Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 26: Không biết suy nghĩ.






Một Thái Giám Xông Thế Giới
Tác giả: Tuyết Lý

Chương 26: Không biết suy nghĩ.

Dịch: Masta4ever
Sưu Tầm: Soái Ca

Đám thân hào nông thôn chợt chấn động, dù một mũi tên của Trương Hắc Ngưu không trúng vào thủ lĩnh sơn tặc như bọn họ suy nghĩ nhưng lại làm cho bọn họ chấn động tinh thần. Mà Nguyệt Như thì thầm nghĩ Trương Hắc Ngưu vừa rồi ăn may, không có gì hơn, ngoài bắn được xa thì không có gì hơn người.

- Bọn họ lui...Bọn họ lui... ....
Lão Chu lớn tiếng nói:
- Vừa rồi thật sự đáng tiếc, nếu như bắn trúng... ....

- Đúng, đúng vậy, một mũi tên của ông chủ quá đáng tiếc.
Văn Trọng cũng cảm thấy cực kỳ đáng tiếc, nhưng bộ dạng Trương Hắc Ngưu lại chẳng chút tiếc nuối, hắn nhìn đám sơn tặc rút lui bên dưới thành mà quay đầu nói với mọi người:
- Bọn họ đã lui, chúng ta về trước đã.

- Trở về, về đâu?
Tống Bình Hòa bây giờ mới phục hồi tinh thần lại, hắn ngạc nhiên nói.


- Tất nhiên là về Trương gia lão điếm... ....
Trương Hắc Ngưu làm người ta sinh ra cảm giác bí hiểm, mọi người nhìn hắn như thấy một ngọn núi nhập vào mây, dù biết rõ về hắn, cũng không biết hắn cao đến mức nào.

Đám người quay về Trương gia lão điếm, lúc này ánh mắt đám binh sĩ nhìn Trương Hắc Ngưu đã có sự khác biệt, không còn giống như trước kia. Lúc này đã đến thời gian dùng cơm nhưng không ai có tâm tư, Trương Hắc Ngưu lại phân phó Tú Nương, nàng ra phòng bếp chuẩn bị món ăn ọi người, bữa tiệc này coi như Trương gia lão điếm giải quyết.

Trương Hắc Ngưu cầm đầu, sau đó là đám người Tần Thường, Nguyệt Hổ, Nguyệt Phong, Nguyệt Như, Phong Linh Vũ, Phong Linh Hương, Lộ lão nhân, Sơn Vạn Trọng, Tống Bình Hòa và lão Chu ngồi với nhau, Trương Hắc Ngưu vừa ăn vừa hỏi Tống Bình Hòa:
- Bây giờ tình hình binh lực ở Hán Cô thành là thế nào?

Lúc này Tú Nương đang đứng hầu hạ bên cạnh Trương Hắc Ngưu, Tống Bình Hòa vẫn còn chưa bình tĩnh trở lại, hắn run giọng nói:
- Vào thời đại Hán Cô thành dưới tay thành chủ, tuy gần biên cảnh nhưng không có bao nhiêu quân, chỉ là năm ngàn, lại thiếu huấn luyện, nhưng nhân viên lại quá nhiều....Nếu lấy cả quân số của bang phái và bại binh thì miễn cưỡng có thể gom được bảy ngàn. nguồn

- Chỉ có chút thực lực như vậy thì sao có thể trấn thủ được?
Trương Hắc Ngưu hỏi, nhìn thì có vẻ là tùy ý đặt câu hỏi nhưng Tống Bình Hòa lại không dám chủ quan, hắn nói:
- Nhiệm vụ trấn thủ không phải của quân đội Hán Cô thành, đáng lý ra ở ngoài hán cô thành năm mươi dặm có một binh doanh, có năm vạn nhân mã. Nhưng trước đó vài ngày Tần quận nổi loạn, nhóm quân mã này bị điều đi, vì vậy sơn tặc mới dám hoành hành.

- Thì ra là như vậy... ....
Trương Hắc Ngưu suy nghĩ rồi nói, Tống Bình Hòa hỏi:
- Không biết có kế sách gì lui địch hay không?

Tống Bình Hòa lúc này vẫn còn tương đối sợ hãi, nếu thành bị phá thì hậu quả sẽ khó tưởng hơn suy nghĩ của hắn rất nhiều.

- Nguyệt đoàn trưởng có nhiều kinh nghiệm chiến trận, chắc cũng hiểu rõ chuyện mang binh đi đánh giặc chứ?
Trương Hắc Ngưu không trả lời câu hỏi của Tống Bình Hòa, hắn lại quay sang hỏi Nguyệt Hổ.

Nguyệt Hổ khẽ gật đầu, hắn nói:
- Cũng biết một hai...Không biết ông chủ Trương muốn tại hạ làm gì?

Trương Hắc Ngưu nói:
- Tuyển ra năm trăm tinh binh từ đám lính bảy ngàn kia.

- Năm trăm tinh binh?
Trong đầu Nguyệt Hổ lóe lên tinh quang giống như biết ý nghĩ của Trương Hắc Ngưu, chỉ bắt một mình kỵ sĩ đeo mặt nạ cũng chưa đủ để loại trừ họa chiến tranh lần này, phương pháp tốt nhất là lợi dụng lúc trời đêm để tập kích doanh trại đối phương hốt gọn một mẻ, như vậy giặc sẽ là rắn không đầu, đám quân ô hợp sẽ tự động tán loạn. Nhưng năm trăm tinh binh mà đủ sao? Với tố chất của binh lính Hán Cô thành, dù là chọn ra năm trăm quân tinh nhuệ thì cũng chỉ đạt đến tiêu chuẩn lính thường mà thôi, lực chiến không phải chỉ một sớm một chiều là được đề cao, Nguyệt Hổ cũng không ôm ảo tưởng quá lớn với ý nghĩ này.

- Đúng vậy, tuyển chọn ra năm trăm tinh binh.
Trương Hắc Ngưu nói, Nguyệt Hổ cũng mở lời:
- Được rồi.

Trương Hắc Ngưu lại quay sang phân phó Tống Bình Hòa:
- Tống tướng quân có thể hỗ trợ Nguyệt đoàn trưởng được không?

- Được...Được... ....
Tống Bình Hòa gật đầu nói, Trương Hắc Ngưu lại quay sang lão Chu:
- Lão Chu, có thể nhờ anh và các thân hào nông thôn đi phát động dân chúng trong thành giúp chúng ta phòng thủ được không?

Lão Chu đứng lên kích động nói:
- Tất nhiên sẽ cống hiến hết sức lực.

Khoảnh khắc này người đã đi hơn phân nửa, Trương Hắc Ngưu nhìn sắc trời, chính thức vất vả là vào tối nay, thành bại hay không chỉ là một ý nghĩ mà thôi.

Lộ lão nhân không hiểu Trương Hắc Ngưu muốn làm gì, dù biết hắn có thể dùng một mũi tên lấy mạng thủ lĩnh sơn tặc, nhưng nếu thật sự dùng năm trăm tinh binh để vọng tưởng tập kích doanh trại quân địch, điều này thật sự là si tâm vọng tưởng. Định quân rõ ràng thông hiểu binh pháp, khéo mưu lược, tất nhiên sẽ có đề phòng vấn đề bị tập kích, nào dễ dàng đắc thủ như vậy được? Hơn nữa trong thành đã sớm có nhiều sơn tặc làm nội ứng, những hành động của Trương Hắc Ngưu sẽ không thể nào che mắt bọn họ được.

Lộ lão nhân nhìn Trương Hắc Ngưu ngồi trên mặt ghế không chút lo lắng mà không hiểu hắn đang nghĩ gì, đúng lúc này Trương Hắc Ngưu lại gọi tên ăn mày lại phân phó vài câu. Lộ lão nhân dựng tại lên muốn biết Trương Hắc Ngưu có kỳ mưu diệu kế gì, nhưng chỉ nghe thấy Trương Hắc Ngưu nói:
- Ngươi đi đưa đám đồng bọn đến đây, bây giờ là thời buổi rối loạn, đi riêng không an toàn... ....

Lộ lão nhân muốn chết ngất, lúc này vào thời điểm nào rồi mà còn quan tâm đến tính mạng vài tên ăn mày? Dù là kẻ nhân nghĩa hơn người cũng coi như không biết thời thế.

- Không biết Lộ tiên sinh có gì chỉ giáo?
Trương Hắc Ngưu là người cực kỳ nhạy cảm, chỉ cần Lộ lão nhân có chút phản ứng là hắn nhận ra ngay. Lộ lão nhân thở dài một hơi, đến lúc này không thể chỉ lo kiểm nghiệm rốt cuộc Trương Hắc Ngưu có bao nhiêu thực lực, nếu mọi người không nhất trí một lòng thì chắc chắn sẽ chuốc lấy thất bại.

Tần Thường rõ ràng cũng có ý nghĩ như vậy, nhưng bây giờ không phải là lúc nàng bộc lộ bản thân.

Lộ lão nhân hừ một tiếng rồi nói:
- Chỉ giáo thì không dám nhưng không biết ông chủ Trương có bao nhiêu niềm tin với vấn đề phá địch thủ thành?

Sơn Vạn Trọng lắng nghe, hắn biết rõ Lộ lão nhân năm xưa không phải nhân vật đơn giản, hắn ở Hán Cô thành nhiều năm, tất nhiên có cảm tình rất sâu với nơi đây, sao có thể trơ mắt nhìn nó bị hủy trong khói lửa cho được?

- Ngoài có cường địch, bên trong có gian nan khổ cực, Lộ tiên sinh, ngài nói ta có bao nhiêu niềm tin, tôi chỉ nói sẽ dốc hết sức mà thôi.
Trương Hắc Ngưu trả lời, vẻ bình tĩnh không làm cho người ta suy đoán được hắn muốn làm gì.

- Làm hết sức sao?
Lộ lão nhân chợt khinh thường:
- Chuyện thiên hạ sao chỉ có thể nói hết sức là được?

- Lão nhân, cũng đừng ngồi đây mà nói, ông có năng lực thì cứ đưa ra.
Nguyệt Như không vừa mắt với Lộ lão nhân này, không biết đây là lão già ở đâu chui ra, sao lại ăn nói tức tưởi như vậy?

- Nguyệt Như, một cô nương mà nói như vậy sao?
Phong Linh Vũ quát mắng Nguyệt Như, Nguyệt Như hừ một tiếng mà không nói thêm lời nào.

Phong Linh Hương nãy giờ luôn chú ý đến Trương Hắc Ngưu, nhưng những cử chỉ của đối phương luôn hoàn mỹ đến cảnh giới cực cao, nàng dù nắm chắc bảo kiếm cũng không thể rút ra, vì vậy mà trong lòng chợt sinh ra cảm giác kháng thiên.


Người không vui không buồn chỉ có thể là Tiểu Thanh, nàng liên tục kéo tay áo Văn Trọng, nhưng Văn Trọng đang chăm chú lắng nghe mọi người nói chuyện lại không muốn chơi đùa. Hắn là nam nhân đã sớm bị tình cảnh đại chiến nhiệt huyết mà sôi trào máu nóng, vì vậy mà không quan tâm đến Tiểu Thanh, điều này làm cho Tiểu Thanh tương đối mất hứng.

Lộ lão nhân nhìn Nguyệt Như, khi Phong Linh Vũ mở lời trách mắng thì lão không nói thêm điều gì, lão chỉ hướng về Trương Hắc Ngưu nói:
- Ngươi cũng biết tối nay sơn tặc chắc chắn sẽ tập kích sao?

Mọi người chợt kinh ngạc, Trương Hắc Ngưu dùng giọng không sợ hãi không hốt hoảng nói:
- Biết rõ.

Mọi người chấn động, Lộ lão nhân dùng giọng kỳ quái nói:
- Đã biết rõ vì sao không phòng?

Trương Hắc Ngưu trả lời:
- Vơi binh lực của Hán Cô thành bây giờ thì làm sao được?

Lộ lão nhân chợt yên lặng, điều này tất nhiên lão hiểu được, nhưng... ....

Mọi người ngoài Tần Thường thì chẳng ai hiểu vấn đề, Sơn Vạn Trọng hét lớn:
- Lộ tiên sinh, vì sao tối nay cường đạo đến phá thành?

Lộ lão nhân nhìn Sơn Vạn Trọng, trâu đúng là trâu, lão nói:
- Điều này khó nói cho rõ ràng, nhưng vì sao Lý tướng quân bị người ta ám toán?

- Sơn tặc ẩn nấp trong Hán Cô thành.
Sơn Vạn Trọng trả lời.

- Đúng là thế.
Lộ lão nhân nói:
- Hôm nay cường đạo đến công thành đã bị dọa lùi vì thần tiễn, nhưng trong thành đã có rất nhiều thủ hạ ẩn nấp, số lượng cũng không quá nhiều nhưng phải là hạng nhất lưu. Sơn tặc có năng lực cướp của giết người, sau khi trời tối sẽ là lúc bọn họ phát huy uy lực, đến lúc đó nội ứng ngoại hợp mở cửa thành, như vậy sẽ là ngày Hán Cô thành diệt vong. Hơn nữa bọn họ hoàn toàn có thể trắng trợn phá hoại, giết quan viên tướng lãnh, sao cản được?

Mọi người đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, chỉ tưởng tưởng mà đã thấy phát lạnh, Sơn Vạn Trọng hỏi:
- Nên làm thế nào?

Lộ lão nhân nói:
- Tất nhiên là đề cao bảo vệ, nhưng đây chỉ là kế sách tam hoãn thất bại mà thôi...Cũng không biết ông chủ Trương của chúng ta nghĩ thế nào?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.