Một Mình Ta Mỹ Lệ

Chương 63: Cầm Lấy






Ninh Ngu đã rất lâu không bị mất khống chế như vậy.
Y ôm Dịch Tuyết Phùng hồi lâu, mới có thể cưỡng ép đè xuống oán hận cùng ác ý tràn ngập trong đáy lòng, triệt để thanh tỉnh.
Trong nháy mắt thần trí hoàn toàn khôi phục kia, bởi vì ký ức hỗn loạn lại thêm chưa kịp sắp xếp che trời lấp đất kéo đến, không chút lưu tình cọ rửa đầu óc của y, khiến thân thể của y đột nhiên trở nên hơi cứng ngắc.
Dáng vẻ chật vật mất khống chế vừa rồi của mình, đã bị Dịch Tuyết Phùng nhìn thấy? Không riêng vậy, y còn không màng đến Dịch Tuyết Phùng mà muốn hạ tử thủ với giao nhân kia?
Khí thế doạ người khác nào ác quỷ khiến Ninh Ngu nhất thời có chút kinh sợ, y thử thăm dò cúi đầu nhìn về phía Dịch Tuyết Phùng, ai dè lại phát hiện Dịch Tuyết Phùng không biết từ lúc nào đã vô tâm phòng bị vùi sâu trong lồng ngực y ngủ say.
Ninh Ngu ngẩn ra, mới thử động thân êm ái ôm hắn vào trong lồng ngực.
Đây là lần đầu tiên sau khi xác định thân phận cả hai tiếp xúc thân mật như vậy, cũng một lần nữa sau trăm năm y lại được nhìn thấy một Dịch Tuyết Phùng dỡ xuống hết thảy phòng bị ngủ say trong lồng ngực của y.
Lúc trước thời điểm không biết thân phận chân chính của Lâm Phù Ngọc, ngay cả tới gần hắn một chút Ninh Ngu cũng cảm thấy khó có thể chịu đựng, cho dù là Lâm Phù Ngọc chật vật ngã trước mặt y y cũng lười động thân đi đỡ; sáng sớm sau khi biết rõ hắn chính là Dịch Tuyết Phùng, thái độ Ninh Ngu lại khác thường, hận không thể giam cầm hắn ngay bên cạnh mình, một tấc không rời, như vậy y sẽ không còn lo được lo mất như trước kia nữa.
Y đại khái hiểu được rốt cuộc tại sao mình lại đối xử đặc biệt với Dịch Tuyết Phùng như vậy, loại cảm giác đó không phải tình cảm tồn tại giữa sư huynh đệ, cũng không phải chí hữu nương tựa lẫn nhau, mà là một loại cảm tình y chưa bao giờ có, hận không thể độc chiếm người này, chỉ thuộc về một mình mình, tình chi sở chí* thời điểm đó cùng với tâm ý nóng bỏng chẳng khác nào dung nham trào dâng.
*tình cảm thâm sâu
Năm đó chưởng giáo Quy Hồng Sơn từng nói với y: "Vi phạm luân thường thiên lý thế gian, chính là đại nghịch, Tuyết Phùng không hiểu, ngươi lẽ nào còn không rõ ràng hay sao?"
Ninh Ngu nghĩ thầm: Đi cmn hắn luân thường thiên lý, năm đó ta chính là lo lắng quá nhiều mới không thể bảo vệ hắn, lần này cho dù là Thu Mãn Khê ngăn cản y cũng tuyệt đối không buông tay.
Y bế ngang Dịch Tuyết Phùng lên, dáng vẻ nhu hòa đến cực điểm đặt trên giường đá băng lãnh.
Vốn ngón tay Dịch Tuyết Phùng đang sít sao nắm lấy ống tay áo của y, bị động như vậy, cửa tay áo giữa các ngón tay chậm rãi trôi đi, trong chớp mắt buông xuống bên người ấy, cánh tay của hắn run lên, đột nhiên vươn tay lần thứ hai siết chặt ống tay áo Ninh Ngu.
Ninh Ngu đang lấy đồ từ nhẫn trữ vật trên ngón tay, cảm nhận được lực đạo yếu ớt trên tay áo của mình, liền hạ tay thấp hơn để Dịch Tuyết Phùng thuận tiện nắm lấy, tay còn lại mở cấm chế nhẫn trữ vật, từ đó lấy ra một đống Hỏa Chúc linh thạch xen lẫn Hỏa Chúc linh khí những năm nay y vơ vét khắp tam giới.

Linh thạch này đó mỗi một viên đều là thiên kim khó tìm, y không thèm để ý, sau khi lấy ra trực tiếp ném xuống đất, chỉ chốc lát, trong góc phòng tối đã rải rác một đống Hỏa Chúc linh thạch.
Linh thạch kia tản ra nhiệt ý nóng rực, nhanh chóng hòa tan băng sương ngưng tụ trong phòng tối, chỉ trong chốc lát băng lãnh trong thạch thất đã bị ấm áp lấp kín.
Cho dù tu vi hơn người như Ninh Ngu, bị nhiều Hỏa Chúc linh thạch vây quanh như vậy, thái dương cũng lấm tấm đổ mồ hôi, thế nhưng y ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục từ trong nhẫn trữ vật lấy ra linh khí.
Đây đều là thành quả trăm năm nay y tìm kiếm khắp nơi, chủng loại nào cũng có, toàn bộ đều là đuổi khí lạnh ôn dưỡng linh mạch, Ninh Ngu giàu nứt đố đổ vách mang hết lên cổ tay Dịch Tuyết Phùng.
Vốn đang ngủ ngon lành, Dịch Tuyết Phùng trong lúc hoảng hốt cảm giác trên người mình nặng đi rất nhiều, hàn ý chẳng biết vì sao cũng nhanh chóng tiêu tan, thay vào đó là nóng rực ấm áp không khác nào hỏa diễm hắn chưa bao giờ cảm thụ qua.
Hắn còn cho là mình đã vượt qua được mồng một, mơ mơ màng màng mở mắt ra, suýt nữa bị ánh sáng đột nhiên xuất hiện chói mù mắt.
Dịch Tuyết Phùng cau mày vươn tay che mắt, lại bắt đầu không nhận rõ bây giờ là mộng cảnh hay là thực tế.
Có điều rất nhanh, một cánh tay đưa qua từ bên cạnh, túm lấy bàn tay đang che mắt của hắn đi, tiếp đến một lòng bàn tay nóng rực dán chặt hai mắt của mình, giúp hắn ngăn trở ánh sáng.
Dịch Tuyết Phùng đột nhiên có chút ngẩn ngơ.
Tay kia sau khi kéo tay hắn xuống dưới, từ tốn vuốt thẳng mấy ngón tay cuộn tròn, rồi dẫn dắt hắn đến một góc y phục thêu ám văn, sau đó nắm năm ngón tay của hắn nhẹ nhàng hợp lại, cưỡng ép hắn tóm lấy một chéo áo.
Dịch Tuyết Phùng: "! "
Dịch Tuyết Phùng không cần nghĩ cũng biết việc này là ai làm ra, hắn không nói không rằng duỗi cánh tay còn lại kéo bàn tay đang che trước mắt mình ra, đúng như dự đoán, Ninh Ngu đang ngồi ở bên cạnh, đang cưỡng bách nắm tay hắn cầm lấy vạt áo của mình.
Dịch Tuyết Phùng diện vô biểu tình: "Kiếm tôn, ngươi vì sao lại ở chỗ này?"
Hắn vừa nói vừa muốn thu hồi lại bàn tay đang cầm góc áo của Ninh Ngu, Ninh Ngu lại không cho hắn cơ hội này, lòng bàn tay nóng bỏng bao bọc lấy tay hắn mãi không tha, ngẩng đầu lên nói: "Gọi ta sư huynh.
"
Dịch Tuyết Phùng chống thân ngồi dậy, muốn dùng sức rụt tay về, thế nhưng không biết tại sao Ninh Ngu lại khăng khăng bắt hắn phải siết góc áo y cho bằng được, giống một đứa con nít một mực không cho hắn buông tay.
Dịch Tuyết Phùng thấy thu tay không được, không thể làm gì khác hơn là oán hận lườm y một cái, không nghĩ để ý đến y nữa, nói thẳng: "Tương Hoan? Tương Hoan! Sao ngươi lại để y vào đây? Tương! "
Hắn nói được một nửa đột nhiên phản ứng lại, linh lực thông hành phòng tối này chỉ có hai người bọn hắn mới có, cho dù là Thiết Vân cũng không vào được.
Ninh Ngu vẫn như cũ cầm tay không cho hắn đi, Dịch Tuyết Phùng đành nhấc tay còn lại định mở cửa phòng tối ra, Ninh Ngu nhìn thấu ý đồ của hắn, lên tiếng ngăn cản hắn: "Mồng một còn chưa qua, ngươi tốt nhất đừng nên ra ngoài.
"
Tay Dịch Tuyết Phùng dừng lại: "Còn chưa qua? Thế nhưng thương thế linh mạch của ta đã! "
Hắn vừa nói vừa nhìn thoáng qua xung quanh, còn chưa nói hết đã bị một đống Hỏa Chúc linh thạch như đống lửa trên mặt đất dọa sợ.
Bọn họ tại Vân Hồ Thành vì tranh đoạt linh vật Hỏa Kính điểu, suýt nữa không giữ nổi mạng nhỏ gian gian khổ khổ lấy được một viên, vào mồng một dẫn Hỏa Chúc linh thạch ngâm vào kinh mạch mới có thể khiến hắn miễn cưỡng dễ chịu một ít.
Mà hiện tại, trên mặt đất vứt đầy Hỏa Chúc linh thạch, không biết so với linh vật Hỏa Kính điểu kia quý hiếm hơn bao nhiêu lần, có nhiều linh thạch như vậy, cũng không trách Dịch Tuyết Phùng không cảm nhận được một tia lạnh giá.
Dịch Tuyết Phùng một lời khó nói hết nhìn Ninh Ngu, tựa hồ muốn mở miệng phát biểu chút gì, thế nhưng cuối cùng vẫn nuốt hết xuống.
Được thôi.
Ninh Ngu vốn có chút mong đợi Dịch Tuyết Phùng có thể khen một câu, ai mà biết hắn lại ngậm miệng lặng thinh như vậy.
Quay lại lúc trước, chiếu theo cách y đối xử với Lâm Phù Ngọc, không chừng sẽ lôi kéo người ta nói "Đa tạ kiếm tôn" cho y, thế nhưng Dịch Tuyết Phùng trong lòng y vĩnh viễn đặc biệt hơn người khác, Ninh Ngu thấy hắn không khen mình, chỉ có thể chủ động mở miệng: "Những thứ này đều là Hỏa Chúc linh thạch trăm năm qua ta tìm kiếm được, có thể che chở ngươi mấy trăm năm nữa cũng không thành vấn đề.
"
Ninh Ngu nói xong, nắm ngón tay Dịch Tuyết Phùng nhẹ nhàng vuốt ve trong lòng bàn tay của hắn, gương mặt lạnh lùng hiếm thấy lộ ra một tia chờ mong, phảng phất đang đợi Dịch Tuyết Phùng khen y.

Dịch Tuyết Phùng hơi nhíu mày, nói: "Trăm năm trước ta đã chết, ngươi tìm kiếm mấy thứ này thì có ích lợi gì?"
Thần sắc Ninh Ngu cứng đờ, bàn tay nắm tay Dịch Tuyết Phùng lặng yên không một tiếng động rơi xuống.
Dịch Tuyết Phùng nhân cơ hội này thu hồi bàn tay đang nắm tay áo của y lại, đạp chân co lại một góc trên giường bạch ngọc, không muốn giao lưu với y.
Ninh Ngu cúi đầu nhìn tay mình nửa ngày, mới nhẹ giọng nói: "Ta chỉ là muốn, lỡ như có một ngày ngươi trở lại! "
Kỳ thực không phải như vậy.
Năm đó Dịch Tuyết Phùng bỏ mình trong Tru Ma trận, Ninh Ngu sau khi nhập ma, có vô số ma tu Man Hoang bất mãn việc y mưu đồ bắt tay giảng hòa cùng chính đạo, từng phái rất nhiều ám ma đi ám sát y.
Dịch Tuyết Phùng chết đi tựa hồ mang theo một tia ôn nhu cuối cùng của Ninh Ngu, những ma tu đến đòi mạng y không một ai còn sống sót, mỗi ngày trước cửa Ngọc Ánh điện đều có máu tươi thuận theo bậc đá chầm chậm chảy xuống.
Sau đó, phe ma tu phản kháng không biết nghe nói ở đâu, Ninh kiếm tôn tựa hồ đối Ngọc Ánh quân Dịch Tuyết Phùng tình căn thâm chủng, liền lợi dụng dùng người có dung mạo tương tự Dịch Tuyết Phùng đến ám sát y.
Uy hiếp duy nhất bị người bắt bí, tuy rằng Thanh Xuyên Quân mỗi lần đều nói cho biết y đó là giả, thần hồn của quân thượng đã nát tan, căn bản không có khả năng sống lại, thế nhưng Ninh Ngu xưa nay không nghe, một lần lại một lần mắc mưu, có một lần suýt nữa đi mất nửa cái mạng.
Gương mặt khiến y thần hồn điên đảo nhất kia, rốt cục trong một lần ám sát biến thành cái gai trong lòng Ninh Ngu, rút cũng rút không ra, đau đến nỗi y hận không thể chết đi, rồi lại không dám lãng phí cái mạng này của mình.
Không biết qua bao nhiêu năm, Ninh Ngu rốt cục nản lòng thoái chí, triệt để từ bỏ hi vọng Dịch Tuyết Phùng có thể sống lại, lại có thêm người có tướng mạo tương tự Dịch Tuyết Phùng tiếp cận y, tất cả đều bị y không nói một lời đập nát thần hồn.
Đến cuối cùng, toàn bộ Man Hoang, không còn ai dám nhắc đến tên Dịch Tuyết Phùng nữa.
Ninh Ngu nhìn thần sắc Dịch Tuyết Phùng tựa hồ đang chờ y nói tiếp, ngẩn ra, không nhắc đến nữa, chỉ nói: "Ngươi có muốn không?"
Dịch Tuyết Phùng nói: "Ta không muốn.
"
Ninh Ngu tựa hồ không nghĩ hắn sẽ từ chối, ngẩn người mới nói: "Ngươi sẽ lạnh.
"
Ngươi tình nguyện lạnh đến mức run lẩy bẩy, cũng không nguyện ý dùng đồ vật của ta sao?
Dịch Tuyết Phùng nhìn sắc mặt của y, câu "Không muốn" như chém đinh chặt sắt rốt cuộc không đành lòng nói ra khỏi miệng.

Dịch Tuyết Phùng cau mày điều chỉnh tư thế, trên cổ tay vang lên một trận giòn giã, hắn lúc này mới phát hiện trên cổ tay mình không biết từ lúc nào đang bị một sợi dây xích một vòng lại một vòng cuộn lên.
Đinh linh linh, trên linh khí còn giắt thêm một viên lục lạc, theo động tác của hắn đinh linh đinh linh.
Dịch Tuyết Phùng đột nhiên có chút cạn lời, nếu không phải biết Ninh Ngu không có khả năng muốn làm nhục hắn, hắn còn tưởng Ninh Ngu xem hắn là linh sủng mà nuôi.
Ninh Ngu nhìn chằm chằm lục lạc, nghe chuỗi âm thanh như ẩn như hiện kia, không biết nghĩ tới cái gì, tuy trên mặt vẫn vô cảm như cũ, nhưng bên tai lại có chút ửng đỏ.
Dịch Tuyết Phùng cau mày, nói: "Những thứ khác ta có thể muốn, thế nhưng lục lạc này, ta không muốn.
"
Ninh Ngu ngẩn ra, phục hồi tinh thần, tựa hồ có hơi thất vọng: "Không muốn sao?"
Dịch Tuyết Phùng thấy y như vậy, càng cảm thấy kỳ quái, lập tức chém đinh chặt sắt nói "Không muốn".
"Không muốn thì không cần nữa.
"
Ninh Ngu tựa hồ rất yêu thích cái lục lạc này, thấy hắn kiên quyết như vậy, cũng không nói gì, rũ mắt nhẹ nhàng cởi lục lạc xuống, loại đồ chơi nhỏ không đáng giá này, y vậy mà không vứt bỏ, trái lại còn đối xử như trân bảo cất vào trong tay áo.
Nhưng thấy Dịch Tuyết Phùng không cự tuyệt những đồ vật khác nữa, vẻ ảm đạm trên mặt Ninh Ngu cũng thu về, lần thứ hai đôi mắt mang theo nhu sắc, cầm lấy bàn tay không hề phòng bị của Dịch Tuyết Phùng đặt lên tay áo của mình.
Dịch Tuyết Phùng mặt mày mờ mịt.
Ninh Ngu nói: "Cầm lấy, đừng buông tay.
"
Ninh Ngu rất yêu thích những hành động trong vô thức của Dịch Tuyết Phùng, tựa như đang chứng minh Dịch Tuyết Phùng vẫn như cũ đối với mình không chút đề phòng, giống như không bao lâu trước đây toàn tâm toàn ý ỷ lại vào y.
Dịch Tuyết Phùng: "! "
Kiếm tôn, ngài có phải có chấp niệm muốn người khác nắm lấy ống tay áo của ngài không?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.