Một Nhà Hồ Ly Thân Thiết

Chương 14: Tìm chồng




Editor: phuogot_93
Mọi người thấy thông báo lần lượt xuất hiện trên kênh Thế giới cùng với Thiên lý truyền âm kia thì không khỏi suy nghĩ miên man trong đầu.
Huyền gia luôn khiêm tốn làm việc, chỉ xuất hiện vào rạng sáng, gần đây thực sự rất khác thường.
Không chỉ xuất hiện vào ban ngày nhiều lần, lại còn tặng hoa cho Tiểu Ly Miêu.
Trọng điểm là: Tiểu Ly Miêu là con trai!
Oa ~~~
Không lẽ, người chơi Huyền gia này yêu đàn ông?
Vậy anh ấy là công hay là thụ?
Nhìn toàn thân mặc đồ đen cùng với việc hàng đêm sắp xếp một loạt tài khoản phụ đánh Boss Gà thì chắc chắn là công rồi!
Nói vậy thì, Tiểu Ly Miêu là thụ?
Kích thích, thật là quá kích thích rồi.
Không biết bọn họ thích địa điểm như nào, tư thế ra sao, lúc XXOO sẽ có biểu cảm như nào?
Toàn bộ Thế giới kích động, mọi người đều thảo luận ý tưởng dâm đãng.
Bàn Đại Hải: “Oa hu---! Không ngờ Huyền gia lại yêu đàn ông!” Nhìn lại mà xem, có biết bao nhiêu kiên nhẫn với Tiểu Ly Miêu nữa kìa.
Phù Dung Nãi Nãi: “Mẹ kiếp! Sao tôi không biết cậu ta thích đàn ông chứ?”
Mọi người nghi hoặc, nói vậy không lẽ Phù Dung Nãi Nãi quen biết Huyền gia à?
Hoa Khai Phú Quý: “Phù Dung, cô và Huyền gia…?”
Phù Dung Nãi Nãi vô cùng tiếc hận: “Nếu biết sơm tôi đã tự để cử mình với Huyền gia rồi.” phuogot_d/dlqdn
ORZ… Mọi người im lặng rồi.
Hoa Khai Phú Quý: “Haizz, tôi cảm thấy tôi vẫn chưa hiểu rõ thế giới này.”
Phù Dung Nãi Nãi: “Không hiểu rõ là bình thường, công thụ là một môn học rất phong phú.”
Tiểu Đậu Đậu: “Không lẽ Huyền gia là công thật?”
Tôi Yêu Thịt Ba Chỉ: “Chuyện này không thể nói chắc chắn được.”
Phù Dung Nãi Nãi: “Chờ tôi thử xong sẽ nói cho mọi người biết.”
Cầu Nại Hà: “…囧”
Bạn Tô không chú ý những người trên kênh Thế giới nói gì.
Cô vẫn đang chuyên tâm đối phó chàng trai mặc đồ đen trước mặt.
Đã nói không cần hoa, vì sao lại vẫn cứ đưa?
Cô không thể nhịn được nữa, đành phải hỏi: “Thí chủ, vì sao anh nhất định phải đưa hoa cho tôi?”
Dạ Thất Huyền trả lời: “Cầu hôn.”
Phụt ----!
Lại còn cầu?
Không phải vì cô dũng cảm không để ý gì đứng ra làm bia đỡ đạn cho anh một lần.
Cho nên giờ lại để cô làm tiếp?
Ban Tô hít sâu một hơi, cô gắng để cho biểu hiện của mình càng thành khẩn hơn.
“Dạ… Đại đại, thật sự không có việc gì.”
Gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, huống hồ cô lại là đời sau của gia đình quân nhân.
Chàng trai mặc đồ đen im lặng một lúc lâu mới nói: “Tôi nói rồi tôi muốn kết hôn với cô, đàn ông phải dám làm dám chịu.”
Ý của anh chính là nói muốn kết hôn với cô thì chắc chắn sẽ cưới.
… Dạ đại, anh có thể cố chấp hơn chút nữa không?
Đang rối rắm thì trên màn hình lại nhảy ra một cái thông báo màu đỏ.
Vừa nhìn thì hóa ra là sư huynh nhà mình.
Sư huynh! Huynh thực sự là cứu tinh của muội!
Bạn Tô vội vàng vào nói chuyện riêng với sư huynh nhà mình: “Sư huynh~~~” phía sau còn có một biểu cảm mặt khóc tội nghiệp.
Chàng trai nào đó lạnh lùng hỏi: “Muội đang ở đâu?”
Ặc, Tô Tiểu Ly nhìn cảnh vật xung quanh: “Thành Phượng Tường, bên cạnh đài ngắm cảnh.”
Vừa gửi những lời này đi, chàng trai nào đó nhanh chóng trả lời: “Chờ.”
Éc…
Nhìn lại Dạ Thất Huyền bên cạnh, hình như không ở đây?
Hay là bây giờ trốn đi?
Bạn Tô nghĩ như vậy tay cũng theo bản năng ấn một cái, trong màn hình, cô gái nhỏ mặc đồ trắng cũng hơi hơi di chuyển một chút.
Ai biết vừa mới di chuyển như vậy, chàng trai mặc đồ đen lại tới gần bên cạnh cô một lần nữa!
Dạ Thất Huyền: “Cô phải đi?”
Bạn Tô định nói, đúng thế đúng thế, tôi bận rộn nhiều việc chuẩn bị logout rồi.
Nhưng khi nhìn đến cây đao to phía sau anh ta… Bạn Tô gian nan nuốt nước miếng.
Ánh sáng màu tím nhạt con cây đao lóe lên liên tục.
Tiểu Ly Miêu: “… Cái kia, tôi hoạt động gân cốt một chút, ha ha.”
Tuy Dạ Thất Huyền cảm thấy cô gái trước mắt này có chút kỳ lạ nhưng vẫn gật đầu.
Thật ra, đó là bởi vì hai người không nghĩ theo cùng một hướng.
Dạ đại cho rằng cô phải đi nên nghĩ muốn giữ cô lại.
Mà với bạn Tô mà nói, một câu nói bình thường của Dạ đại theo cô thấy rất giống uy hiếp. phuogot_d/dlqdn
Triết lý về cuộc sống của bạn Tô là:
Nếu người này là đá, cô là quả trứng gà tuyệt đối sẽ không đi đập vào tảng đá.
Nếu người này là dao, cô là cá thịt, cô sẽ ngoan ngoan ngây ngô trước rồi chờ cơ hội bỏ trốn sau.
Chậc chậc, coi như cô cũng thông minh.
Chỉ là từ nhỏ cô thường xuyên bị ông nội Tô phê bình vì kiểu thông minh này, ông cảm thấy nếu ở thời kỳ chống Nhật, cháu gái nhà mình không phải là tay sai thì chính là một Hán gian.

Được rồi, đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là cô phải giải quyết Dạ đại này trước đã.
Tiếp đó, hai bên lại đi sâu vào thảo luận tiếp đề tài cưới hay không cưới.
Tiểu Ly Miêu: “Vừa rồi không phải là tình huống khẩn cấp sao?”
Dạ Thất Huyền: “Đúng vậy.”
Tiểu Ly Miêu: “Cho nên thôi.”
Dạ Thất Huyền: “?”
Tiểu Ly Miêu: “Cho nên tôi có thể coi như anh chưa từng nói qua.”
Dạ Thất Huyền: “Vậy không được.”
Chàng trai mặc đồ đen hết sức nghiêm túc, không chút nào giống như đang nói đùa.
“Không thể giả vờ coi như mình không nói gì được.
Không thể nói là bởi vì lúc đấy bị kích động mới nói nói, hoặc bởi vì sau khi bình tĩnh thì muốn sử dụng bình tĩnh làm cớ che giấu những lời nói bốc đồng.”
Bạn Tô toát mồ hôi: “Vậy ý của anh là…”
Dạ Thất Huyền: “Nói cưới cô rồi thì không thể giả vờ là chưa nói.”
Dạ đại anh nói thẳng muốn cưới tôi là xong, cần phải nói phức tạp như vậy sao?
“Vậy, thí chủ, anh biết tôi à?” Bạn Tô tính toán thay đổi cách nói chuyện.
Dạ Thất Huyền gật đầu: “Biết một chút.”
Biết một chút? Bạn Tô cảm thấy kì lạ, rốt cuộc anh biết gì về cô? Không lẽ trong lúc vô tình cô đã nổi tiếng rồi hả?
Suy nghĩ một chút, Dạ Thất Huyền nói: “Cô rất hiền lành.”
Bỏ ra 10 vàng để mua một đống đồ đồ chỉ cần dùng hai vàng là có thể mua, không phải giàu có thì chính là thương người.
Căn cứ theo tình hình hôm đấy, anh đoán rằng Tiểu Ly Miêu chắc chắn là một người hiền lành.
Bởi vì cô bỏ ra mười vàng mua một đống đồ của em họ xa của anh bày bán, làm ảnh hưởng đến mấy bạc đi Dịch trạm cũng không có.
Cho nên kết luận là cô gái này là một người tốt.
Thì ra là như vậy… Thảo nào hôm đó anh xuất hiện ở sông Độc.
Tô Tiểu Ly muốn phun máu rồi.
Hóa ra anh không phải người đàn ông mà Phật tổ phái tới cho cô.
Anh là đang trả ơn.
Nhưng vì sao anh lại cho cô 15 vàng mà không phải mười vàng?
“Lãi…” Dạ Thất Huyền nói.
Bạn Tô phun tiếp.
Tô Tiểu Ly cô sẽ vì 15 vàng mà tiếp nhận một người đàn ông, hiến dâng cuộc đời con gái sao? Cô không phải!
Vì thế cô quyết định nói rõ hơn một chút, nói thẳng với anh.
Tiểu Ly Miêu: “Tôi chưa từng gả cho ai!”
Dạ Thất Huyền: “Tôi cũng là lần đầu tiên.”
Tiểu Ly Miêu: “Rốt cuộc anh muốn thế nào hả?”
Dạ Thất Huyền: “Kết hôn.”
Cô gái mặc đồ trắng im lặng, trong lòng thầm chửi.
A a a a, đầu người này làm bằng gỗ à?
Lần đầu tiên bạn Tô cảm thấy bản thân không biết phải làm sao.
Mặc dù được người ta cầu hôn là một chuyện rất có mặt mũi.
Nhưng hôn nhân không có nền tảng tình cảm thì kết quả nhất định rất đau khổ, thê thảm!
Bạn Tô đang bối rối trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại nhìn màn hình.
Dạ Thất Huyền lại gửi một câu: “Kết hôn đi Ly Miêu.”
“Không được!”
Hả? Ai đánh chữ ở trong khu vực phụ cận vậy? Rõ ràng cô không gõ mà.
Chớp chớp mắt, không biết từ lúc nào sau lưng cô gái đã xuất hiện một chàng trai phóng khoáng lịch sự mặc áo trắng.
Giờ phút này đang kề sát vào cô, đừng nói, theo góc độ của cô nhìn vào, hình như cô và sư huynh nhà mình đang có dáng vẻ **.
=.=||| Éc…
Bạn Tô bị chính mình sét đánh tại chỗ, sao cô có thể nghĩ ra cái ý tưởng kinh khủng như vậy?
Không chỉ dọa được bạn Tô, rõ ràng Dạ Thất Huyền cũng bị sửng sốt.
Sao Mặc Phàm lại xuất hiện ở đây?
Chàng trai nào đó kéo dãn một chút khoảng cách của mình với cô gái áo trắng, liếc mắt nhìn chàng trai áo mặc đồ đen nhẹ nhàng nói.
“Muốn kết hôn với Tiểu Ly Miêu, e rằng không được.”
Dạ Thất Huyền lập tức đánh ra câu hỏi: “Nguyên nhân?”
Bạn Tô lập tức cảm động giơ nắm đấm trước màn hình: “Sư huynh, giỏi lắm! Mau tới cứu với sư muội trong sáng của anh đi!” phuogot_d/dlqdn
Không có giờ phút nào có thể giống như bây giờ, lần đầu tiên cô cảm thấy sư huynh nhà mình là thiên sứ, là Tế Công sống lại!
Cô vô cùng biết ơn nhìn chàng trai mặc áo trắng kia, đang chờ anh thay cô từ chối Dạ đại.
Chỉ thấy trên đỉnh đầu chàng trai áo trắng xuất hiện một câu.
Sau đó cô đen mặt.
Bởi vì câu nói ở trên đầu sư huynh là:
“Cô ấy đã có chồng rồi.”
Phụt ---!
Cô cô cô, sao cô không biết mình có mẹ chồng rồi?
Quả nhiên, Dạ Thất Huyền im lặng rồi.
Anh nghĩ rất đơn giản, nếu mình ở trước mặt Hoa Hồng nói muốn cưới cô, vậy thì nhất định sẽ cưới.
Nhưng nếu Tiểu Ly Miêu đã có nửa kia rồi thì anh không thể làm như vậy.
Vì thế anh nói với Tiểu Ly Miêu: “Nếu cô đã kết hôn với người khác, việc này coi như xong.”
Bạn Tô còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt anh nhìn về phía chàng trai áo trắng, sau đó xoay người rời đi.
Tô Tiểu Ly nhìn bóng lưng màu đen đi xa dần, vẻ mặt mờ mịt.
Đây là ý gì?
Nhìn chàng trai bên cạnh mình vẫn nhàn nhã như cũ, cô giống như sực nhớ ra cái gì kêu lên: “Sư huynh, huynh thật tài giỏi.”
Chỉ một câu nói đã đuổi Dạ đại đi rồi.
Chàng trai nào đó liếc cô một cái: “Ai nói huynh đuổi anh ta.”
Hả? … Không phải đuổi thì là gì?
Chàng trai nào đó ngồi trước màn hình máy tính nhếch môi cười, từ từ gõ: “Tìm chồng cho muội.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.