Một Nửa Vampire, Satan Toàn Diện!

Chương 32:




Mặt trời đã lên và tôi trở mình thức giấc.

-"..."

Không trở mình được..

-"V.. Val (╯_╰)"

-"Ngủ thêm đi nào Val đây vẫn buồn ngủ mà~"- Val ép chặt tay hơn và chân thì gác lên tôi không thuơng tiếc.

-"Demi mà buồn ngủ sao? "

-"Có chứ có chứ. Bắt chước theo chủ thể và thành lập thói quen đó ヘ( ̄▽ ̄*)ノ"

-"Dù sao thì cũng phải dậy đi chứ, đến đây không phải để ngủ...mà đừng có bắt chước thói quen bất lợi này chứ Val. "

-"Ù ù. Có sao đâu mòa~"

Val uể oải lăn sang bên kia.

1...2..

Rầm!

3 . Ặc tôi đếm chậm rồi.

-"Điển hình. "- tôi cười khúc khích.

-"Đau cả lưng! Au ui.. "- Val chồm dậy.

Knock knock!

-"Syorin-san đã dậy chưa nhỉ? "- tiếng của Ren vang lên ngoài cửa.

Biết trước vậy nhưng sáng ra tôi không cảnh giác lắm, cơn buồn ngủ lúc nào cũng thắng hết.

-"Val vào nhanh lên, cô ấy nhìn thấy mất. "- tôi nói nhỏ -"Đợi mình chút"- tôi lên tiếng.

Val ậm ừ mệt mỏi rồi đi xuyên qua chiếc gương màu bạc trên bàn phấn.

Sau khi làm việc cá nhân tôi ra mở cửa và nhìn thấy gương mặt tươi cười của Ren với đôi mắt ngọc lựu hồng to tròn. Haha ︶︿︶ so với tôi vượt trội lắm ấy. Thôi kệ, vẻ ngoài đâu liên quan.

-"Chào buổi sáng Syorin-san! Vì cậu và Hyozuka -san là khách quý nên mình sẽ tiếp đãi hai người thật chu đáo! "

Nhận ra có điều không ổn.

-"Ừm. Anou còn Raito thì sao Ren-san? "

Cô ấy nhau mày tuy nụ cười vẫn còn đó, chỉ nguy hiểm hơn chút thôi.

-"Là ai vậy Syorin-san? Người đã chết hả cậu? "

Vậy là tôi không có ý kiến gì nữa.

-"Cậu ngủ ngon không Syorin-san? "

-"Tốt lắm cảm ơn đã hỏi. "

-"...chăn đệm không gặp vấn đề gì chứ? "- Ren hỏi thêm.

-"Mùi thơm lắm, chiếc chăn có mùi sữa, mình cứ ngỡ đó là mùi hoa cơ."

Ren giật nảy, mắt đảo xung quang, nhìn qua tôi biết là cái chăn có vấn đề, nhưng quan tâm làm gì, nó vẫn bình thường đấy chứ?

-"...đi ăn sáng nhé ^^?"

Chúng tôi đi gọi Hyozuka và Ren thì không thèm gọi Raito. Họ chưa giải quyết chuyện của mình rồi. Dù vậy tôi cũng không nên xen vào, nhưng để hai người như vậy tôi không an tâm mà về.

-"Sáng tốt lành Syorin-chan, Hyouzuka-san. "- Zen nói.

Có vẻ như Zen và Koutetsu đã ăn sáng rồi, họ đang làm việc với đống giấy tờ dày đặc. Nhớ lại lúc tôi ở trong phòng làm việc của Satoru thì cậu ấy có nhiều xấp giấy lắm, nhưng cũng ít hơn ở đây chút.

Tôi chào lại.

Koutetsu gì gì đấy khiến tôi khó chịu a Syorin ~

-"Nhưng Koutetsu-san là người tốt nên ta không cần phải đề phòng."

Ý tôi nói đến là tính cách kìa, cứ cảnh giác thế nào ấy.

-"..."

Hmmph! Ghét a.

-"Không biết tôi là Saigan thì không sao đâu. Chuyện khác thì không phải bận tâm. "

Hầy, thôi được, mỗi hắn khiến tôi nản a~

-"Mình ăn sáng nhé hai người. Koutetsu -sama, Emilia-sama, xin phép! "

ฅ'ω'ฅ

Bữa sáng là do đầu bếp chế biến cho chúng tôi. Thật may là tôi có thể ăn được đồ của con người, nếu tôi là Vampire thuần chủng thì ăn vào sẽ nôn ngay và cơ thể sẽ yếu đi nhiều.

-"Hai người đến đây có còn làm gì khác không?"- Ren hỏi như chưa biết tin tôi đến đây giúp Raito.

Chắc phải tìm lý do khác thôi.

-"Giúp Rai.. -"

Tôi đá ngay vào chân Hyouzuka ra hiệu đừng mở miệng.

-"Hyouzuka-san đến đây lập nghiệp ấy mà. Còn mình thì đến đây đưa quà giúp Satoru-san thôi, ngoài ra.. Không còn gì và không còn ai hết! "

Ren nở nụ cười thỏa mãn với câu nói của tôi khi không có Raito trong đó. Cô ấy hẳn rất ghét anh ta. Càng như vậy tôi càng tò mò nhưng cũng nản nhanh khi họ quá chậm chạp khi làm lành.

Khí trời thì mát mẻ còn khung cảnh thì bao phủ một màu xanh lá dịu, nhiều cây cảnh và mùi hoa hồng lan tỏa khắp nơi khi tôi bước đi. Nhưng có lẽ mỗi tôi thấy mùi hơi mạnh thì phải, hoặc mũi thính quá ('ﻌ')

Thấy Hyozuka có vẻ yên tĩnh và gương mặt thanh thản hơn, tôi thấy được một người hay nói nhảm trước kia giờ đây lại trầm thế này. Chắc cậu ta không có gì nghịch đây mà, hoặc không thể ăn cắp thứ gì.

Phải nói rằng nơi đây rất tuyệt vời đó! Khí trời trong lành và không khí không quá náo nhiệt, mọi người vui vẻ trò chuyện với nhau, mua bán , bàn bạc. Tầm hiểu biết của tôi còn ít lắm, nói hẳn ra, tôi không biết nhiều về tính cách con người.

-"Syorin-san và Hyouzuka-san hẳn đã đi qua Gouchumon rồi phải không? "

-"Đúng vậy. "

-"Cả hai có biết chuyện Fuku-sama không? "

-"Fuku... Hả? Fu nào cơ? "

ah tuôi nhớ nà. Cái Fuku mà Hyozuka nói đến ý. Fuku đấy ý ý.

-"À, người đã làm cái nóng đến. "

-"Ưm rồi, mình có biết qua lời kể của Hyouzuka-san."

-" :"> cậu là người đã tạo ra cái màng chắn tuyết mình nói đúng không nhỉ. Đọc được tờ báo được chuyển thì họ nói có một cô gái tóc trắng đã giúp họ đấy. "

-"Tin tức giữa con người.. được truyền nhanh ghê. "

-"Fuku-sama đã làm thí nghiệm gì tiểu thư Ren-chan đây có biết không nhỉ? ~"- Hyozuka nói.

-"À chuyện đó, Fuku-sama, có nói trên tờ báo rằng đó là chất làm tan chảy băng do Người thử nghiệm thôi, do sơ ý làm đổ nước vào thì nó bốc hơi và chuyện xảy ra sau đó thì ai cũng biết. "

Chúng tôi nói chuyện hồi lâu và có mỗi tôi cả Val là hai người không hề biết gì cả! Thề, Fuku là ai? Fuku có tầm quan trọng thế nào vậy? Và tại sao không đi tham quan tý gì nà cứ đứng đây nói hoài thế? Quá nhiều lời nói và tôi bị cho ra rìa luôn rồi ~

Sau khi cố hỏi một câu thì tôi biết được Fuku là người lập nên vùng đất nhỏ có tên Thị trấn Gouchuumon, được giúp đỡ bởi Ignea không ít lần khi gặp khó khăn, đầu tiên là cha cô ấy đã xin Satoru giúp đỡ, và về sau thì chỉ còn mỗi Fuku tiếp quản, giờ đây Gouchuumon đã phát triển vượt bậc so với những thị trấn riêng lẻ khác. Fuku được kính trọng bởi nhiều người và bản thân cô ấy rất có trách nghiệm dù bản thân còn ít tuổi. Nghe nói Fuku 16 tuổi, hơn tôi một tuổi và bằng Satoru. Hmm. Sao tôi toàn gặp kiểu người ít tuổi mà tài cao vậy!? So với tôi thì họ quá hoàn hảo rồi, tài cao mà tuổi còn trẻ thì khi lớn lên chắc những đất nước họ cai quản mang tiếng thơm lắm đấy a. Xem nào, tất cả đều trẻ này, đều tài này, và điều cuối cùng, cha mẹ mất hoặc không có thông tin. Bỗng nhiên thấy nó điển hình kiểu gì ấy. Không biết cha mẹ của Raito và Ren thế nào nhỉ? Tò mò ghê, nhưng không phải phép lắm khi hỏi vậy nhỉ.

-"Mình đi tiếp nhé? Mình sẽ tặng hai người một món quà nhỏ làm kỷ niệm ^^."

Ôi thật tốt tính! Nếu được chọn tôi sẽ muốn một bữa ăn ngon gồm nhiều món để biết thêm về lương thực giàu có của con người.

Chúng tôi đi dạo và trò chuyện. À ừ.. là Ren và Hyouzuka chứ không phải chúng tôi.

-"À Hyouzuka-san này. Anh có vẻ nhanh nhẹn lắm. Tôi biết chắc Koutetsu-sama sẽ để ý đến anh mà. Anh có ý định làm vệ binh không vậy? Nếu có thì tốt quá."

Hyozuka mặt phởn phán một câu

-"Oya Oya. Không lẽ cô nương đây muốn tôi sao? "

-"^^ Đúng vậy. "- Ren vui vẻ thú nhận.

Khi Hyozuka bị ảo thì Ren nói rằng nếu cậu ta làm vệ binh thì việc cô huấn luyện (tẩn) cậu cũng không thành vấn đề gì. Nụ cười phê đời của cậu ấy biến đâu mất. Hyozuka có khả năng tốt chỉ tại ngu người quá vì phái nữ nên không phát huy tiềm năng mà lại còn đi ăn cắp vặt nữa chứ. Bộ trang phục lúc đầu cậu mặc rất chỉnh chu, chắc chắn không phải tên trộm bình thường nhé, tôi đảm bảo. Vỏ bọc ngây ngô của cậu vô dụng với tôi đó.

Hía. Một thằng sống ảo này!

-"Val, tôi nên về khi nào đây? "

Về làm guề cơ chứ. Ở đây được đón tiếp nồng nàn.. -

-"nồng nhiệt. "

..-Nồng nhiệt thế thì hay quá rồi. Về với thằng kia làm gì nữa cưng. Không lẽ cô muốn bỏ lỡ mấy món ngon ở đây hm?

-"..Vậy thì phí quá nhỉ? "

Phí ơi là phí. Phí thế cơ chứ nị. Và cái chuyện anh em kia nữa nà. Cô tò mò nhỉ? Sao không ở lại thêm vài ngày nữa rồi về nếu bé Syorin đây muốn vậy nhỉ? ~

Tôi bị Val dắt mũi hoàn toàn! Có lý có lý đấy. Nhưng tội lỗi ghê gớm. Thôi vậy, đời còn dài lắm. Còn nhiều thời gian, không phải lúc nào tôi cũng đến đây thường xuyên đâu mà..

-"Ừm."

Một ngày nữa sao?

Sao không chứ (๑•́ ₃ •̀๑)

ah. Ren được nhiều người biết đến lắm. ^^ tôi cảm thấy cô gái này giống y hệt anh trai của mình. Nhưng nói ra thì sẽ bị lườm mất. Mọi người hỏi thăm Ren và vui vẻ nói chuyện rất hòa đồng. Tôi tự hỏi, một đất nước giàu mạnh và tràn đầy những con người tốt bụng đây sao? Con người là như vậy nhỉ? Mặt xấu của họ tôi biết rõ!

-"Mira! "

Lòng tôi nặng đi một chút, kéo theo cơ thể này mệt mỏi. Nhưng đã là gì nào? Bỏ đi rồi không hối tiếc được đâu nhỉ.

Ren tặng cho tôi một bông hoa thủy tinh trong suốt đó, cô ấy nói rằng bông hoa có thể phát sáng khi đêm tới. Oh, khiến tôi càng tò mò hơn, chắc phải đợi đến đêm rồi nhỉ? Ren nói rằng cô ấy rất thích nó, nhưng lại không có thời gian ngắm nhìn nó nên Ren cho tôi cơ hội được sở hữu bông hoa này. Ren rất thích nó khi còn bé nhưng giờ lớn rồi nên không cần...dù sao thì đừng nói vậy chứ. Khác gì ám chỉ tôi là trẻ con đâu nào?

Hyozuka được tặng cho một con dao găm bạc được khắc họa hoa liễu và dây leo, hmm...đổi cho tôi đi Hyouzuka-san! Tôi muốn nó hơn đấy!

-"Hể? Thôi nào Ren-chan~ Tôi xứng đáng hơn so với con dao găm này đấy~"- cậu ấy giỡn chơi còn Ren thì tức đen mặt.

-"À phải phải. Anh xứng đáng hơn với con dao găm do Koutetsu -sama làm ra đấy nhỉ? Hay là tôi mua cho anh một bộ váy để hợp với vẻ đẹp lộng lẫy của anh nhé? "

Cậu ấy rút lui. Tôi cười mỉa, tch tch tch. Con trai là vậy sao? Dù không muốn thua kém con trai nhưng thấy họ thế này chắc tôi theo phái nữ mất thôi.

Raito, đằng sau, 100 mét. Đang nhìn mình, ngay trước tiệm bán hoa kìa.

-"..."

Tôi quay lại. Hyozuka cũng theo ánh mắt của tôi mà cả hai đứa đều nhìn Raito.

-"Raito.. -"

Một lần nữa tôi đá vào chân cậu ta.

-"Giữ miệng! "- tôi kéo cổ áo Hyozuka.

-"Hai người nhìn gì thế? "

Raito có vẻ muốn trốn đi. Tôi biết anh ta định mua hoa cho Ren mà.

Ánh mắt Raito đang buồn lắm. Không còn vui như lần trước nữa, thấy thông cảm cho anh ta quá.

Nếu không giúp được họ tôi cũng buồn theo đó.

-"..."

Ren có quay lại. Và cô ấy nhìn thấy Raito. Tôi biết. Nhưng lại đang dối lòng mình, Ren làm như không thấy gì và nói với tôi rằng có một con mèo nhỏ ở đó, hỏi tôi có nhìn thấy không. Hmm. Thôi đành vậy, tôi nói rằng không thấy gì hết..

Bỗng nhiên Ren nói rằng Emilia-sama đang gọi nên phải về gấp. Thiệt tình! Mới có sáng sớm thôi mà thế này. Thôi được, cô gái này là người thuộc tuýp trong nóng ngoài lạnh nhé. Tôi nhận ra rồi. Giấu diếm cảm xúc được đôi chút đấy, giỏi. Nhưng lại ngập ngừng trong thái độ quá. Không được lắm.

Tôi nói rằng sẽ cùng Hyozuka đi dạo. Haiz. Tôi biết thừa Zei không phải người gọi Ren về mà lại để tôi cả Hyozuka tự lo đâu nhé.

-"Ra nói chuyện với Raito-san nào. "- Hyozuka nói. -"Tôi không phải người vô cảm nên sẽ cùng cậu giải quyết chuyện này. Dù có vô duyên hay không thì họ không thể mãi như vậy được! "

Hehh. Thằng ăn hại lên tiếng!!

-"Bất ngờ!! Câu gần triết lý đầu tiên tôi nghe được từ cậu ta! "

-"Sao mà bất ngờ thế? "

-"Haha. Tôi biết đây là một phần của bản tính thật của Hyouzuka-san nhưng có vẻ nó hơi quá lố rồi nhỉ? "

-"Ầy. Syorin-chan phũ với tôi thế. Đã vậy còn bắt quả tang tôi ngay lần đầu và phát hiện ra chuyện này nữa chứ. "

-"Quá khen. "

Cả hai cùng cười rồi đến bên Raito, người đang đứng mất hồn với đôi mắt tràn đầy sự tự kỷ.

-"Raito, anh đã ra đây từ sáng hả? "- tôi hỏi.

-"..anh không thể nói chuyện với Ren được. "

-"Nói cách khác là anh sợ phải đối mặt với em gái của mình."

-"Hai người nên tìm cách giải quyết bốc đồng đi, tôi không biết trong quá khứ cả hai có chuyện gì nhưng chuyện này để lâu sẽ mang lại tương lai không dễ dàng cho hai người đâu. "- Hyozuka nói.

Tôi đồng tình.

-"Em sẽ giúp Raito nếu anh muốn. Chúng ta không phải người dưng và anh không phải thằng hèn đâu. Mạnh mẽ lên. "

Raito có vẻ nhẹ lòng hơn.

-"Nhưng vấn đề là anh không nhớ gì về quá khứ của anh. Nó còn chưa phục hồi hẳn mà."- Raito ngơ ngác chỉ vào mình.

(╯°□°)╯︵ ┻━┻ Đùa à!? Thế mấy cái câu gì đấy tôi vặn óc ra để động viên thành mây thành khói rồi à?

-"Dù sao cũng cảm ơn hai người. Được quen biết cả hai là vinh dự của anh! "- Raito đặt hai tay lên vai tôi và Hyozuka

-" .-. Lo mà nhớ lại đi tên đần! "- Tôi và Hyozuka trở mặt.

-"H-Hả!? Khí thế cảm thông vừa nãy đâu rồi?! "

-"Tại đầu óc đần độn của anh biến nó thành mây khói rồi!"- Hyozuka nhếch mép.

ฅ'ω'ฅ nhìn thế chứ Raito cưng đây vẫn còn tủi lắm a. Nhỉ Syorin?

-"Anh ta vẫn còn buồn, đúng là anh trai em gái giống nhau như đúc. Cứ dối lòng mình  ̄へ ̄ "

haiz. Đến chịu nhuể~

-"Dù sao tôi vẫn có linh cảm tốt. "

Tôi cũng vậy.

Raito muốn ở lại thêm một thời gian. Tôi và Hyozuka không còn hứng vui chơi nữa. Cả hai đứa rội nghiệp này phải lầm lũi đi về!

Khi vào phòng thì biết được có ngưởi ở trong nên khi mở cửa bất chợt, tôi thấy ......

-"..."

Ren đang 'trộm' chiếc chăn của tôi.

-"C.. -C.... Chuyện này.. Mình có thể giải thích! "

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.