Một Nửa Vampire, Satan Toàn Diện!

Chương 84: Dày vò




[Satoru]

Tâm trí tôi gần như trống rỗng khi thấy vết thương của Syorin, với cánh tay chết tiệt của Luna, bị Syorin giữ chặt lấy, chất lỏng đặc sệt chảy xuống, dần đóng băng lại, vết thương được lớp băng bao bọc, đồng thời khoá chặt cánh tay của Luna—

-"Ngài đã yếu đi rất nhiều rồi!"

Asmodeus cảm thán, với gương mặt của Lacel, nhưng chất giọng là của ả, đầy mỉa mai và vui sướng. Khiến tôi ghê tởm, tự trách bản thân tha mạng cho ả, không tạo ra một Tội đồ mới, để rồi tạo cơ hội cho ả làm loạn Âm Dương—

Lacel là bản thể thứ hai của tôi, sở dĩ hắn chỉ nắm trong mình 4/10 quyền lực của Satan, nhưng với sự giúp đỡ của Luna và linh hồn của Kotaro, Mira, Satou và bè phái Vampire, e rằng hắn đã vươn tới thứ hạng hiện tại của tôi.

Với tình hình hiện tại, tôi không thể sử dụng hết công lực của mình, vì mạng sống của con người nơi đây, tất cả sẽ chết dưới sự ảnh hưởng nặng nề của hắc ấn.

Lacel đang bị Asmodeus thao túng, đó là điều mà tôi phải giải quyết—

-"Tới đi."

Hắn lấy lại được sự điềm tĩnh, thanh kiếm chứa linh hồn của Mira, Kotaro và Satou ấy, có thể đả thương được tôi.

Cảm giác thật khác lạ khi phải chiến đấu với chính bản thân mình, đây là những gì Syorin từng cảm nhận sao?

Một lớp băng thứ hai được dựng lên, bọc kín không gian bên ngoài với Syorin và Luna, như đang nói rằng không được can thiệp vào.

Tôi không thể làm gì khác ngoài đặt niềm tin vào Syorin, mong rằng cô sẽ thành công.

-"Chết đi!!"

Lacel phóng thẳng thanh kiếm tới, sức công phá của nó đã xuyên thủng những bức tường mà tôi đã dựng nên, rồi bị chặn lại khi tôi dùng tay nắm chặt, không để nó xuyên qua trái tim này.

Hắn đã lợi dụng sơ hở, không để tôi có thời gian phản ứng, lập tức triệu hồi một cây roi, là Ám binh của Asmodeus, quất một tiếng lớn, sợi dây đã quấn lấy cổ tôi, ngày một chặt.

Thanh kiếm được ra lệnh quay trở lại, với máu của tôi ở trên, hấp thụ ngay lập tức.

-"Chiêu trò rẻ tiền."

Cây roi rút đi sức lực của tôi, có vẻ đã đạt được mục đích của Lacel, hắn cười lớn, ra lệnh cho thanh kiếm phi tới một lần nữa!

Vào lần thứ hai, đỉnh của thanh kiếm đã xuyên thủng bàn tay, nó đang hấp thụ lượng máu vô hạn của tôi, dần đổi màu, một màu đen đầy chết chóc. Tôi có thể nghe thấy tiếng khóc của một người con gái, trong trường hợp này, đó là Mira.

Kotaro và Satou giữ im lặng, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự phẫn nộ và cuồng chiến của họ, dường như Mira đã bỏ cuộc, và linh hồn của cô đang bị dày vò.

Nếu không giải cứu được họ, e rằng linh hồn sẽ bị ăn mòn, để rồi tan biến, và không thể có được kiếp sau—

[Lacel]

Hắn đã trúng đòn, hết lần này đến lần khác—

Ta có thể cảm nhận được sự phấn khích đang dấy lên trong cơ thể, một giọng nói thôi thúc ta trở nên điên cuồng hơn nữa, đẩy sức mạnh tới giới hạn của bản thân. Từng nhát chém, từng vết đâm vào cơ thể hắn, đều giúp ta hấp thụ được quyền lực từng chút, từng chút một—

Satoru dường như không có ý định phản công, chỉ với việc né tránh và nhận đòn, đã khiến ta đủ hiểu, hắn đang kiệt sức.

-"Satoru-sama, sắp rồi..!"

Asmodeus reo lên, ả đang cười loạn lên trong tiềm thức của ta, thật khó chịu, nhưng ta vẫn làm theo yêu cầu của ả.

Ta muốn giết chết Satoru, và đoạt lấy quyền kiểm soát 7 tội đồ, trở thành 1 tân Satan, thống trị cõi âm.

-"Phải, ngươi sẽ trở thành Satan, giết chết Satoru, đem xác của hắn cho ta."

-"Tuân lệnh."

Ta vô thức trả lời, lồng ngực quặn lại một giây, dường như thực hư đang bị xáo trộn, khiến ta không còn tỉnh táo.

Nhưng cơ thể vẫn tiến lên tấn công hắn, đây là điều đúng đắn sao?

Bầu không khí trở nên đậm đặc, bởi làn sương màu đen, tạo nên bởi ám khí của bọn ta. Mùi tử thi quen thuộc sộc nồng nặc, mùi máu đặc sệt, đen đuốm của hắn—

Ta có thể nghe thấy âm thanh của cuộc chiến đằng xa, xác sống vampire đang yếu thế, ta có thể thấy những chùm ánh sáng trắng loá, lúc to lúc nhỏ, những bộ giáp màu bạch kim và những lá cờ đỏ trắng vang phấp phới. Vậy ra đây chính là con người khi tham gia chiến tranh, gươm giáo, khiên kiếm, cung tên..và nhuệ khí.

Cuộc chiến này không hẹn mà xảy tới, nhưng chúng không hề nao núng, mà hừng hực xông lên.

Satoru đã trị vì một đất nước như vậy sao?

-"Thật tuy—"

-"Ngươi đang nghĩ gì vậy?"

Asmodeus lên tiếng, trái tim của ta bị bóp nghẹt, dòng suy nghĩ bị chặn đứng, ta đã mất đi nhận thức riêng của mình, để rồi băn khoăn, tại sao lại thấy con người thú vị đến vậy.

Trong 1 giây mất cảnh giác, hắn ta đã đứng ngay trước mắt, một ta hoàn toàn khác biệt.

-"Ngươi sở hữu sức mạnh của ta."

Hắn bóp chặt lấy cổ của ta, cơ thể hắn vốn dĩ đã chằng chịt vết thương, nhưng lại đủ sức giết chết ta ngay lúc này sao?!

-"Nhưng không thể sở hữu được trí tuệ của ta."

Gương mặt lạnh băng ấy, không hề bộc lộ cảm xúc khi ta lệnh cho thanh kiếm đâm xuyên qua cổ hắn. Mặc cho chất lỏng màu đen tuôn trào, hắn siết cổ ta ngày một chặt.

-"Chết tiệt chết tiệt chết tiệt!!"

-"Không phải là đã quá tự phụ khi chống lại ta sao? Asmodeus?"

Hắn không nói chuyện với ta, mà dùng đôi mắt ấy, xoáy sâu vào tâm can của Lacel này.

Khoảnh khắc ấy ta nhận ra sai lầm của mình, khi vòng tròn đen sâu thẳm hình thành sau lưng, Satoru đã mở cổng trở lại Âm giới để kết liễu ta, cùng với những tội đồ khác.

-"Không được—"

Asmodeus run sợ trong tâm trí ta, bỗng một cơn đau truyền tới lồng ngực.

Satoru, dùng trán của hắn, giáng xuống đầu ta một cái thật mạnh.

Sự hiện diện của Asmodeus dần phai mờ, Satoru ghim chặt móng vuốt của hắn lên vai của ta, tay còn lại giữ chặt lấy cổ ta, tưởng chừng sẽ nhận lấy cơn đau tới thấu xương, nhưng lại không cảm nhận được gì.

-"Không, không thể nào!!"

Tiếng gào thét của Asmodeus ngày một bé dần, ả đang bị kéo ra khỏi tiềm thức của ta, bởi chính tay của Satoru.

Ả đang chống cự lại sức kéo của hắn, nhưng dường như bất khả thi, tâm trí của ta dần tỉnh táo lại, nhưng sự nhận thức lại đang mất dần—

Cơ thể ta dường như bị điều khiển, ta bắt đầu phản kháng lại hắn, nhưng thứ năng lực đã từng ở trong ta, đã yếu dần cùng với sự hiện diện của Asmodeus.

Ta có thể thấy thực thể của Asmodeus đang rời khỏi cơ thể mình, nhưng sự ràng buộc vẫn chưa bị cắt đứt.

-"Ngài căm hận em tới vậy sao?!"

Ả đay nghiến, trách móc và chửi rủa.

Đây không phải bản thể thực sự của ả, nhưng ta biết, đây là một phần sức mạnh mà ả đã tách ra, để điều khiển ta—

-"Nếu em không có được Ngài, thì xin hãy chết đi!"

Ta nhận ra, bản thân ta không phải là kẻ điều khiển thanh kiếm, khoảnh khắc Asmodeus phất tay, khiến thanh kiếm rời khỏi bàn tay của ta, ta đã nhận ra, mình chỉ là một con rối—

Và thời điểm mà ta nhận ra giá trị của bản thân, không hơn không kém, là một kẻ thay thế tạm thời—

Thanh kiếm đâm thủng lồng ngực ta, và dĩ nhiên, cả Satoru, ả muốn kết liễu bọn ta cùng một lúc sao?

Vì sức lực bị rút cạn, cơ thể ta mềm nhũn, cố gắng chợp lấy từng hơi thở.

Nhưng hắn lại chẳng để lộ ra một chút đau đớn nào, hoặc chí ít, ta nghĩ hắn đang hứng chịu cơn đau.

Ta là ai chứ? Một kẻ vô danh, Lacel còn không phải là tên của ta, đó là một cái tên Asmodeus ngẫu hứng mà đặt cho, ta là một vỏ chứa, vô thức, sự ra đời của ta chỉ để thoả mãn sự tò mò của hắn, ta không có suy nghĩ của riêng mình, và khi ta nghĩ là mình có được nó, thì lại là sự thao túng của Asmodeus—

-"Ta là ai? "

-". . ."

Satoru, với thanh kiếm ghim trên ngực, vẫn không chần chừ, lôi cổ Asmodeus ra khỏi cơ thể ta, hắn đã thành công, lùi lại một bước, rời khỏi đỉnh đầu của thanh kiếm, dòng máu đen đặc sệt chảy dài trên lưỡi kiếm, ta đau đớn tự kéo thanh kiếm ra khỏi lồng ngực mình, khi đưa tay ra che lại vết thương, ta chỉ có thể đỡ lấy từng dòng máu xối xả bao bọc lấy hai bàn tay mình, thấm đẫm xuống nền đất khô cằn.

Sự tồn tại của ta sẽ mau chóng tan biến—

Nếu chết đi, có lẽ ta sẽ không còn cảm thấy buồn bã nữa, âu cũng là một điều tốt.

-"Không— em xin lỗi, xin Ngài đừng—"

Mặc cho Asmodeus gào lên, Satoru siết chặt lấy cổ của ả, cơ thể Asmodeus liền mờ nhạt dần theo tiếng hét chói tai.

-"Cảm ơn."

Ta hấp hối, bị hạ gục bởi chính thanh kiếm của mình, thật nhục nhã biết bao—

-"Nhìn bản thân quằn quại, thật mất mặt, ngươi thật thảm hại, Lacel."

Ta nhìn lên Satoru, hắn chậm rãi khuỵu gối, xem ra thanh kiếm đã đả thương được hắn, nhưng hiện giờ, ta không còn bị kiểm soát bởi Asmodeus, ta không có cảm xúc, hay mục đích nào hết.

-"Ngươi muốn giết ta, giờ là thời điểm thích hợp—"

-"Không."

Thẳng trừng, Satoru nói.

-"H..Hả?"

-"Ngươi đã có được nhận thức cho riêng mình."

Hắn chậm rãi nói, nắm lấy một bên sừng của ta, nhấc lên—

-"Ta không hiểu ý ng—"

Không hổ danh là Satan, cách hắn đối xử với kẻ địch, thật không khoan nhượng.

-"Ngươi đã nói ' Cảm ơn' "

-"Ta—"

Dường như ta thấy hắn cười, cơ thể ta trở nên nhẹ bẫng, tầm nhìn được mở rộng, cơn đau biến mất, nhưng kỳ lạ thay, ta không thể cử động được nữa."

-"Ta sẽ lấy lại ngươi một thời gian, chúng ta cần khai trừ Asmodeus."

Hắn đưa ta vào một quả cầu, nhưng ta cảm thấy bản thân sẽ được giải phóng sớm thôi.

-"Được."

Ta không thể nghi ngờ Satoru, dường như hình ảnh của hắn trong mắt ta đã thay đổi, so với thời điểm ta được tạo ra, ánh mắt của hắn chỉ chứa đầy chết chóc và sự lạnh nhạt.

Và giờ đây hắn nhìn nhận ra như một thực thể tồn tại độc lập.

↭↭↭

Vết thương miễn cưỡng khép miệng, nhưng dường như không có ý định lành lại. Tôi đốt nó bằng lửa, tạm thời ngăn ma lực rò rỉ theo vết thương.

Nơi đây đã từ một vùng đất hoang sơ, trở thành bãi chiến trường, bầu trời dường như không lúc nào ủng hộ chúng tôi, những đám mây vốn mang một màu đỏ ngột ngạt, theo thời gian đổi sang màu đen, mang theo những âm thanh âm ỉ của sấm sét.

Mất đi sự chỉ đạo của Asmodeus, những cái xác ngã xuống, linh hồn của những con quỷ cõi âm dần tan biến, vì không thể tự mình trở lại cõi âm.

Fanon đang tiến tới để trợ giúp tôi, theo sau là đội quân của Ignea, vương quốc nơi tôi trị vì, và Veriases, Hethalia—

Nhìn hình ảnh của những sinh mệnh đang rực cháy dưới ánh nắng mặt trời, tôi nhận ra ngày mới đã tới, nhìn lại bản thân dưới bầu trời u ám, có lẽ một kẻ sống với cái chết như tôi không nên tham lam, mà bước chân lên bậc thang của sự sống.

Gì đây, Satan này đang hành động như một kẻ thấp hèn sao?

Đội quân của Hethalia, được gọi là Halthes, hẳn đang tiến tới vì Syorin, người đã bộc phát ánh sáng của Synths.

Như vậy có nghĩa là Syorin có thể trở về quê hương của mình, sống bình yên, hoà nhập với con người như cô ấy từng muốn.

-"Có lẽ như vậy là tốt nhất."

Tôi tự nhủ.

-"Bao vây tảng băng đó lại, phải giữ cho chủ thể an toàn!!"— tiếng hô của kẻ lãnh đạo đội quân vang tới.

-"Satoru-sama!"— Fanon đã tới nơi, xuất hiện ngay trước mắt tôi.

*!!!!*

Một bức tường trồi lên từ mặt đất, ngăn cách Syorin và đội quân Halthes.

Tôi đã bất giác hành động như thể sắp mất đi một thứ gì đó.

Không gian trở nên yên tĩnh, nhưng tôi có thể nghe được bên kia bức tường, ra lệnh cho hàng nghìn dây leo ngăn cản bước tiến của đội quân.

Tảng băng xuất hiện vết nứt lớn, tôi dường như đã nhận ra mùi máu của Syorin, liền cùng Fanon tới gần hơn.

Dù muốn tự tay đập vỡ tảng băng ấy và kéo Syorin ra, nhưng rồi nhớ lại ánh mắt của cô, ra hiệu đừng can thiệp vào chuyện này, tôi siết chặt tay, cảm giác bất lực quay trở lại không biết bao nhiêu lần.

-"Syorin-san đang ở trong này–"

Fanon đặt tay lên lớp băng, anh ta bất giác nhau mày.

-"Tình hình của Syorin-san đang tệ dần."

-"Vì vết thương không được lành lại."

Đó là cách duy nhất để cô có thể khống chế được Reina, bằng chính mạng sống của mình.

-"Tin xấu và tin tốt. Tin tốt là, tôi đã nghe được thông tin từ đội quân Halthes, họ tới để mang Syorin-san về, dù khả năng cao danh tính của cô ấy chưa được biết tới, nhưng vì mang trong mình Synths, nên chắc chắn họ sẽ không làm tổn hại tới Syorin-san!"

Không thể cất lên lời, tôi nghĩ đây là lần đầu tiên, không phải vì vết thương, cảm giác nặng trĩu trong lồng ngực trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

-"Tin xấu là, cả hai đội quân Verisases và Halthes đã chú ý tới ngài, và xem ngài như là một mối nguy."

-"Đó không phải là tin xấu."

Tôi khoanh tay, đời nào lại không có kẻ chưa bao giờ xem tôi không phải là một mối nguy.

-"Đó là sự thật."

-"...họ đã thấy 'Satoru' ,và nghĩ rằng ngài đã chết."

-". . ."

Không sai, cơ thể cũ của tôi đã bị đè nát dưới toà lâu đài, nơi tôi từng trị vì, một chế chế hùng mạnh.

Khoảnh khắc ấy, tôi đã hạ quyết tâm.

Tảng băng phát ra âm thanh chói tai, rồi từng mảnh vỡ rơi xuống.

Cơ thể mang đầy vết thương của Syorin hiện ra, cùng với Reina đang gào lên trong đau đớn, ả bị Syorin giữ lấy hai thái dương, những sợi chỉ màu trắng đang ghim sâu vào trán của ả.

Syorin đang rên rỉ với cơn đau vùng bụng, lớp băng xung quanh vết thương đang tan rã—

Dường như đã xảy ra chuyện, Reina rút tay ra khỏi vết thương của Syorin, đôi tay hai bên thái dương cũng thả ra.

Ả ngã xuống nền đất, còn tôi đã kịp đỡ lấy Syorin.

-"Syorin!!"

Sắc mặt của cô ấy không hề tốt, không hề, tôi dùng ma lực khép lại vết thương của Syorin, cô ấy đã mất quá nhiều máu—

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.