thị của nhân loại sao?
Trương Hắc Ngưu tò mò nhìn những cảnh vật mới lạ trước mắt, tất cả đều rất hiếu kỳ với hắn.

- Đây là cái gì, đây là cái gì? Đây là vật gì?
Trương Hắc Ngưu liên tục đưa ra những câu hỏi làm cho Tú Nương muốn hôn mê, trong lòng nàng là rất nhiều ngân lượng đã lấy được từ trên những thi thể bị chết dưới tay Trương Hắc Ngưu. Trước đó hắn đã đưa nàng đến đó một lần, nàng tích góp tất cả ngân lượng để chuẩn bị vào thành sử dụng. Còn có rất nhiều da lông động vật mà Trương Hắc Ngưu đã đánh bắt được, những thứ này có thể bán được trong thành.

Tú Nương cũng chưa từng đến một thành trấn đông người thế này, khoảnh khắc này nàng cũng cảm thấy khó thích ứng, may mà nàng đi theo một đại hán khủng bố như Trương Hắc Ngưu, nên dù nàng cực kỳ xinh đẹp nhưng không ai dám động vào. Tú Nương nhìn những tình cảnh ven đường, nàng sợ rước vào phiền toái. Đúng lúc này Tiểu Thanh chợt kêu lên:
- Mẫu thân...Con đói bụng.

- Chúng ta vào đây dùng cơm.
Tú Nương thấy một quán ăn khá đơn giản, vì vậy mang theo Tiểu Thanh và đưa Trương Hắc Ngưu đi vào. Tuy mặt tiền cửa hàng là không lớn nhưng vẫn có đầy khách ngồi, hương vị đồ ăn rất ngon, Tiểu Thanh ăn khá nhiều.

Nhưng vẻ mặt của bà chủ quán là không quá tốt, vì cũng là nữ nhân nên Tú Nương có thể nói thêm vài lời:
- Đại tỷ, sao chị cau mày ủ dột như vậy, chẳng lẽ chuyện sinh ý không được tốt sao?

Hai nữ nhân hàn huyên, bà chủ nhìn Tú Nương, lại nhìn Trương Hắc Ngưu, sau đó nói:
- Nam nhân của cô là đại hán phương bắc sao?

Tú Nương nhìn thoáng qua Trương Hắc Ngưu đang uống trà nhưng không ăn gì, nàng tự hào nói:
- Đúng vậy.

- Cô thật có phúc.
Bà chủ quán khen:
- Nhưng nam nhân của ta, hắn... ....

Bà chủ quán thở dài một hơi.

- Xin lỗi đã nhắc đến chuyện thương tâm của đại tỷ.
Tú Nương dùng giọng xấu hổ nói.

- Không, không có gì, thật ra nam nhân của ta cũng không giống như những gì muội nghĩ, chẳng qua lại đổ bệnh ở nông thôn, nhưng ta lại không thể rời khỏi quán ăn này, tuy muốn bán nó đi nhưng người ta lại ra giá quá thấp.
Bà chủ quán nói, Tú Nương chợt chấn động, mình không phải có chút tiền sao? Nàng đã muốn làm, như vậy nên mua lại quán cơm này, như vậy nàng và Trương Hắc Ngưu định cư ở đây cũng không tệ. Một cửa hàng với mặt tiền nho nhỏ cũng là tương lai mà từ nhỏ nàng hướng đến, vì vậy nàng hưng phấn nói:

- Đại tỷ, tỷ thật sự muốn bán sao? Ta có thể... ....

Tú Nương lấy tiền trong lòng ra.

- Cái gì, muội muốn mua sao? Điều này...Nhiêu đây là đủ rồi.
Số ngân lượng Tú Nương lấy ra đã làm cho bà chủ quán cơm thỏa mãn, nàng cũng là một người thành thật, cũng không muốn thêm quá nhiều tiền. Hai nữ nhân nhanh chóng bàn về cách thức giao quán, đây cũng chính là chỗ lập thân đầu tiên của Trương Hắc Ngưu, sau này hắn sẽ dần dần phát triển, bản thân cũng trở thành người số một số hai thiên hạ.

Đây là Hán Cô thành, là một trong mười ba tòa thành tiếp cận vùng tây bộ vùng duyên hải của tiểu quốc Lôi Âm nằm ở vùng biên thùy Tần quận thuộc Đại Thu đế quốc, là một trong bốn thế lực lớn của vùng phía Đông đại lục. Tuy nơi đây không tính là danh thành đại bang nhưng lại là vùng hiểm địa, vì địa phương nơi này chính là điểm giao tiếp của tam đại thế lực ở đại lục phía Đông, vị trí này có thể nói là rất bất tiện nhưng lại là nơi tạo ra đường phát triển cực tốt cho Trương Hắc Ngưu. Những năm tháng buồn chán sau này tuy Trương Hắc Ngưu không có nhiều dã tâm nhưng lại bị người ta đưa vào vòng tranh chấp, vì vậy mà càng ngày càng lún sâu vào con đường máu tanh và bạo lực, khó thể tự kiềm chế.

- Tú Nương, nàng định mở cửa tiệm ở đây sao?
Trương Hắc Ngưu nhìn dòng người đi đường qua lại, chính hắn có hiếu kỳ với bọn họ, không ngờ người ta lại càng hiếu kỳ với hắn, vì khổ người khủng bố của hắn dù đặt ở đâu cũng có thể làm tiêu điểm cho người khác phải chú ý. Một số người vừa nhìn vừa chỉ trỏ:
- Người gì như voi, thật sự dọa chết người.

- Tiểu cô nương kia là gì của hắn? Quá đáng yêu, chẳng lẽ là con hắn?
Có người đưa ra nghi vấn.

- Trời, vợ của hắn là ai? Hắn như voi, không phải sẽ đè nát vợ ra sao?
Có người mở hai mắt tìm kiếm nữ nhân của Trương Hắc Ngưu, nhưng lại không tìm được.

Tú Nương đang bàn luận với bà chủ quán ăn nghe được câu hỏi của Trương Hắc Ngưu, nàng nói:
- Tất nhiên, cùng người nhà mở một quán ăn nho nhỏ thế này là giấc mộng của muội.

Tú Nương nhìn về phía Trương Hắc Ngưu bằng ánh mắt sáng rực như sao, vi vậy hắn cũng chẳng nói gì thêm, nhưng cũng cực kỳ hiếu kỳ vì lời nói sẽ đè nát vợ ra của người bên ngoài. Vì vậy mà hắn hỏi nàng, điều này làm gương mặt nàng chợt đỏ thẫm. Đám người chờ xem bộ dạng vợ Trương Hắc Ngưu khổng lồ thế nào chợt cảm thấy thất vọng, mà dáng vẻ quyến rũ mê người của Tú Nương cũng làm cho tất cả mọi người phải choáng váng.

- Ha ha, quan hệ giữa phu thê các người thật tốt, nếu các ngươi đã mua quán ăn này, ta sẽ lập tức về nông thôn chăm sóc nam nhân của mình.
Bà chủ quán trêu ghẹo nhưng Trương Hắc Ngưu cũng không hỏi, hắn cũng không có phản ứng gì, chẳng qua chỉ lắng tai nge lén đủ mọi lời bàn luận của đám người bên cạnh. Trương Hắc Ngưu cảm thấy đầu óc của mình chợt rối, bên trong tràn đầy những chuyện chưa từng được biết. Da mặt Tú Nương khá mỏng, dù nàng tự nhận mình là vợ của Trương Hắc Ngưu, nhưng rõ ràng chưa biết Trương Hắc Ngưu có đồng ý hay không, hơn nữa nàng đã nhiều lần ra ám hiệu nhắc nhờ Trương Hắc Ngưu biết mình là một người nữ nhân trưởng thành chờ đợi hắn khai phá. Nhưng hắn hoàn toàn không quan tâm, điều này làm tôn nghiêm nữ nhân của nàng bị ảnh hưởng.

- Tuy chúng tôi mua lại quán ăn, nhưng đại tỷ vẫn có thể xem đây là nhà của mình và đến thường xuyên một chút, vì muội còn phải thỉnh giáo những hạng mục công việc cụ thể trong quán ăn này.
Tú Nương cung kính nói với bà chủ quán, mà bà chủ quán cũng cảm động nói:
- Muội tử, muội thật sự là một người tốt. Được rồi, ta sẽ ở lại hai ngày để hướng dẫn muội biết rõ mọi việc, sau đó sẽ để muội làm quen với những thương gia nhập hàng, bọn họ đều là mối hàng cũ của tỷ... ....

Bà chủ quán khá nhiệt tình, hai nữ nhân cùng ngồi một chỗ hàn huyên, Tiểu Thanh ăn no lại chui vào lòng Trương Hắc Ngưu ngủ vùi, sau đó hắn đưa nàng đến ngủ ở một vị trí thoải mái hơn, sau đó vẫn tiếp tục nghe ngóng chung quanh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.